“Em không muốn gặp bác sĩ, không muốn, không muốn…” Ngự Tứ đau đến mức hai tay quào loạn lên dưới mặt đất, hai tay dính đầy cỏ vụn cùng bùn đất. Sau đó bất lực dùng nắm đấm đấm vào đầu mình.
Giọng nói của anh yếu dần, sắc mặt ngày càng tái nhợt, hành động cũng chậm dần. Lúc này Cố Duyên hoàn toàn không cần lo sẽ bị anh làm tổn thương, nhưng với sức lực của một người phụ nữ như cô quả thực không đủ, không có cách nào khiêng anh từ đây vào phòng ngủ được.
Khi cô lâm vào tình thế cấp bách không biết xử lý ra sao, thì bỗng bên ngoài căn nhà hoa truyền đến giọng nói tài xế Giang gọi cô, chắc là nghe Linh Lung nói cô đến vườn sau rồi nên tìm thẳng đến đây.
Cố Duyên đang cần người giúp đỡ, cô chạy ra ngoài vẫy tay với tài xế Giang, tài xế Giang vội vã chạy tới, đánh giá tình hình cấp bánh một lượt rồi hỏi: “Cô chủ, sao cô lại đến đây? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Đừng nhiều lời, nhanh giúp tôi chuyện này đi.” Cố Duyên xoay người đi về phía phòng hoa, tài xế Giang với vẻ mặt nghi ngờ sao một lúc chần chừ cũng đi vào bên trong, khi hắn nhìn thấy Ngự Tứ đang cuộn tròn phát run dưới mặt đất thì càng khiếp sợ hơn, lùi về phía sau theo bản năng.
“Anh đừng sợ, đây là cậu chủ Ngự, cậu ấy không được khỏe, phiền anh giúp tôi dìu cậu ấy vào trong phòng.” Cố Duyên vừa nói vừa ngồi xổm xuống dìu Ngự Tứ đứng dậy.
Tài xế Giang mặc dù chưa từng gặp Ngự Tứ, nhưng đã từng nghe tin đồn bên ngoài lưu truyền rằng cậu hai nhà họ Ngự mắc một bệnh vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ không phải Ngự Tứ phát bệnh đấy chứ, mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng hắn cũng không dám hỏi thêm gì, cúi người giúp Cố Duyên cùng dìu Ngự Tứ từ dưới đất đi ra khỏi ngôi nhà hoa.
Hai người hợp lực dìu Ngự Tứ từ vườn sau về phòng ngủ, Cố Duyên nhìn Ngự Tứ đã dần mất đi ý thức, trên người vừa dơ lại vừa lộn xộn bèn nói với tài xế Giang: “Anh về trước đi, nói với ông chủ, tối nay tôi không về nhà.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngự Tứ, cô sao nỡ bỏ mặc anh chứ, sao dành lòng để anh lại một mình?
Để cô chăm sóc anh đêm nay vậy!
Tài xế Giang không ngờ cô sẽ nói như vậy, muốn khuyên cô vài câu, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, Cố Duyên biết hắn muốn nói gì, nhưng cô cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, xoay người đi vào toilet lấy nước nóng chuẩn bị lau người cho Ngự Tứ
Tài xế Giang cuối cùng đành vâng theo mệnh lệnh mà rời đi.
“Mợ hai, có cần tôi giúp gì không ạ?” Linh Lung đứng bên giường, nhìn Cố Duyên bưng nước nóng từ toilet ra, khó khăn cởi quần áo trên người Ngự Tứ.
Khi Cố Duyên nhìn thấy Ngự Tứ hôn mê không cử động được, dựa vào mình cô quả thực quá khó, liền gật đầu: “Được rồi, cô giúp tôi dìu cậu lên một chút.”
Hai người hợp sức cởi quần áo trên người Ngự Tứ ra áo, làn da vốn vàng nhạt của anh vì đổ bệnh mà có chút u ám, Cố Duyên dùng khăn nóng lau người giúp anh, sau đó lật người anh lại, để anh nằm sấp trên giường, rồi lại cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên lưng anh.
Khi tay cô xoa xuống phía dưới lưng anh, liền bị một vết sẹo thu hút sự chú ý, cô chăm chú quan sát, đó là một vết sẹo lớn như một đồng tiền vậy, thời gian vết sẹo này xuất hiện chắc cũng cách đây không lâu.
