Câu nói này hệt như một cái tát thật kêu giáng mạnh lên mặt đám cậu ấm này.
Tất cả người đứng trong sân ngay lập tức nhìn về phía cổng.
Chỉ thấy một người đàn ông đang đi từ ngoài vào trong.
Người này chính là người giàu nhất của tỉnh Giang Đông, Lý Xương Thịnh.
Ở Giang Đông, Lý Xương Thịnh chính là nhân vật cấp thần phật, nói ông ấy có thể hô mưa gọi gió cũng chẳng ngoa tí nào. Cả cái đất Giang Đông, dường như không một ai không biết đến ông ấy, ông ấy chính là nhân vật lớn mà nhà nhà người người đều biết.
Ông ấy bước vào khuôn sân này khiến cả cái sân sơ sài như sáng rực lên, ánh mắt tất cả mọi người đều lóe lên sự kinh ngạc khi nhìn ông ấy.
“Chủ tịch Lý, sao chú lại đến đây?” Phạm Nhất Minh vừa bị bẽ mặt, trong lòng đang không vui, nhưng đột nhiên anh ta phát hiện ra người nói câu đó lại là Lý Xương Thịnh. Thế nên, cho dù nóng giận tới đâu thì Phạm Nhất Minh cũng chỉ đành nuốt xuống. Vì anh ta rất rõ, Lý Xương Thịnh ở Giang Đông là một sự tồn tại như thế nào, cho dù mình là một cậu ấm chơi đùa vô pháp vô thiên, cũng không thể đi đắc tội với ông lớn trong giới thương nghiệp được. Thế nên anh ta nuốt cơn giận xuống, chủ động chạy tới trước mặt Lý Xương Thịnh hỏi.
Lý Xương Thịnh biết Phạm Nhất Minh cầm đầu này là ai, đương nhiên ông ấy biết đám người này đang làm gì. Sắc mặt ông ấy bỗng chốc vô cùng lạnh lùng, ông ấy lạnh giọng nói với Phạm Nhất Minh: “Mấy cậu đến được, sao tôi không đến được?”
Phạm Nhất Minh giải thích: “Bọn cháu đều đến vì bức tranh “Người đẹp áo lam”, chỉ muốn ngắm nhìn người đẹp trong tranh thôi ạ.”
Lý Xương Thịnh lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ nếu ngắm xong rồi thì mấy cậu đi đi!”
Trong mắt đám người trong hội, Phạm Nhất Minh cũng được xem là đàn anh, nhưng bây giờ, ở nơi đông người thế này mà Lý Xương Thịnh không hề nể mặt mũi mình gì hết, điều này khiến Phạm Nhất Minh rất bẽ mặt, anh ta nhìn Lý Xương Thịnh, sắc mặt nghiêm túc trả lời: “Bọn cháu có mấy anh em độc thân, muốn tìm tiểu thư Hạ làm bạn gái, cháu nghĩ chuyện này không quá đáng nhỉ? Chủ tịch Lý, chẳng phải chú đã kết hôn rồi sao? Sao vẫn ngăn cản anh em chúng cháu vậy?”
Tuổi tác của Lý Xương Thịnh cũng thuộc hàng lão niên rồi, Phạm Nhất Minh cũng biết rất rõ Lý Xương Thịnh đã có vợ rồi, nhưng hôm nay ông ấy lại chạy tới nhà của Hạ Mạt Hàn, đương nhiên điều này khiến người ta suy nghĩ nhiều. Phạm Nhất Minh đoán Lý Xương Thịnh cũng nhìn trúng Hạ Mạt Hàn rồi, muốn tìm Hạ Mạt Hàn về làm vợ bé, chuyện thế này chắc chắn chẳng thể công khai được. So ra mà nói thì, mấy anh em bọn họ tới tìm Hạ Mạt Hàn để làm bạn gái thì vẫn còn được xem là quang minh chính đại, thế nên Phạm Nhất Minh mới tự tin nói câu này.
Sắc mặt Lý Xương Thịnh tái đi nói: “Hỗn xược, tôi nói cho các cậu biết, nếu các cậu không muốn gia tộc chịu liên lụy thì cút về hết cho tôi.”
Lý Xương Thịnh vừa nổi giận thì cả sân như run rẩy, tất cả mọi người im như thóc.
