Trải qua một ngày điều chỉnh và phục hồi, thương thế của Ngô Bách Tuế đỡ hẳn, phần công lực chưa được hấp thu hoàn toàn cũng được anh hấp thu trọn vẹn.
Ngô Bách Tuế ở thời điểm hiện tại đã quay về trạng thái đỉnh cao.
Đám đông thấy Ngô Bách Tuế đứng dậy, lòng dạ đang hoảng loạn bỗng chốc trấn tĩnh hơn rất nhiều. Mọi người lại ký thác hi vọng lên Ngô Bách Tuế.
Ngô Thanh Đế rảo bước tới bên cạnh Ngô Bách Tuế, vội vàng nói: “An Thần Trận sắp vỡ rồi, bây giờ nên làm thế nào đây?”
Ngô Bách Tuế ngẩng đầu nhìn An Thần Trận, sau đó, anh đột ngột vung tay, bắt đầu tiến hành sửa chữa An Thần Trận.
Va chạm ở bên ngoài vẫn đang tiếp tục mạnh thêm, nhưng An Thần Trận vốn có vết nứt bỗng chốc khôi phục trạng thái bình ổn ban đầu nhờ được Ngô Bách Tuế sửa chữa. Cho dù những xung kích từ bên ngoài lớn đến đâu đi chăng nữa, An Thần Trận cũng không còn rung lắc. Nó có khả năng phòng ngự rất ổn định.
Đám đông ở bên trong An Thần Trận cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập điên cuồng của họ dần dần ổn định lại, hiện trường cũng khôi phục vẻ bình lặng. Chỉ có tiếng va đập từ bên ngoài là không hề ngừng.
Ngô Bách Tuế giơ tay ra và nói: “Huyết Long Đao, trở về!”
Huyết Long Đao trên nền đất lập tức “soạt” một tiếng bay tới bàn tay của Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao, dặn dò Ngô Thanh Đế và những người khác: “Mọi người ở yên bên trong trận pháp, con đi phá Tỏa Hồn Trận”.
Dứt lời, Ngô Bách Tuế nhoáng cái đã lao ra khỏi An Thần Trận.
Vừa ra khỏi An Thần Trận, Ngô Bách Tuế bỗng chốc tiến vào phạm vi chèn ép của Tỏa Hồn Trận. Ngay lập tức, anh cảm nhận được cảm giác đè nén vô cùng mạnh mẽ. Thứ đè nén vô hình này dường như đang làm ứ đọng hô hấp của anh, đè nặng lên lồng ngực của anh, khiến anh cảm thấy hít thở không thông thuận, đồng thời khá khó chịu.
Không hề do dự, Ngô Bách Tuế lập tức huy động chân nguyên tràn trề của mình để bao phủ xung quanh cơ thể, giúp bản thân không bị ảnh hưởng bởi cảm giác kia nữa.
Sau khi đã tiến hành phòng hộ xong xuôi, Ngô Bách Tuế bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tỏa Hồn Trận này.
Ngô Bách Tuế tinh thông trận pháp nên cũng hiểu biết về Tỏa Hồn Trận. Anh chăm chú quan sát trong chốc lát rồi phát hiện ra Tỏa Hồn Trận mà Đường Hạn Tùng bày ra lớn mạnh hơn Tỏa Hồn Trận thông thường rất nhiều. Nếu Ngô Bách Tuế đoán không sai thì khi bày ra trận pháp này, chắc hẳn Đường Hạn Tùng đã sử dụng thêm một loại sức mạnh vô cùng tà ác ở bên trong, giống như thứ chất độc không màu không vị, mang theo sức mạnh ăn mòn dung nhập vào trong bầu không khí của trận pháp này.
Những người như Hùng Ngọc Trân hay lão phu nhân chết nhanh như vậy không chỉ đơn thuần vì uy lực của Tỏa Hồn Trận, mà chủ yếu đến từ sức mạnh vô hình của thứ thuộc độc này.