Bàn tay cô dừng lại, Cố Duyên tỉ mĩ quan sát vết sẹo, theo cô được biết, trước kia trên người Ngự Tứ chưa từng có bất kỳ vết sẹo nào, vết sẹo này hình như gần đây mới có. Lúc trước cô rời đi Ngự Tứ đã bị thương sao? Cô bắt đầu nghi ngờ.
Lần trước khi Ông cụ Ngự đề nghị cô trở về nhà họ Ngự, bởi vì Ngự Tứ hiểu lầm cô quá nhiều việc nên vẫn luôn tránh mặt cô, càng không để cô giúp anh thay quần áo hay tắm rửa, vì vậy, cô thực sự không biết lúc đó vết sẹo này đã có hay chưa.
“Vết sẹo này… Anh ấy có từ lúc nào nhỉ?” Cố Duyên nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình.
Linh Lung liếc nhìn, không để bụng đáp: “Có thể là lần đó khi phát bệnh tự làm bản thân mình bị thương, tôi cũng không biết, mợ cũng biết đó, bình thường cậu hai không muốn người khác thay quần áo giúp cậu.”
Không phải cô máu lạnh, nhưng thực sự trên người Ngự Tứ có vết thương là điều không bình thường, hơn nữa, còn là vết sẹo lớn bằng đồng tiền nữa chứ.
Cố Duyên vô cùng quan tâm đến vết sẹo này, vừa đánh giá vết sẹo vừa suy nghĩ rốt cuộc sao lại bị thương như thế, bời vì dù cô có nhìn kiểu gì đi chăng nữa cũng không giống như bị đụng vào đâu đó.
Mà vết sẹo này nhìn có vẻ quen mắt, không phải là vết thương do đạn bắn của Phong Tùy khi đó cũng là ở vị trí này sao?
Nghĩ đến Phong Tùy, bản thân Cố Duyên như bị chính mình dọa cho một trận, sao đột nhiên lại nghĩ đến anh chứ? Là bởi vì trên người anh có vết thương giống như Ngự Tứ sao?
Linh Lung giúp Ngự Tứ mặc quần áo lại thúc giục cô: “Mợ hai, nhanh mặc quần áo vào cho cậu chủ đi, cẩn thận bị cảm lạnh mất.”
Cố Duyên lúc này mới hoàn hồn, giật mình nhận ra thời tiết rất lạnh, e là Ngự Tứ đã bị lạnh đến ốm rồi. Cô cũng không nghĩ về nguồn gốc của vết sẹo nữa, nhanh chóng giúp Ngự Tứ mặc quần áo vào.
Giúp Ngự Tứ lau sạch cơ thể, thay quần áo sạch sẽ xong, Cố Duyên mệt mỏi ngồi bất động trên ghế sofa. Nhìn Ngự Tứ nằm im trên giường, cô lại nghĩ tới vết thương trên lưng anh, nghĩ tới Phong Tùy.
Cô lấy điện thoại di động ra, chần chờ rồi nhấn số điện thoại của Phong Tùy, cô không biết tại sao mình lại nhấn số điện thoại này, lẽ nào Ngự Tứ và Phong Tùy thực sự có quan hệ với nhau? Còn có là năng là cùng một người sao?
Cô không dám nghĩ thêm nữa, bởi vì suy nghĩ này quá hài hước rồi, hoàn toàn không thực tế chút nào.
Số điện thoại của Phong Tùy đang ở trạng thái tắt máy, đây là số đặc biệt lắp đặt vì cô.
Tắt máy? Mặc dù điện thoại của Phong Tùy thường xuyên tắt máy, nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm gíac nghi ngờ, cô gọi điện cho A Kim. Phong Tùy từng nói, khi gặp khó khăn mà không tìm được anh thì cứ tìm A Kim, A Kim có thể giúp cô giải quyết.
Điện thoại của A Kim trước nay chưa từng tắt máy, lần này cũng vậy, hơn nữa rát nhanh truyền đến giọng nói của hắn.
“Là tôi, Cố Duyên.” Cố Duyên run giọng nói.
Cô của lúc này không chỉ kích động mà còn lo lắng, bởi vì thân phận của Ngự Tứ!