Trước giờ Phạm Nhất Minh không sợ gì, nhưng giờ phút này, anh ta cũng hơi bị dọa sợ, sao anh ta ngờ được, một Hạ Mạt Hàn nhỏ bé lại có thể khiến Lý Xương Thịnh nổi trận lôi đình tới mức này.
Quyền thế của Lý Xương Thịnh ở Giang Đông ngất trời, Phạm Nhất Minh thật sự không dám đắc tội với ông ấy. Anh ta biết một khi Lý Xương Thịnh thật sự nổi giận thì gia tộc mình chắc không chống đỡ nổi lửa giận của ông ấy. Vì một cô gái mà chống đối với Lý Xương Thịnh thì chẳng đáng chút nào, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phạm Nhất Minh không dám nói thêm nửa lời, lập tức ngoắc tay ra lệnh: “Đi theo tôi.”
Nghe vậy thì cả đám người trong Hiệp hội siêu xe thể thao lập tức ảo não rời đi theo Phạm Nhất Minh. Sau đó, tiếng động cơ xe thể thao xa dần rồi mất hẳn.
Trong sân, sáu người Hạ Mạt Hàn, Hoàng Quý Lan, Thái Hâm Lỗi, Hạ Tử Nhiên, Hạ Tử Hiên và Mạnh Văn Thành vẫn còn trong tình trạng ngây như phỗng, ai nấy đều kinh ngạc đến đơ người ra.
Hạ Tử Hiên là người nhanh nhẹn nhất, sau thời gian ngắn ngơ ngẩn thì cậu ta sực tỉnh ra, nhanh chóng chạy tới mặt dày bợ đỡ Lý Xương Thịnh: “Xin chào chủ tịch Lý, tôi là em họ của Hạ Mạt Hàn, tên Hạ Tử Hiên, công ty nhà chúng tôi còn có dự án hợp tác với tập đoàn Xương Thịnh của ông đấy ạ!”
Lý Xương Thịnh nhìn Hạ Tử Hiên rồi thờ ơ đáp: “Tôi nhớ hình như tiểu thư Hạ đã bị trục xuất khỏi nhà họ Hạ rồi mà nhỉ?”
Nghe vậy, Hạ Tử Hiên liền gượng gạo, cậu ta ấp úng nói: “Đều là hiểu lầm thôi ạ.”
Lý Xương Thịnh trầm giọng nói: “Tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, Tập đoàn Xương Thịnh chính thức chấm dứt toàn bộ hợp tác với công ty các cậu.”
Hạ Tử Hiên nghe xong thì mặt tái mét, cậu ta vội vã hỏi: “Hả, sao vậy? Dự án này chúng tôi đã bắt đầu thi công rồi mà, sao có thể dừng được chứ?”
Tuy đơn hàng lớn trị giá năm mươi triệu hợp tác với Tập đoàn Xương Thịnh là do Hạ Mạt Hàn đàm phán, nhưng trước nay vẫn luôn do Hạ Tử Hiên phụ trách. Cậu ta rất xem trọng dự án này, đây là đơn hàng lớn nhất của Công ty An Cư Nhạc bọn họ, có thể xử lí ổn thỏa đơn hàng này hay không có liên quan trực tiếp tới số phận tương lai của Hạ Tử Hiên. Cậu ta cần phải dựa vào dự án này để gầy dựng uy tín, lập công, sau này cậu ta mới có thể thuận lợi tiếp quản công ty, thậm chí là tiếp quả gia tộc. Có động lực như vậy, Hạ Tử Hiên mới đầu tư hết tâm huyết vào dự án này, công ty cũng đầu tư cả núi tiền vào dự án này, tất cả đều đang tiến triển rất thuận lợi. Nhưng bây giờ, Lý Xương Thịnh đột nhiên tuyên bố chấm dứt hợp tác, đối với Hạ Tử Hiên mà nói đây chính là sét đánh giữa trời quang, sao cậu ta chấp nhận cho được.
Lý Xương Thịnh không giải thích gì nhiều với Hạ Tử Hiên, ông ấy tiếp tục đanh mặt, thái độ cứng rắn nói: “Chuyện này không cần thương lượng gì cả, cậu không phục thì cứ kiện đi.”
Giọng điệu của Lý Xương Thịnh không cho phép ai nghi ngờ.
Hạ Tử Hiên nghe xong thì cả người đứng trơ như trụ, sắc mặt thì vô cùng đau đớn, cậu ta cảm thấy mình vừa chịu một đòn đánh hủy diệt. Nếu dừng dự án này thì không chỉ một mình cậu ta tiêu đời, e rằng công ty nhà họ Hạ của cậu ta cũng đi tong luôn!
