Ngô Thiên chính là muốn một đao đoạt mạng Gia Cát Hùng này, vừa nãy bọn họ còn hết sức phấn khởi , bây giờ đã nín thở, ai nấy đều cực kì kích động, nhín một hơi ở lồng ngực, bọn họ đều đang đợi giây phút hơi này được thở ra hết, chỉ khi nhìn thấy Gia Cát Hùng chết đi họ mới thực sự có thể an lòng.
Thế nhưng, nguyện vọng tốt đẹp luôn khó thực hiện, ngay lúc Huyết Long đao của Ngô Thiên sắp chém trúng Gia Cát hùng thì ánh mắt gia cát hùng chợt thay đổi, ông ta ngồi phịch ở dưới đất bỗng nhiên có sức lực trong nháy mắt, ông ta mạnh mẽ giơ hai tay ra nhanh như mọt tia chớp, hai lòng bàn tay va thẳng vào huyết long đao đang chém tới.
Hai lòng bàn tay của Gia Cát Hùng bắn ra một luồng chân khí cực kì dữ dỗi và mạnh mẽ, chân khí của ông ta va chạm mãnh liệt với chân khí mà Huyết Long Đao mang trên mình.
Bất chợt một tiếng động cực lớn vang dội, hai luồng chân khí va chạm hung mãnh, làn sóng chân phí phát ra bắn về bốn phía trong phút chốc, tạo ra luồng xung kích cực lớn. Ngay đến flycam cũng bị sóng chân khí này làm cho lắc lư kịch liệt.
Trái tim những khán giả xem trước màn hình cũng đột nhiên chấn động, lần này tim họ đập nhanh không phải vì vui mừng mà là vì sợ nên run rẩy. Tên quái vật lông dài này thật sự quá đáng sợ, thế này rồi mà ông ta còn chưa chết, lại còn có thể phát ra uy lực mạnh đến vậy, dường như ông ta vẫn còn sức lực để quyết đấu một phen nữa!
Sự thật này hệt như sấm sét giữa trời quang với mọi người, ai nấy đều như bị sét đánh, ngây ngây ngốc ngốc, yên lặng tuyệt vọng.
Ngô Thiên thì không hề có phòng bị, Gia Cát Hùng đột nhiên đánh ra chân khí khiến hắn hoàn toàn không kịp trở tay, cả người hắn đều bị phản kích đến nỗi phải liên tục lùi sau.
Lùi ra rất xa hắn mới đứng lại được, hắn hơi chật vật, lại thêm kinh ngạc. Hắn không ngờ Gia Cát Hùng không những mình đồng da sắt mà chân khí trong người ông ta cũng thâm hậu vô địch, mạnh mẽ hung hãn đến thế này. Đến cuối cùng, Ngô Thiên vẫn là đã đánh giá thấp Gia Cát Hùng, ưu điểm mạnh nhất của ông ta không phải là đao kiếm chém không đau mà là chân khí vô địch thuộc cấp Đại Tông sư của ông ta.
Gia Cát Hùng ngồi trên đất, sau khi đánh lui Ngô Thiên thì tay ông ta đột nhiên sờ ra vết chém sau chân của mình. Sờ trúng dòng máu nóng, ánh mắt của ông ta chợt biến đổi, ông ta lấy bàn tay dính máu đặt trước mặt mình, rồi nhìn nó với ánh mắt dữ tợn, sau đó ông ta đột nhiên lè lưỡi ra liếm máu tươi dính trên tay mình.
Sau khi liếm một cái thì đôi mắt đỏ ngầu của Gia Cát Hùng chợt phát ra một tia sáng vô cùng sắc bén, thậm chí miệng của ông ta còn nhếch lên cười.
Đó là nụ cười hưng phấn.
Sau đó Gia Cát Hùng liếm sạch máu trên tay mình, tiếp theo ông ta lại giơ tay ra lau vết thương của mình, lau xong, ông ta lại liếm tay của mình.
