Cố Duyên đoán được chị Lưu nói tin tức có lẽ cô mang thai cho bà hai, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
Ngày hôm sau lúc vừa tắm rửa xong đi xuống tầng, liền thấy bà hai đã ngồi đợi trên ghế sofa rồi, bên trong phòng khách còn có Dung Kim và mấy anh chị em họ ăn không ngồi rồi suốt ngày ở lì trong nhà họ Ngự.
Nhìn thấy bọn họ, bước chân của Cố Duyên ngừng lại một chút, trong lòng bỗng hiện lên một dự cảm chẳng lành.
Cố Duyên vừa chào hỏi đám người kia xong thì Ngự Tứ cũng từ trên tầng đi xuống, lúc nhìn thấy Cố Duyên anh liền cười toe toét, vứt luôn bánh ngọt trong tay lao thẳng đến, miệng vui mừng nói: “Chị Cố, chị đã về rồi? Nghe nói trong bụng chị có em bé, thật sao? Em thực sự sắp làm cha sao?”
Ngự Tứ nói xong liền đưa tay sờ bụng dưới phẳng lì của Cố Duyên.
Quả nhiên! Đều biết rồi!
Trong lòng Cố Duyên rất hoảng sợ, nhìn biểu cảm trên mặt bà hai là biết bà ta đang giận rồi, lại nhìn sang chị dâu Dung Kim, dáng vẻ có chút hả hê, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng để xem chuyện vui.
Cô cẩn thận che giấu sự hoảng hốt trong lòng, biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Đưa tay lên, gạt cánh tay của Ngự Tứ xuống, giả vờ bất mãn trách: “Nói bậy cái gì đó, bên trong không có em bé.”
Đúng vậy, trước khi có chứng cứ, cô không thể thừa nhận, không thể tự mua dây buộc mình.
Còn Ngự Tứ rõ ràng không hề hiểu suy nghĩ của cô, tiếp tục hét lên: “Nhưng chị dâu nói có mà, chị dâu nói em sắp được làm cha rồi mà.”
“Chị dâu trêu em cho vui thôi mà.”
Bà hai nhìn cô, trong mắt hiện lên sự ác ý khó mà thấy được, giọng nói lạnh lùng: “Có mang thai hay không đi kiểm tra là rõ ngay, giấy tờ đã thay cô chuẩn bị xong, chị Lương, đưa mợ hai đi.”
Rời ánh mắt đi, bà ta ra hiệu cho chị Lương.
“Vâng ạ.” Chị Lương cung kính đáp lại, đi tới trước mặt Cố Duyên, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường: “Mợ hai, xin mời đi theo tôi.”
Nghĩ cũng thật là chu đáo, xem ra không làm rõ mọi chuyện thì bọn họ sẽ không để yên đâu.
Trốn tránh cũng không được, muốn lừa gạt cũng không xong, thôi thì cứ vui vẻ mà thừa nhận đi, sống hay chết cũng phải nghĩ cho mình.
Cô nhìn sang tờ giấy trong tay chị Lương, nói: “Không cần, chị Lưu nói không sai, tôi đang mang thai.”
Vừa dứt lời, Dung Kim liền kích động nhảy thẳng từ trên ghế sofa xuống, chỉ vào cô mà kêu la om sòm nói: “Xem đi xem đi, con đã nói cô ta mang thai rồi mà, cũng không biết là con của ai nữa, đúng là không biết xấu hổ! Thấy Ngự Tứ nhà chúng tôi ngốc nghếch nên định cắm cặp sừng lớn như vậy cho nó, thật đáng hận mà!”
Nói xong nhanh chóng đi vòng qua ngồi bên người bà hai, lay cánh tay của bà ta rồi tiếp tục gào to: “Mẹ, lúc đầu con đã nói rồi mà, loại đàn bà ham vinh hoa phú quý này không thể cưới về được, không có gia giáo, không có tự tôn, không biết liêm sỉ…”
Cố Duyên nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau đến chết lặng.
Không biết liêm sỉ, đúng vậy, mình đúng là vô cùng không biết liêm sỉ, gả cho Ngự Tứ lại mang thai con của người đàn ông khác. Nhưng mình có không biết xấu hổ hơn nữa, cũng không tới phiên đám phụ nữ chả cao thượng hơn mình là mấy trước mặt phê phán.
Cô cười, liếc nhìn Dung Kim lạnh lùng châm chọc: “Cô Dung này, chuyện trước đây của chị với vị đạo diễn kia ai ai cũng biết, nếu không phải chị tham tiền của nhà họ Ngự thì tại sao phải chia tay với anh ta, sau đó gả vào nhà họ Ngự chứ? Chị chẳng qua không mang thai mà thôi, nếu mang thai, chưa chắc đã là con của anh cả đó. Còn về đứa con của em có phải con của Ngự Tứ hay không, chị còn chưa đủ tư cách để lắm miệng.”
“Cô… Cô ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người là chị mới đúng chứ nhỉ?”
“Ha, khả năng của Ngự Tứ mọi người ai cũng biết, nó sao có thể hiểu chuyện giữa nam nữ chứ, đứa bé sao có thể là của nó được!”
“Buổi tối đóng cửa phòng, làm sao chị biết chúng em trải qua đêm dài đằng đẵng như thế nào? Hàng đêm chị đều đến xem trộm, đến nghe lén chúng em chắc?”
Câu nói của Cố Duyên khiến Dung Kim cứng họng.