Thái Hâm Lỗi đứng một bên thấy vậy thì lập tức ra mặt, anh ta nói với Lý Xương Thịnh một cách rất khách sáo: “Chào chủ tịch Lý, tôi là Thái Hâm Lỗi của nhà họ Thái, có phải chuyện này có hiểu lầm gì không? Hay là chúng ta ngồi xuống bàn bạc kĩ hơn?”
Lý Xương Thịnh nhìn Thái Hâm Lỗi một cái rồi lạnh lùng trả lời: “Hôm nay tôi nói luôn ở đây, sau này ai dám giúp công ty nhà họ Hạ thì chính là đối đầu với tập đoàn Xương Thịnh của tôi. Tập đoàn Xương Thịnh của tôi chắc chắn sẽ toàn lực trả thù kẻ đó. Được rồi, mấy cô cậu đi đi!”
Câu nói này rõ ràng là Lý Xương Thịnh nói cho Thái Hâm Lỗi nghe.
Thái Hâm Lỗi hiểu ra, lần này Lý Xương Thịnh ghim chặt nhà họ Hạ rồi, nếu mình còn cầu xin cho nhà họ Hạ nữa thì chắc chắn sẽ chịu liên lụy. Thế nên, Thái Hâm Lỗi không dám nói gì thêm, anh ta lập tức nhìn mấy người Hạ Tử Nhiên rồi nói: “Chúng ta về thôi!”
Hạ Tử Nhiên và Hạ Tử Hiên đều không thể tiếp nhận nổi sự thật này, nhưng bọn họ cũng bó tay hết phép, chỉ đành theo Thái Hâm Lỗi rời đi, Mạnh Văn Thành cũng im hơi lặng tiếng ra về.
Chẳng mấy chốc, sân vườn ồn ào nhốn nháo chỉ còn lại ba người Hạ Mạt Hàn, Hoàng Quý Lan và Lý Xương Thịnh.
Giờ phút này, Hạ Mạt Hàn thật sự không biết phải hình dung chấn động trong lòng mình thế nào, với cô thì nhân vật tầm cỡ như Lý Xương Thịnh chính là một sự tồn tại khiến cô cảm thấy vô cùng xa vời, là nhân vật cô chỉ có thể thấy được trên ti vi. Nhưng nhân vật như thế này hôm nay lại đích thân đứng trước mặt cô, đuổi đám cậu ấm ăn chơi trác táng kia giúp cô, thậm chí còn chấm dứt hợp tác giữa Xương Thịnh và nhà họ Hạ. Tất cả những việc này thật sự khiến Hạ Mạt Hàn cảm thấy như đang nằm mơ, khó mà tin được.
Sau cơn chấn động, Hạ Mạt Hàn sực tỉnh lại, cô lập tức kích động nói với Lý Xương Thịnh: “Chủ tịch Lý, cảm ơn ông!”
Trước mặt người khác, Lý Xương Thịnh là vị vua không thể nào đụng chạm được, nhưng đứng trước Hạ Mạt Hàn, thái độ của ông ấy rất khiêm tốn. Ông ấy thành khẩn nói với Hạ Mạt Hàn: “Tiểu thư Hạ, không cần phải khách sáo, đều là chuyện tôi nên làm.”
Đường đường là người giàu nhất Giang Đông mà lại nói chuyện với mình bằng thái độ như thế này, điều này khiến Hạ Mạt Hàn hơi hoảng. Hơi thở cô cũng trở nên gấp gáp hơn, cô hơi căng thẳng và dè dặt hỏi Lý Xương Thịnh: “Sao chủ tịch Lý lại phải giúp tôi vậy?”
Lý Xương Thịnh trả lời: “Ồ, đây là việc do Tam thiếu gia dặn dò, cậu ấy biết cô nổi tiếng trên mạng rồi chắc chắn sẽ có đám ruồi muỗi tới quấy rầy cho nên đã đặc biệt bảo tôi đi xử lí.”
Giọng điệu của Lý Xương Thịnh rất bình thường, lời nói như một lẽ dĩ nhiên, nhưng Hạ Mạt Hàn lại thấy chấn động một lần nữa.