Cứ mãi như vậy, liếm hết lần này đến lần khác, lần sau hưng phấn hơn lần trước.
Gia Cát Hùng như bị ma nhập vậy, lại nghiện liếm máu của chính mình.
Khán giả xem qua màn hình chứng kiến cảnh này thì tim phát lạnh, rồi lại run rẩy, còn cảm thấy buồn nôn, cả người lông tơ dựng ngược.
Chuyện khủng bố biến thái như tự uống máu mình, chỉ có mình thằng quái thai như Gia Cát Hùng mới làm ra được.
Ngay đến Ngô Thiên nhìn thấy cảnh này cũng bất giác nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Gia Cát Hùng vẫn cứ cần mẫn như vậy mãi, càng lúc ông ta càng hưng phấn, càng lúc càng điên cuồng. Thậm chí, sau khi ông ta đã lau liếm sạch máu trên vết thương của mình, ông ta còn móc tay vào trong vết thương, chủ động móc sâu vào vết thương lấy máu để thỏa mãn cơn thèm máu của mình.
Đáng sợ quá!
Người này đâu còn được xem là con người nữa, ông ta hoàn toàn là một con thú dữ. Chỉ có thú dữ mới tự liếm máu trên vết thương của mình thôi, chỉ có biến thái mới nghiện máu của chính mình.
Trong lúc mọi người còn đang không ngừng thấy ghê tởm và kinh hãi thì Gia Cát Hùng đã liếm máu no, dường như ông ta hoàn toàn được thỏa mãn, ánh mắt ông ta sáng ngời ngời, trong đó chứa đựng sự điên cuồng và hưng phấn chưa bao giờ có. Biểu cảm của ông ta vô cùng đáng sợ và tà mị, mùi máu tanh tưởi trên người ông ta càng nồng đượm hơn tỏa ra xung quanh, cả người ông ta được bao bọc bởi khí thế sát phạt.
Ông ta từ từ đứng dậy, vết chém ở sau chân vẫn dữ tợn như vậy nhưng dường như ông ta không thấy đau nữa, vết thương đã không còn ảnh hưởng gì đến ông ta nữa. Ngược lại, máu chảy ra từ trong vết thương đã lấp đầy bụng ông ta, thể lực sung mãn càng kích thích dục vọng chém giết trong sâu nội tâm của ông ta hơn.
Ông ta đứng thẳng tắp, nhìn Ngô Thiên chằm chằm, sự hưng phấn trong ánh mắt của ông ta chưa hề tan đi, nhưng ý muốn giết người khát máu mạnh mẽ lại nhiều thêm. Đôi mắt ông ta hệt như vực sâu thăm thẳm, hút linh hồn của người ta vào trong đó. Ông ta đang cười, nhưng nụ cười lại khủng bố hơn xiềng xích của Thần Chết nữa.
“Gừ!”
Gia Cát Hùng ngẩng mặt lên trời, ngoác họng rống, hệt như tiếng dã thú gầm, tiếng gầm vang tận trời, sự khát máu sâu trong huyết mạch của ông ta hoàn toàn tuôn trào ra. Cả người ông ta bỗng nhiên bộc phát khí thế bạo liệt dồi dào, mạnh mẽ hùng hồn. Luồng khí thế này như có thể dời non lấp bể, như bão tố thét gào, cuốn bay toàn cảnh, cả Quảng trường Nhân dân dường như bị mây đen cuồng phong bao phủ.
Mang khí thế ngút trời này, Gia Cát Hùng bỗng nhiên ra tay, lao nhanh về phía Ngô Thiên một cách mạnh mẽ và điên cuồng. Bấy giờ, thân thể to lớn của ông ta hệt như một tòa núi nguy nga đồ sộ mang theo khí thế áp bức tất cả, áp về Ngô Thiên đứng phía trước.