“Cô Cố chào cô, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?” A Kim đương nhiên không ngờ Cố Duyên lại gọi điện cho hắn, ngẩ người ra một lúc mới mỉm cười đáp lại.
Cố Duyên khẽ hít một hơi, giọng nói cố gắng thật bình tĩnh: “Tôi tìm Phong tùy có chút chuyện, xin hỏi bây giờ anh đang ở cùng anh ấy sao?”
“Cả tối nay tôi không ở cùng anh Phong.” A Kim đáp.
“Vậy… Anh có biết bây giờ anh ấy đang ở đâu không?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
“Ừm… Vậy được rồi, cảm ơn anh.” Cố Duyên đành cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Cố Duyên đứng dậy, đến bên cạnh Ngự Tứ, cẩn thận quan sát anh. Rõ ràng là hai khuôn mặt khác nhau, sao có thể là cùng một người được? Sao có thể?
Trong lòng cô không ngừng cười nhạo chính mình, lại không nhịn được mà suy nghĩ, mà nghi ngờ, không tìm ra đáp án, cô không thể an tâm được.
Khi cô chăm chú quan sát Ngự Tứ, cô lại nghĩ đến vô số khả năng và sự trùng hợp trước đó, bác sĩ Chung cung cấp báo cáo giám định ADN chúng minh đứa trẻ là của Ngự Tứ, nếu như bác sĩ Chung thực sự không giúp cô lừu gạt, vậy tại sao lại có kết quả ngoài ý muốn như vậy?
Còn nữa, cô lúc nào cũng mơ hồ cảm thấy hình ảnh của Phong Tùy trên người Ngự Tứ, trước kia luôn cảm thấy bởi vì hai người coc khuôn mặt đẹp trai giống nhau, nhwung giờ nhìn lại, nhất định không phải là sự trùng hợp đơn giản như vậy đâu?
Tất cả những băn khoăn, cứ từng chút lấp đầy trái tim cô, nhét đầy đến nỗi dường nhưu cô chẳng thể thở nổi.
Cố Duyên liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn hai giờ sáng rồi, còn lâu trời mới sáng, đánh một giấc trước đã.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường lớn và một cái chăn, cô dành ngủ cùng giường với Ngự Tứ ngủ vậy. Cô không sợ Ngự Tứ như những người khác, bởi cô biết sau khi Ngự Tứ phát bệnh, cả đêm sẽ ngủ rất an tĩnh, không gây nguy hiểm gì.
Cố Duyên trở mình mãi mà vẫn không ngủ được, trong đầu vẫn xuy nghĩ về chuyện liệu Ngự Tứ có khả năng có thân phận thứ hai hay không, mới tới khi trời sắp sáng cô cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại, Ngự Tứ đã tỉnh rôi, anh đang mở to mắt nhìn cô.
Cái nhìn của anh khiến cho Cố Duyên hơi hoảng sợ, cô dùng mười giây để phản ứng lại chuyện hôm qua rốt cuộc là thật hay mơ, khi cô nhớ lại tất cả đều là sự thật, lại dùng thêm năm giây điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Khi cô chứ chắc chắn suy đón của mình, cô chỉ có thể giả vờ như mình không biết gì cả.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng xong, cô nói với Ngự Tứ: “Tối hôm qua em phát bệnh, chị đưa em từ sân sau về đấy.”
“Chị trở về làm gì?” Ngự Tứ cau mày: “Không phải cha đồng ý để chị đi rồi sao, tại sao còn trở lại?”
Nhự Tư vẫn vậy, vẫn giữ thói quen chọc cô điên lên, thói quen đuổi cô đi. Nếu như không phải trong lòng sinh nghi, cô chẳng hơi đâu mà nghĩ xem lúc này anh là thật lòng hay là giả dối nữa.
Cố Duyên nhìn anh, mỉm cười: “Trước đây chị không đồng ý ly hôn, bây giờ cũng vậy, vì vậy chúng ta vẫn là vợ chồng.”
Đúng vậy, cô thay đổi chủ ý, đang không có biết rõ Ngự Tứ gió êm dịu theo đến tột cùng có quan hệ hay không trước, cô sẽ không ly hôn, sẽ không rời đi Ngự gia, càng sẽ không rời đi Ngự Tứ.