Đối với Hạ Mạt Hàn mà nói thì Lý Xương Thịnh người giàu nhất Giang Đông đã là nhân vật đứng trên mây rồi, nhưng nhân vật cao vời vợi này lại vẫn còn có một Tam thiếu gia ở trên sao? Thế thì vị Tam thiếu gia này sẽ là một sự tồn tại nghịch thiên đến mức nào?
Trí tưởng tượng có hạn của Hạ Mạt Hàn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được. Khựng lại một hồi lâu, Hạ Mạt Hàn mới lên tiếng, dè dặt hỏi Lý Xương Thịnh: “Tôi mạo muội hỏi một câu, Tam thiếu gia mà ông nói là ai vậy?”
Lý Xương Thịnh cười mỉm trả lời: “Chuyện này thì cô sẽ được biết nhanh thôi.”
Nói xong thì Lý Xương Thịnh chào tạm biệt rồi rời đi.
“Tiểu Mạt, có phải chúng ta sắp phát tài rồi không?” Lý Xương Thịnh vừa đi xong thì cuối cùng Hoàng Quý Lan cũng đã bừng tỉnh lại, bà ta vô cùng kích động hỏi Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn bất lực nói: “Sao mẹ cứ nghĩ tới chuyện phát tài này mãi thế?”
Hoàng Quý Lan liền trả lời: “Chẳng phải mơ ước thành sự thật rồi đây sao? Con nghĩ đi, Lý Xương Thịnh đã là người giàu nhất Giang Đông rồi, vậy thiếu gia của ông ấy phải giàu đến mức nào chứ? Vô duyên vô cớ sao Tam thiếu gia này lại giúp con chứ? Chắc chắn là có ý với con rồi, con nói xem, chẳng phải nhà chúng ta phát tài rồi sao?”
Hoàng Quý Lan thật sự lòng vui như nở hoa, cho bà ta một người giàu nhất Giang Đông, bà ta cười đến ba ngày ba đêm mất, bây giờ lại có một thiếu gia của người giàu nhất Giang Đông tới, Hoàng Quý Lan thật sự phải cười cả đời rồi. Chỉ cần Hạ Mạt Hàn có thể gả cho Tam thiếu gia, thế thì chẳng phải Hoàng Quý Lan này cũng có thể đứng trên đỉnh cao đời người rồi sao? Những ngày tháng như thế, cứ nghĩ thôi đã thấy tươi đẹp muốn chết rồi.
Tuy Hạ Mạt Hàn cũng cảm thấy kì lạ vì sao thiếu gia kia lại giúp mình, nhưng cô sẽ không chìm đắm vào trong đó, cô rất nghiêm túc nói với Hoàng Quý Lan: “Mẹ, mẹ đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, người ta là Tam thiếu gia của Lý Xương Thịnh, thân phận địa vị không tầm thường, mẹ cảm thấy người như vậy có thể nhìn trúng cô con gái đã từng li hôn của mẹ sao?”
Hạ Mạt Hàn vô cùng tò mò về Tam thiếu gia, nhưng sẽ không ôm mộng tưởng không thực tế gì.
Hoàng Quý Lan vẫn vô cùng kích động, bà ta tiếp tục phấn khích nói với Hạ Mạt Hàn: “Dù thế nào thì người giàu nhất Giang Đông cũng đã đích thân tới giúp chúng ta rồi, chuyện này tuyệt đối chứng minh Tam thiếu gia rất xem trọng con, sau này cậu ấy cứ tùy ý giúp chúng ta một tay thôi là chúng ta cũng đã có thể không lo cơm áo gạo tiền rồi!”
“Mẹ đừng mơ tưởng viển vông nữa, chúng ta vẫn nên an phận sống tốt đi thôi!” Hạ Mạt Hàn biết mình và Tam thiếu gia cách biệt một trời một vực. Cô sẽ không suy nghĩ tới những thứ không thiết thực, càng không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác. Cô vứt lại cho Hoàng Quý Lan một câu đó rồi vào lại nhà, dọn dẹp lại chiếc bàn bị Hạ Tử Hiên lật.
Dọn dẹp hết phòng khách rồi, Hạ Mạt Hàn đi ra khỏi nhà hỏi Hoàng Quý Lan đang đứng ngoài sân: “Mẹ, mẹ không nấu đồ ăn sáng à?”
Hoàng Quý Lan xấu hổ nói: “Chẳng phải bị lỡ mất sao? Mẹ đi mua cho con ngay đây.”
Nói xong thì Hoàng Quý Lan ra khỏi sân.