Ngô Thiên thấy vậy thì đôi mắt như đông lại, hắn cảm nhận rất rõ ràng rằng Gia Cát Hùng bây giờ mạnh hơn trước rất nhiều. Cơ thể ông ta còn chưa sáp lại gần mà Ngô Thiên đã cảm thấy bí bách như bị núi Thái Sơn đè rồi.
Ngay lập tức, Ngô Thiên phát ra năng lượng mạnh mẽ nhất trong cơ thể, chân khí của hắn cuồn cuộn trào ra không ngớt.
Lúc hắn đang tích lực thì Gia Cát Hùng đã tới trước mặt trong một cái nháy mắt.
Ngay sau đó, Gia Cát Hùng không hề chần chừ đánh một đấm thẳng về phía Ngô Thiên. Nắm đấm này nhìn đơn giản nhưng lại mang thế hủy thiên diệt địa, một nắm đấm vung ra, không gian xung quanh phát ra tiếng nứt toác vang dậy, chân khí vô tận cũng ào ạt tuôn ra theo nắm đấm, lực sát thương cực kì mạnh mẽ càng cuồn cuộn tỏa ra. Dường như đây chẳng phải một nắm đấm mà là một cây búa khổng lồ thời thượng cổ, bổ đôi hư không hỗn loạn trong thuở khai thiên lập địa.
Khí thế của Ngô Thiên cũng đạt đến cực đại trong giây phút này, mắt thấy nắm đấm của Gia Cát Hùng lao tới, hắn lập tức nâng Huyết Long Đao lên, mang theo toàn bộ năng lượng chân khí, nhắm chuẩn Gia Cát Hùng mà chặt xuống.
Trên không trung, Huyết Long Đao tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt. Giây phút này, Ngô Thiên dùng hết toàn lực, uy lực của Huyết Long Đao cũng hoàn toàn bộc phát, ánh đao màu đỏ máu dường như vẽ ra một đường máu giữa không trung, người và đao hợp nhất, tạo ra cú công kích mạnh nhất của Ngô Thiên.
Ầm!
Đao và quyền đối đầu, chân khí va vào nhau, hai nguồn năng lượng mạnh cực độ tông vào nhau phát ra tiếng nổ rúng động trời đất, Quảng trường Nhân dân rộng mênh mông dường như bị động đất, mặt đất rung chuyển, bụi cát bay mù mịt, khí thế cuồn cuộn bao phủ khắp trời đất.
Flycam bị tác động, ống kính một lần nữa rung lắc dữ dội. Khán giả xem trước màn hình cũng thấy hình ảnh bị lắc mãi không dừng, trái tim họ cũng theo đó chấn động khôn nguôi. Họ đều không biết rốt cuộc ai thắng ai thua trong lần quyết đấu này. Tuy nhìn Ngô Thiên và Huyết Long Đao vẫn mạnh mẽ vô địch như cũ nhưng lần này tên quái vật Gia Cát Hùng đó cũng không yếu, ông ta không dùng chiêu thức gì đặc biệt, nhưng khí thế của ông ta quá dọa người, cú đấm của ông ta kinh thiên động địa đấy!
Ai ai cũng vô cùng lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn trừng trừng vào hình ảnh lắc qua lắc lại. Sau giây lát, hình ảnh đã ổn định lại, bụi cát lắng xuống, cuối cùng mọi người cũng đã thấy được hiện trường rồi.
Chỉ nhìn thấy Ngô Thiên bị đánh lui, lui về phía sau rất nhiều bước, trên mặt hắn cũng thoáng hiện ra nét chật vật.
Còn Gia Cát Hùng thì vẫn sừng sững đứng tại chỗ như bàn thạch, không hề nhúc nhích.