Bây giờ đã qua một ngày, uy lực của Tỏa Hồn Trận và độc tính của thứ thuốc độc kia đều tăng lên rất mạnh, đã đạt đến mức độ trí mạng. Nếu không nhờ An Thần Trận của Ngô Bách Tuế bảo hộ, e rằng bao nhiêu người có mặt ở đó chẳng còn lại được mấy người nữa rồi.
Tỏa Hồn Trận của Đường Hạn Tùng quả thực mạnh đến mức nghịch thiên. Nó giống như một cái hố đen có thể cắn nuốt mạng người. Ngô Bách Tuế đứng bên trong nó chưa đầy mười giây mà vô số sức mạnh xung quanh đã tràn về phía anh, dường như muốn chèn ép anh đến khi nổ tung.
Trong đó, thứ sức mạnh tà ác như thuốc độc kia len lỏi khắp mọi nơi, lấp đầy từng tấc không khí bên trong Tỏa Hồn Trận, khiến Tỏa Hồn Trận trở nên đáng sợ đến cực điểm, bốn phương tám hướng đều tỏa ra hơi thở khủng khiếp.
Ngô Bách Tuế không chần chừ nữa, nắm chặt Huyết Long Đao, xông về phía bầu trời.
Anh chủ động phát động tấn công về phía Tỏa Hồn Trận.
Xông tới lưng chừng, khi sắp chạm đến bán cầu màu trắng bạc của Tỏa Hồn Trận, Ngô Bách Tuế đột nhiên giơ Huyết Long Đao lên, vung mạnh một cái.
Cùng lúc vung đao, khí thế của Ngô Bách Tuế cũng bộc phát, sức mạnh điên cuồng trong cơ thể anh dốc hết ra bên ngoài.
Đùng!
Đao khí đỏ như máu cùng sức mạnh cuồng bạo của Ngô Bách Tuế nhanh chóng phóng to giữa không trung, sau cùng tấn công vào bán cầu màu trắng bạc của Tỏa Hồn Trận.
Thế nhưng, đao khí mạnh mẽ như thế đánh vào Tỏa Hồn Trận mà không hề tạo ra chút gợn sóng nào, thậm chí đến cả chấn động cũng không hề xảy ra.
Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Nhát đao của Ngô Bách Tuế hoàn toàn không tạo ra ảnh hưởng gì cho Tỏa Hồn Trận.
Người ở bên trong An Thần Trận nhìn thấy cảnh này mà nhíu chặt hai hàng lông mày, tim gan thắt lại. Đương nhiên họ biết rằng Tỏa Hồn Trận này không dễ bị công phá, nhưng họ không ngờ rằng đòn công kích có thể thấu tận trời xanh của Ngô Bách Tuế không hề tạo ra ảnh hưởng nào với Tỏa Hồn Trận. Thực tế này gây nên đả kích lớn cho đám đông, khiến hi vọng của mọi người cũng giảm đi vài phần.
Ngay sau đó, chỉ thấy nửa quả cầu màu trắng bạc của Tỏa Hồn Trận chậm rãi biến thành một thứ màu xám tà ác, thậm chí, đường vân lượn sóng trên trận pháp cũng bắt đầu run lên.
Sau đó, bầu không khí bên trong Tỏa Hồn Trận như bị đông đặc lại, nửa quả cầu màu xám của nó chậm rãi rung chuyển, rồi biến thành rung lắc kịch liệt.
Sau khi rung lắc được vài giây, một thứ sức mạnh dồi dào như nham thạch núi lửa mang theo khả năng sát thương đủ để hủy diệt trời đất trào ra từ bên trong những đường vân của bán cầu màu xám, điên cuồng tập kích về phía Ngô Bách Tuế.
Tỏa Hồn Trận còn biết chủ động tấn công Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế thấy vậy, ánh mắt anh lạnh đi. Không cần nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức nắm chặt Huyết Long Đao, vung mạnh về phía nguồn sức mạnh dồi dào đang tấn công từ bốn phương tám hướng.
Đao khí đảo một vòng, đối phó với sức mạnh Tỏa Hồn Trận từ đủ mọi phương hướng.