Nhưng bà ta vừa ra khỏi cổng sắt thì lập tức quay trở về, đồng thời nhanh chóng đóng cửa sắt lại.
“Không hay rồi, Vương Thế Hào tới rồi!” Hoàng Quý Lan chạy vào sân, vội vã hét lớn với Hạ Mạt Hàn.
Ầm!
Hoàng Quý Lan vừa dứt lời thì cánh cửa sắt bị người ta đạp ra, ngay sau đó, Vương Thế Hào dẫn hơn mười người mạnh mẽ xông vào trong sân.
Lần này Vương Thế Hào không dẫn nhiều người, nhưng những người này đều là vệ sĩ bậc nhất của nhà họ Vương, thân thủ vô cùng phi phàm.
“Ngô Bách Tuế đâu?” Vương Thế Hào vào trong sân, nhìn Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan rồi cất giọng hỏi vô cùng u ám.
“Con gái tôi đã li hôn với Ngô Bách Tuế rồi, chuyện của thằng ngốc đó đừng tìm mẹ con tôi nữa.” Hoàng Quý Lan trả lời lại Vương Thế Hào.
Vương Thế Hào giơ tay phải của mình ra rồi tức giận nói: “Hai người nhìn tay của tôi đi, bị Ngô Bách Tuế phế đi rồi, nếu hôm nay hai người không đưa Ngô Bách Tuế ra đây thì tôi sẽ giết chết hai người.”
Vương Thế Hào có thù lớn bằng trời với Ngô Bách Tuế, thế nên vừa nghe tinh Hạ Mạt Hàn trở lại thì hắn ta liền dẫn người tới trả thù.
Hoàng Quý Lan đứng ra kêu lên với Vương Thế Hào: “Tên họ Vương kia, cậu nói chuyện cẩn thận lại cho tôi. Tôi đã nói rồi, con gái tôi đã li hôn với Ngô Bách Tuế rồi. Cậu có biết thiếu gia của Lý Xương Thịnh rất xem trọng Tiểu Mạt nhà chúng tôi không? Nếu cậu dám gây chuyện ở đây thì Lý Xương Thịnh sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nếu là trước đây thì đương nhiên Hoàng Quý Lan không dám nói chuyện với Vương Thế Hào như thế này, nhưng hôm nay Lý Xương Thịnh đã tới nhà mình rồi, nên Hoàng Quý Lan tự tin hơn rất nhiều.
“Bà biến mẹ đi.” Vương Thế Hào chẳng thèm tin lời nói nhảm của Hoàng Quý Lan, hắn ta tát cho bà ta một tai.
Bốp.
Hoàng Quý Lan loạng choạng, ngã chỏng gọng xuống đất.
Hạ Mạt Hàn vội lên trước đỡ Hoàng Quý Lan dậy, sau đó, cô đỏ mắt trừng Vương Thế Hào, tức giận nói: “Sao anh lại đánh người chứ, tôi thật sự đã li hôn với Ngô Bách Tuế rồi.”
Vương Thế Hào cười lạnh nói: “Cô nghĩ li hôn rồi là xong chuyện à? Thằng ngốc Ngô Bách Tuế đó đánh tôi chính là vì cô. Tôi nhìn ra được hắn rất quan tâm tới cô, nếu đã quan tâm tới cô thì chắc hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn cô bị ức hiếp đâu nhỉ!”
Hạ Mạt Hàn nghe Vương Thế Hào nói vậy thì tim run lên. Cô thật sự sợ con người Vương Thế Hào này từ tận đáy lòng. Lần trước Vương Thế Hào bắt cóc cô khiến cô ít nhiều cũng bị ám ảnh tâm lí, cô vừa nhìn thấy hắn ta thì trong lòng lại hoảng hốt, cô cắn chặt môi, run rẩy nói với Vương Thế Hào: “Anh muốn làm gì?”
Sắc mặt Vương Thế Hào chợt thay đổi, hắn ta chỉ vào mặt Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan lớn tiếng nói: “Người đâu, lột sạch đồ của hai mẹ con nó rồi vứt ra ngoài đường lớn cho tao.”
Ngay lập tức có bốn người đàn ông mặc vest lên trước nhận lệnh.
Ầm!
Mặt đất rung động một tiếng.
Có một người nhảy thót từ trên nóc nhà cấp bốn xuống ngay trước mặt Hạ Mạt Hàn.