Cô xuống giường, lấy quần áo của anh từ trong tủ quần áo ra: “Ngoan nào, thay quần áo đi, đánh răng rửa mặt xong chúng ta cùng nhau xuống ăn sáng.”
Ngự Tứ ngồi bất động, quai hàm nhô lên rất cao.
Nhìn vẻ mặt tức giận của anh, trong lòng Cố Duyên thầm nghĩ nếu như anh là Phong Tùy, vậy tên Phong Tùy này thật có bản lĩnh, diễn cái gì cũng có thể diễn đạt, đến tên ngốc cũng có thể diễn sinh động như thế.
Trên đời này sao lại có người có bản lĩnh phân thân đóng vai như vậy chứ? Nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, cô lại một lần nữa phủ định suy đoán của mình.
Cố Duyên đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, cùng Ngự Tứ xuống tầng, trên bàn cơm đã đủ người, có điều mọi người đều chưa hề động đữa dùng bữa sáng, dường như đang đợi hai người họ đi xuống.
Nếu đổi lại là trước kia, khi hai người họ xuống muộn một chút, mọi người nhất định đang ăn rồi, hoàn toàn không tồn tại từ ‘Đợi’.
Ông cụ Ngự nhìn thấy bọn họ đi cuống, lập tức cười ha hả nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, nghe nói tối qua con không rời đi, ta rất vui.”
Ông cụ đương nhiên vui vẻ, vì được đúng như mong muốn của ông!
Cố Duyên liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Dung Kim đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn ông cụ Ngự hơi cười nói: “Tối qua con đã suy nghĩ cả đêm, quyết định nghe theo lời cha, tiếp tục làm con dâu nhà họ Ngự.”
“Thật sao?” Ông cụ Ngự ngạc nhiên khẽ kêu lên.
Cố Duyên gật đầu, lại nhìn về phái Dung Kim: “Nhưng mà con có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Con nói đi.” Chỉ cần có thể làm được, ông nhất định sẽ nghe theo!
“Cha, cha cũng biết rồi đó, con vài mợ cả trước nay không đội trời chung, tục ngữ có câu một núi không thể có hai hổ, hai chúng con nhất định phải tách rời, hoặc là chị ấy đi, hoạc là con đi.”
Lời nói của cô vừa dứt, mọi người trên bàn ăn đều hết sức kinh ngạc, tất cả đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, chẳng ai nghĩ cô sẽ đưa ra một yêu càua ngang ngược vô lý như thế.
“Cô… !” Dung Kim tức giận đến mức bật dậy khỏi ghế ngồi, giận dữ chỉ tay vào mặt cô: “Cô có ý gì?”
Cố Duyên chẳng thèm để ý cô ta, hoàn toàn coi cô ta là không khí. Ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn ông cụ Ngự, đợi cây trả lời thuyết phục của ông.
Ông cụ Ngự nhât thời bị làm khó, vô duyên vô cơ đuổi ra ngoài thực sự ông khó mà làm được, nhưng, cô lại rất hi vọng có thể giữ lại Cố Duyên.
Nếu như chỉ được chọn một trong hai người, câu hỏi khó này chỉ có Cố Duyên mới nghĩ ra được, trong lòng ông không khỏi dâng lên một cảm giác không hài lòng.
Ánh mắt ông cụ Ngự chuyển qua nhìn Ngự Hàn, mà trên mặt Ngự Hàn lại hoàn toàn thờ ơ, sau khi kinh ngạc liền biến thành thờ ơ.
Không chỉ có ông cụ Ngự quay sang nhìn Ngự Hàn, mà Dung Kim cũng vậy, ánh mắt mắt cô ta ngập tràn sự cầu xin giúp đỡ. Quyết định cuối cùng cho vấn đề này thuộc về tay Ngự Hàn, lúc này, Ngự Hàn trở thành niềm hy vọng trong mắt mọi người!
Chỉ có bà hai là không câng quan sát sác mặt của Ngự Hàn, lạnh lùng lên tiếng: “Cô không đủ tư cách đuổi mợ cả ra ngoài đâu, ở nhà họ Ngự này mà tập luyện thêm mấy chục năm nữa đi!”
“Ông chủ Ngự, đây cũng là thái độ của người sao?” Thứ mà Cố Duyên quan tâm là quyết định của ông cụ Ngự.