Người đàn ông bệnh tật đã đảo ngược tình thế,
giành được chiến thắng đầu tiên trước Ngô Bách Tuế.
Trong chớp mắt, tỉnh thần Tứ Đại Thiên Vương và
chiến đội hàng nghìn người đã phấn chấn trở lại, ánh
mắt vốn ảm đạm lập tức lóe sáng lấp lánh, bọn họ
như nhấc được tảng đá đang đè nặng trong lòng, rũ
bỏ mọi sự căng thẳng. Lúc này, bọn họ như vừa được
sinh ra lần nữa, tâm trạng và tinh thần hoàn toàn thay
đổi. Người đàn ông bệnh tật không hổ danh là vị
Chúa Tể cao quý nhất, sức mạnh của lão quả thực
không ai có thể sánh bằng, thực lực siêu phàm đó đã
củng cố lại lòng tin cho tất cả mọi người, nó là cây
cột vững chãi chống đỡ được tất thảy.
Còn người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ như
vừa từ thiên đường rớt xuống địa ngục, bọn họ trước
đó phấn khởi bao nhiêu thì bây giờ lại khiếp sợ bấy
nhiêu, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Hôm
nay Ngô Bách Tuế đã lập nên quá nhiều kỳ tích, gần
như đã đánh người đàn ông bệnh tật đến tan tác,
điều này thắp nên nguồn hy vọng rất lớn trong lòng
họ, bọn họ đều cho rằng Ngô Bách Tuế có thể đánh
bại người đàn ông bệnh tật, giành thắng lợi cuối
cùng. Thế nhưng, lúc đầu Ngô Bách Tuế bị đẩy lùi bởi
những đòn đánh úp bất ngờ liên tiếp của người đàn
ông bệnh tật, bây giờ lại bị lão đánh ngã gục, khiến
cho hy vọng của họ lập tức tiêu tan, bọn họ lại chìm
trong nỗi sợ hãi bất an một lần nữa.
Hạ Mạt Hàn đang nấp sau ngọn núi giả, trái tim cô
ảm đạm đến tột độ, cô không chỉ sốt ruột về kết quả
của trận đánh, mà càng lo lắng hơn cho an nguy của
Ngô Bách Tuế. Trong lòng Hạ Mạt Hàn, ngày hôm nay
Ngô Bách Tuế chiếm vị trí quan trọng nhất, nếu Ngô
Bách Tuế gặp phải chuyện chẳng lành, trái tìm cô
cũng sẽ bị bóp nghẹt. Cô rất sợ Ngô Bách Tuế sẽ xảy
ra chuyện, cô không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện
cho Ngô Bách Tuế có thể đứng dậy, lập nên kỳ tích
một lần nữa.
Nhưng người đàn ông bệnh tật không để cho Ngô
Bách Tuế có cơ hội gượng dậy, Ngô Bách Tuế vừa
ngã xuống đất, lão đã lại lập tức sấn sổ xông tới Ngô
Bách Tuế.
Vừa đánh, khí thế của người đàn ông bệnh tật vừa
không ngừng dâng cao ngùn ngụt, sát khí khát máu
của lão cũng nhanh chóng tăng vọt. Đôi mắt lão đỏ
ngầu, dáng vẻ càng ngày càng cuồng dại.
Lão như phát điên, thể phải đoạt mạng Ngô Bách
Tuế cho bằng được.
Người nhà họ Ngô và nhà họ Hạ vốn đã lo lắng,
trông thấy người đàn ông bệnh tật cuốn theo sát khí
cuồng bạo hòng đuổi cùng giết tận Ngô Bách Tuế,
bọn họ lại càng sợ hãi hoảng loạn hơn, đến mức dán
mắt dõi theo mà không dám thở.
Trong nháy mắt, người đàn ông bệnh tật đã lao tới
trước người Ngô Bách Tuế, khí thế điên cuồng và sát
khí khát máu của lão nuốt trọn anh.
Ngô Bách Tuế lập tức giáng mạnh tay xuống đất,
cơ thể đang nằm dưới nền đất của anh theo đà bay
vọt lên trời. Giữa không trung, hai chân Ngô Bách Tuế
nhắm thẳng vào người đàn ông bệnh tật, tung ra một
loạt cú đá mạnh bạo tới tấp, liên hoàn cước dày đặc
đan xen tạo thành một tấm lưới sắt bao phủ người
đàn ông bệnh tật.