Rất rõ ràng, lần quyết đấu này, Ngô Thiên đã yếu thế hơn, hắn cảm nhận sâu sắc nguồn năng lượng mạnh mẽ khổng lồ ào ạt tuôn ra khỏi cơ thể của Gia Cát Hùng, chân khí được hình thành từ nguồn năng lượng này quá bá đạo và hung hãn, dù Ngô Thiên có Huyết Long Đao trong tay vẫn phải cật lực ứng phó.
Sắc mặt của Ngô Thiên dần dần thay đổi, hắn nhìn Gia Cát Hùng chằm chằm, trong mắt lướt qua tia u ám.
Bỗng nhiên, Ngô Thiên mở miệng lớn tiếng hô lên:
“Hoàn Phong Trảm!”
Hét một tiếng xong, hai tay Ngô Thiên nắm chặt Huyết Long Đao, cả người hệt như một cơn lốc xoáy, xoay tròn vô số vòng với tốc độ cực nhanh, toàn thân hắn toát ra chân khí siêu mạnh, nhờ việc xoay tròn mà sức mạnh được nhân lên gấp nhiều lần. Ngay sau đó, Ngô Thiên ổn định lại cơ thể, giơ Huyết Long Đao lên chém phủ đầu Gia Cát Hùng.
Nhát đao này mang theo chân khí được nhân lên gấp nhiều lần của Ngô Thiên, càng là Ngô Thiên cố gắng hết sức để khiến Huyết Long Đao phát huy uy lực mạnh nhất. Hắn muốn dựa vào nhát đao mạnh mẽ nhất này để diệt trừ Gia Cát Hùng.
Thành hay bại chỉ dựa vào lần hành động này.
Gia Cát Hùng vẫn đứng thẳng tắp ở đó, đối diện với sát chiêu khủng bố của Ngô Thiên, ông ta không hề có ý né tránh, ông ta chỉ giơ tay phải lên trên, ngay lúc Huyết Long Đao sắp chém xuống đầu của ông ta thì ông ta dùng tay không để bắt lấy Huyết Long Đao.
Tay không đỡ Huyết Long Đao!
Thế mà Gia Cát Hùng đã vững vàng đỡ được, Huyết Long Đao không tiếp tục chém xuống nữa, nằm chặt trong tay Gia Cát Hùng.
Ngô Thiên ngây người trong nháy mắt, hắn không thể nào tin được, thậm chí hắn còn nghi ngờ cuộc đời này, hắn biết rằng Gia Cát Hùng mình đồng da sắt, hắn biết sức lực của Gia Cát Hùng vô cùng vô tận, chân khí mạnh mẽ. Nhưng, hắn không thể nào ngờ được Gia Cát Hùng có thể tay không bắt được Huyết Long Đao của mình!
Phải biết là chiêu này là Hoàn Phong Trảm mà hắn tự hào nhất, Hoàn Phong Trảm có thể chặt núi chém đá, hủy thiên diệt địa. Nhưng bây giờ, nhát chém này lại bị Gia Cát Hùng bắt bằng tay không. Ngô Thiên thật sự kinh hãi.
Trong giây phút Ngô Thiên ngơ người ra thì tay trái của Gia Cát Hùng nắm lại thành đấm, ông ta không cho Ngô Thiên có thời gian phản ứng, đấm thẳng về phía Ngô Thiên.
Nắm đấm này đủ để đánh sập núi, rung đất.
Ầm!
Nắm đấm của Gia Cát Hùng thế không thể cản, đánh thẳng vào ngực Ngô Thiên.
Phụt!
Sắc mặt Ngô Thiên thay đổi dữ dội, hắn phun một ngụm máu tươi, cơ thể hắn bay ngược ra sau, mặt hắn hơi co rút lại, cơn đau lan tràn khắp mọi dây thần kinh, ánh mắt hắn cũng rời rạc.
Rầm!
Bay ra sau mười mét thì cơ thể Ngô Thiên đập xuống đất, cả người hắn mềm nhũn, hơi thở mong manh, ngực hắn bị đấm lõm xuống, vỡ xương ngực, bị thương nặng nề.