Ngay sau đó, Ngô Bách Tuế thẳng thừng ném mạnh Huyết Long Đao trong tay ra ngoài.
Uỳnh!
Một luồng đao quang đỏ như màu máu bùng phát trong không trung, giống như một con rồng toàn thân đỏ thẫm, chém giết về phía nguồn sức mạnh dồi dào kia.
Chỉ trong thoáng chốc, Huyết Long Đao và sức mạnh mà Tỏa Hồn Trận phát ra xâu xé lẫn nhau.
Đùng! Đùng! Đùng!
Họ nghe thấy những tiếng va đụng không ngừng vang lên, Huyết Long Đao đỏ như màu máu với khí thế hung mãnh. Bản thân uy lực của Huyết Long Đao đã phi phàm, nay lại bao hàm thêm chân nguyên và sức mạnh cuồng bạo mà Ngô Bách Tuế rót vào đó khiến uy lực của Huyết Long Đao càng thêm vô địch. Luồng sức mạnh mà Tỏa Hồn Trận phát ra gặp phải Huyết Long Đao lập tức bị Huyết Long Đao nghiền nát.
Trong thoáng chốc, Huyết Long Đao đã hoàn toàn đánh nát toàn bộ sức mạnh khủng khiếp kia.
Đánh tan được đòn tấn công của Tỏa Hồn Trận, Huyết Long Đao lập tức quay về bên tay Ngô Bách Tuế.
Suốt cả quá trình như nước chảy mây trôi, gọn gàng và dứt khoát.
Trái tim im lìm của đám đông bên trong An Thần Trận lại đập nhanh hơn, trong mắt mọi người, chút hào quang ít ỏi cũng lộ ra.
Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao, nhanh chóng tấn công vào nửa quả cầu màu xám của Tỏa Hồn Trận một lần nữa.
Đùng đùng đùng!
Ngô Bách Tuế vung Huyết Long Đao, không ngừng chém về phía đường vân trên trận pháp, phát ra rất nhiều âm thanh vang vọng, nhưng sau những âm thanh, mọi thứ lại khôi phục như cũ. Bất kể Ngô Bách Tuế chém bao nhiêu nhát, trận pháp Tỏa Hồn Trận vẫn kiên cố như trước, không hề tổn hại gì.
Độ khó công phá của Tỏa Hồn Trận không phải mức bình thường đâu.
Người ở bên trong An Thần Trận chăm chú quan sát Ngô Bách Tuế không chớp mắt, nhìn anh chém về phía Tỏa Hồn Trận hết nhát này đến nhát khác mà ai nấy đều vã mồ hôi thay cho anh. Tỏa Hồn Trận này quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn so với vô số quái thú hung ác trước đó. Không ai biết Ngô Bách Tuế có đối phó được với nó không, nhưng ai nấy đều âm thầm cầu nguyện, cầu cho Ngô Bách Tuế nhanh chóng công phá được Tỏa Hồn Trận.
Thế nhưng, thực tế không cho phép họ thấy lạc quan. Dưới những đòn tấn công không ngừng nghỉ của Ngô Bách Tuế, Tỏa Hồn Trận không những không xuất hiện bất kỳ dấu vết bị công phá nào mà thậm chí còn có xu thế càng lúc càng hung mãnh hơn, đến độ khiến người ở bên trong An Thần Trận nảy sinh cảm giác đè nén rất mãnh liệt.
Trong không trung dường như có thứ gì đó đang gầm gào.
Hiển nhiên, Tỏa Hồn Trận bị chọc giận rồi.
Uỳnh!
Ngay khi những đòn tấn công của Ngô Bách Tuế đang vào hồi kịch liệt, Tỏa Hồn Trận đột nhiên phát ra tiếng nổ rung chuyển trời đất.
Ngay sau đó, tầng sức mạnh tà ác màu xám gắn trên nửa quả cầu trắng bạc dần dần tách ra khỏi nửa quả cầu trận pháp kia.
Sau khi tách ra, thứ sức mạnh khủng khiếp màu xám kia từ từ ngưng tụ thành một Ma Thần viễn cổ cao tới mười trượng ngay sau lưng Ngô Bách Tuế.