Sức mạnh cơ bắp của Ngô Bách Tuế đạt đến trình
độ đỉnh cao, hai chân anh cứng như thép nguội, tung
ra những cú đá vùn vụt như vũ bão có thể thổi bay
tất cả, sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Nhưng người đàn ông bệnh tật không hề sợ hãi
hay hoảng hốt, đầu tiên, lão lùi lại tránh né liên hoàn
cước ác liệt của Ngô Bách Tuế, sau đó, lão đột ngột
đánh ra một quyền, trong nháy mắt, khí thế sát phạt
kinh người ầm ầm tuôn ra, một quyển này như một
cây búa bổ xuống tấm lưới sắt của Ngô Bách Tuế.
Rầm!
Quyền cước đụng nhau, dội vang một tiếng nổ
rầm trời.
Sức mạnh vô địch trong đôi chân của Ngô Bách
Tuế đá thẳng vào người đàn ông bệnh tật, nhưng lão
đã vững vàng chặn đứng được đòn tấn công của anh.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế đột nhiên biến đổi, trong
mắt anh thoáng vụt qua nét kinh hoàng nhưng đã
đanh lại rất nhanh, cơ bắp lập tức gồng lên, bên
trong cơ thể tỏa ra một sức mạnh còn ghê gớm hơn
nữa, anh tiếp tục đá hai chân, chế ngự người đàn ông
bệnh tật.
Thế chân của Ngô Bách Tuế đạp ra quá nhanh,
rẫm rầm vang dội trong không khí, sức mạnh kinh
hồn không thể tưởng tượng nổi.
Thấy vậy, ánh mắt người đàn ông bệnh tật lóe lên
tia sát ý, lão nhằm vào Ngô Bách Tuế, cùng lúc tung
ra hai quyền.
Một sức mạnh nghịch thiên cuồn cuộn tuôn trào,
lao thẳng vào thế chân của Ngô Bách Tuế.
Rầm!
Hai quyền của người đàn ông bệnh tật phá tung
thế chân chặt chẽ và mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế, từ
trên không trưng, anh xoay người rơi xuống đất, lảo
đảo mấy bước mới khó khăn ổn định được cơ thể.
Tuy vẫn đứng vững nhưng trong lòng Ngô Bách
Tuế đã chấn động, anh cảm nhận rõ ràng khí thế và
sức mạnh của người đàn ông bệnh tật đã tăng vọt lên
sau khi lão rơi vào trạng thái điên cuồng, thậm chí
năng lượng Ngô Bách Tuế tuôn ra càng mạnh, năng
lượng đối nghịch của người đàn ông bệnh tật cũng
lập tức tăng lên theo.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế không khỏi chùng xuống.
Không để Ngô Bách Tuế kịp thở, người đàn ông
bệnh tật một lần nữa tung ra hai quyển, liên tục tấn
công Ngô Bách Tuế bằng khí thể ngút trời.
Vụt vụt vụt!
Một quyền rồi lại một quyền, tầng tầng lớp lớp
tiếp nối không ngừng, nguồn sức mạnh trùng trùng
điệp điệp bùng phát như sức mạnh của cả một đội
quân, sự chèn ép khủng khiếp như bị đè nghiến dưới
chân núi Thái Sơn.
Ngô Bách Tuế lập tức rơi vào một cảm giác bức
bách khó lòng chạy thoát, đến hít thở cũng trở nên
chật vật, anh không dám chủ quan, tay phải siết chặt,
tung ra một nắm đấm.
Cú đấm của anh vừa nhanh vừa mạnh, anh đã bị
những quyền tấn công dày đặc của người đàn ông
bệnh tật bao vây, anh nóng lòng muốn xé tan vòng
vây mà thoát ra.
Nhưng cú đấm này lại không mảy may xê dịch nổi
liên hoàn quyền của người đàn ông bệnh tật.
Không biết phải làm sao, Ngô Bách Tuế đành tiếp
tục đánh, hai nắm đấm không ngừng ra đòn, sức lực
không ngừng gia tăng nhắm thẳng vào người đàn ông
bệnh tật, nhưng bất kể Ngô Bách Tuế gắng sức công
kích đến đâu vẫn không thể phá vỡ liên hoàn quyền
tuyệt thế của lão.
Thậm chí anh phải vừa đánh vừa lui, tìm đường
chạy thoát, nhưng anh càng dùng sức, cảm giác bức
bách lại càng ác liệt, lúc này Ngô Bách Tuế như một
con cá đã sa lưới, càng giãy dụa lại càng bị trói chặt.
Dần dần, vắng trán Ngô Bách Tuế cũng đổ mồ hôi
nhễ nhại, lông mày của anh nhíu chặt, càng lúc càng
thêm chật vật.
Thấy Ngô Bách Tuế như vậy, trái tìm Hạ Mạt Hàn
quặn thắt, cô vô cùng khó chịu, ngập tràn lo lắng, khi
nãy Ngô Bách Tuế gục ngã, cô đã sốt ruột lắm rồi,
nhưng Ngô Bách Tuế lại đứng lên một lần nữa, khiến
Hạ Mạt Hàn tiếp tục nuôi hy vọng, nhưng tia hy vọng
này rất mong manh, Ngô Bách Tuế đã lực bất tòng
tâm, Hạ Mạt Hàn rất muốn giúp sức cho anh, nhưng
cô chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, làm
sao giúp nổi Ngô Bách Tuế, cô chỉ có thể đứng yên
một bên mà trong lòng dậy sóng, gấp gáp khôn
nguôi.
Vẻ mặt người nhà họ Ngô và người nhà họ Hạ đều
ủ rũ thê thảm, nôn nóng lo âu, bọn họ thay Ngô Bách
Tuế đổ mồ hôi hột, thế tấn công của người đàn ông
bệnh tật quá mạnh, rõ ràng Ngô Bách Tuế không thể
chống đỡ nổi, bọn họ thật sự lo rằng Ngô Bách Tuế
sẽ thua cuộc.
Ngay cả Ngô Thiên cũng lo thay cho Ngô Bách
Tuế, tính mạng của Ngô Bách Tuế đối với hắn chẳng
hề quan trọng, nhưng lúc này, sự sống còn thắng bại
Ngô Bách Tuế liên quan tới sự tồn vong của cả nhà
họ Ngô, lẽ dĩ nhiên Ngô Thiên hy vọng Ngô Bách Tuế
có thể kháng cự, có thể phản công. Nhưng tình thế
trước mắt không hề lạc quan, Ngô Thiên không thể
thấy nổi bất kỳ khả năng xoay chuyển tình thế nào
của Ngô Bách Tuế.
“Chẳng lẽ nhà họ Ngô sẽ bị tiêu diệt tại đây sao?”
Ngô Thiên cau mày, trăn trối lẩm bẩm.
Sự bại trận của Ngô Bách Tuế càng ngày càng rõ,
mồ hôi đổ ra càng càng càng nhiều, nét chật vật trên
khuôn mặt càng lúc càng sâu đậm.
Còn người đàn ông bệnh tật thì càng ngày càng
mạnh, càng đánh càng hăng.
Trông thấy Ngô Bách Tuế sắp xong đời, ánh mắt
người đàn ông bệnh tật trở nên lạnh lẽo, lão lập tức
thu hồi liên hoàn quyền tuyệt thế kia, tầng tầng lớp
lớp quyền hội tụ lại thành một. Tay phải của lão cuốn
theo khí thế sát phạt như ngọn núi, ầm ầm giáng
xuống Ngô Bách Tuế như thể muốn ăn tươi nuốt sống
anh.
Thấy vậy, Ngô Bách Tuế lập tức tập hợp toàn bộ
sức mạnh vào tay phải, nắm đấm siết chặt rồi lao ra
chống đỡ.
Rầm!
Một âm thanh chấn động rền vang, sức mạnh của
hai người va chạm, dư âm khí thế cuộn trào lên bốn
phía.
Trong chốc lát, miệng Ngô Bách Tuế phun ra một
ngụm máu tươi, cơ thể anh bay ngược ra sao như bị
đạn đại bác bắn trúng, đập bốp xuống nền đất.
Lần này, Ngô Bách Tuế bị thương rất nặng, lục
phủ ngũ tạng như bị giày xéo, khí lực tựa như bị rút
sạch, cả người xụi lơ nằm trên đất.
“Chết đi!”
Người đàn ông bệnh tật quát to một tiếng, thừa
thẳng xông lên, hai chân lão đạp mạnh xuống đất lấy
đà, cả người xé gió phóng vọt lên như tên lửa.
Giữa không trung, lão đột ngột lao xuống, hai tay
vươn cao qua đỉnh đầu, nhằm thẳng Ngô Bách Tuế
mà phóng tới, chân nguyên trong lòng bàn tay lão
tuôn ra, ổ ạt đánh về phía Ngô Bách Tuế.
Thoạt nhìn, người đàn ông bệnh tật giống như
đang vác cả một bầu trời mà giáng xuống người Ngô
Bách Tuế trên mặt đất.