Thấy vậy, đám đông bên trong An Thần Trận sợ mất mật. Ai nấy trừng to hai mắt với vẻ kinh hoảng. Ma Thần viễn cổ kia thành hình, uy lực quả thực quá khủng khiếp. Đôi mắt sâu thăm thẳm của nó dường như có thể cắn nuốt mọi thứ trên thế gian này, sức mạnh của nó như có thể hủy diệt vạn vật.
“Đây là trận hồn của Tỏa Hồn Trận!”, Đường Chấn Phong đột nhiên hô lên đầy kinh ngạc, ông ta nhận ra cái bóng của Ma Thần đáng sợ đó.
Con người đều có linh hồn, nhưng không phải trận pháp nào cũng có trận hồn. Chỉ những trận pháp cực kỳ mạnh mới có trận hồn. Mà trận hồn cũng chính là phần mạnh nhất của trận pháp.
Đòn tấn công không ngừng nghỉ của Ngô Bách Tuế đã chọc giận Tỏa Hồn Trận, cũng khiến Tỏa Hồn Trận cảm nhận được uy hiếp; cho nên trận hồn mới rút ra khỏi trận pháp, tiêu diệt kẻ tạo ra uy hiếp cho nó.
Trận hồn xuất hiện, muôn kẻ bị diệt.
Những người khác không hiểu gì về trận hồn, nhưng trong lòng mọi người không khỏi sinh ra nỗi sợ vô tận. Ảo ảnh của Ma Thần kia vừa to lớn vừa đáng sợ, những người ở bên trong An Thần Trận rõ ràng đã được An Thần Trận bao trùm, rõ ràng cách cái bóng kia rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được sát ý ngùn ngụt thấu trời của ảo ảnh cùng hơi thở vô cùng nguy hiểm của nó.
Đương nhiên Ngô Bách Tuế càng cảm nhận được uy hiếp từ phía sau lưng rõ ràng hơn, toàn thân anh như bị bóng râm khổng lồ phía sau che phủ.
Ngay lập tức, Ngô Bách Tuế tạm ngừng đòn tấn công đang tiến hành, nhanh chóng đáp xuống đất, sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn Ma Thần viễn cổ cao lớn đáng sợ trong không trung với vẻ mặt nghiêm trọng.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Chỉ thấy ảo ảnh của Ma Thần khẽ giơ bàn tay khổng lồ của nó lên, trong thoáng chốc, sóng xung kích ngút trời, cả bầu không gian dường như đã bị bàn tay khổng lồ của nó nhấc lên.
Ngay sau đó, ảo ảnh lật bàn tay lại, đột ngột vỗ vào Ngô Bách Tuế trên mặt đất.
Trong thoáng chốc, từng tấc không khí nổ tung, bàn tay kia vỗ xuống như thể khiến một góc trời sập xuống. Sức mạnh vô cùng vô tận theo bàn tay đó mà lao xuống, phủ kín trời đất, tập kích về phía Ngô Bách Tuế.
Chưởng này quá ngang ngược!
Mặt mũi Ngô Bách Tuế biến sắc, anh hoàn toàn bị sức ép từ bàn tay kia bao phủ. Không gian xung quanh anh như bị đông cứng lại, khiến anh khó lòng nhúc nhích, chỉ trong thoáng chốc, anh rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Ngô Bách Tuế không dám sơ suất, anh đột ngột bước ra ngoài.
Đùng!
Trời đất rung chuyển, không gian bị ngưng đọng hơi nhúc nhích một chút.
Đùng đùng đùng!
Anh liên tục đạp vô số lần, khí thế cũng tăng cao theo mỗi lần, toàn thân như hóa thành người khổng lồ.
Grào!
Khi khí thế tăng cao đến cực điểm, trong không trung bỗng phát ra tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa.
Không gian bị đông cứng hoàn toàn nổ tung, Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao, một nhát đao phi thẳng lên trời, đâm thẳng vào lòng bàn tay của ảo ảnh khổng lồ kia.
Thoáng chốc, năng lượng vô tận của đất trời như bị rút hết trong một khoảnh khắc, tập trung toàn bộ trên Huyết Long Đao, Huyết Long Đao cuốn theo ngàn vạn sức mạnh, hấp thu tinh hoa trời đất.
Một nhát đao chém ra, đao khí vọt tới tận trời.
Uỳnh đùng đùng!
Trời đất như bị nổ tung, như bị ném vào vô số quả lựu đạn, không gian xung quanh run rẩy kịch liệt, rung trời lở đất.
Ngay sau đó, người ta chỉ thấy đao khí tấn công vào bàn tay khổng lớn, phát ra uy lực kinh hồn.
Bầu trời bên trên trang viên cuộn trào từng đợt sóng xung kích, cứ như gió lốc đang gào thét, cuốn tung đất trời.
Người ở bên trong trận pháp An Thần, trong thoáng chốc, đều bị ảnh hưởng bởi sóng nhiệt xung kích, có người lung lay không vững, có người liên tục lùi về sau, thậm chí có người còn ngã xuống đất.
Dư chấn còn đòn tấn công này đáng sợ như thế đấy.
Ngô Bách Tuế ở giữa trung tâm vụ nổ, bị xung kích chấn động tới mức bay ngược ra ngoài, sau cùng ngã mạnh xuống đất.
Ảo ảnh của Ma Thần giữa không trung cũng không may mắn thoát nạn, nó bị nổ bay ra ngoài, sau cùng tiêu tan vào vô hình.
Trận hồn bị Ngô Bách Tuế tiêu diệt rồi.
Thấy trận hồn tan biến, Ngô Bách Tuế lập tức lộn người đứng dậy, sau đó xông về phía chân trời, anh dốc hết sức lực vung Huyết Long Đao, nhắm vào nửa quả cầu màu trắng bạc của Tỏa Hồn Trận mà chém thật mạnh.
Đùng!
Đao khí ngút trời của Huyết Long Đao chém trúng đường vân trên trận pháp của Tỏa Hồn Trận, khoảnh khắc đó, trận pháp hình bán cầu đột ngột nứt vỡ, ngay sau đó, toàn bộ Tỏa Hồn Trận tiêu biến trong không khí.
Ngô Bách Tuế cuối cùng cũng phá được Tỏa Hồn Trận.
Hiện trường rộng lớn cuối cùng cũng khôi phục vẻ bình thường.
Người ở bên trong An Thần Trận đều trợn mắt há miệng, nhưng trong đôi mắt kinh ngạc của họ vẫn lộ ra vẻ vui mừng quá đỗi.
Họ ngạc nhiên, vui mừng, kích động, biết ơn, cuối cùng họ cũng được giải thoát khỏi Tỏa Hồn Trận chết chóc rồi.
Sau phút đờ đẫn ngắn ngủi, đám đông có mặt ở đó đột ngột phấn khích reo hò, thậm chí có người còn kích động đến mức bật khóc.
Trong giờ phút sôi sục ấy, Ngô Bách Tuế lơ lửng trên không trung mới chậm rãi đáp xuống đất. Gương mặt anh đã chuyển sang màu trắng bệch, hơi thở có phần yếu ớt, đến cả bàn tay cầm Huyết Long Đao cũng không đủ sức nữa.
Thời gian của trận chiến này không quá lâu, nhưng nó tiêu hao quá nhiều tinh nguyên và thể lực của Ngô Bách Tuế, nhất là sau cùng phải đối đầu cùng trận hồn, rồi phá trận pháp, anh đã tiêu hao toàn bộ sức lực của mình.
Ngô Bách Tuế vừa đáp xuống đất, chưa kịp thở lấy hơi thì một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên trên bầu trời: “Thật không ngờ cậu có thể phá được Tỏa Hồn Trận của tôi, khá thú vị đấy!”
Vừa dứt lời, một thân hình nhẹ bẫng từ trên trời rơi xuống, đáp đất ngay trước mặt Ngô Bách Tuế.
Lão chính là Đường Hạn Tùng.