“Không cần đâu.” Cố Duyên lập tức vào trong xe, bởi cô biết rõ dù là chuyện gì, người đàn ông ngang ngược này cũng có thể làm được.
Phong Tùy quan sát cô thật tỉ mỉ, cuối cùng nhìn xuống vết sưng đỏ trên mặt cô, liền nâng cằm cô lên, ngón tay lạnh lẽo xoa nhẹ vào vết đỏ.
“Em bị đánh sao?”
Cố Duyên gượng gạo tránh khỏi bàn tay anh, quay mặt đi lảng tránh ánh mắt nóng bỏng kia, rồi mới đáp lời: “Anh vẫn chưa trả lời em, anh đến đây làm gì?”
“Đến chờ em.”
“Chờ em? Anh…”
“Đến thằng ngu cũng biết em sẽ bị đuổi ra ngoài, vậy nên anh mới không đi.”
“Thực ra anh không cần phải làm như vậy, em…”
Phong Tùy cắt ngang lời cô: “Em yêu, em còn muốn mạnh miệng đến lúc nào? Đứng dưới gió lạnh chờ xe thoải mái lắm sao?”
Lại gọi em yêu, lại cố tình ra vẻ mờ ám. Nghĩ đến bóng Dung Kim vừa đứng ở tầng hai, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác bất mãn với anh.
Nhưng còn cách nào đâu chứ? Trước mặt anh, cô luôn luôn là kẻ yếu đuối!
Xe chạy vào nội thành, nhưng không dừng lại ở nơi Cố Duyên yêu cầu là một bệnh viện gần đó, mà lái vào nhà để xem dưới hầm một khu nhà xa hoa.
Khi Cố Duyên xuống xe, nhìn xung quanh định rời đi, thì lại bị kéo ngay vào thang máy. Thang máy lúc này đi thẳng lên tầng ba mươi ba.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Cố Duyên đứng ở một góc, nhíu mày hỏi.
Căn nhà rộng rãi sáng sủa, màu xám trắng xa hoa rực rỡ, trong góc phòng để các loại dụng cụ thể hình, còn có chỗ chơi golf…
Mới nhìn thôi, Cố Duyên đã cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ. Đây là nhà anh sao? Nhưng trông nó giống như ngày thường không có người ở vậy.
“Em còn muốn đi sao?” Phong Tùy đóng sầm cửa lại. Cởi áo khoác mắc lên móc áo, sau đó đi tới rót cho cô một cốc nước nóng, đặt lên bàn ý bảo cô uống.
Thấy hơi nóng bốc ra từ cốc nước, Cố Duyên mới ý thức được rằng mình đang khát. Vậy nên cô không đùn đẩy qua lại nữa, đi tới ghế sofa, cầm cốc lên uống cạn.
Phong Tùy lại rót nước cho cô. Nhưng lần này cô không uống, chỉ cầm trong tay. Hơi nóng từ cốc nước sưởi ấm tay cô, cơ thể cô cũng dần ấm lên.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Thấy biểu cảm hiền hòa trên của Phong Tùy, Cố Duyên dè dặt nói: “Em… phải đi tìm Ngự Tứ về, anh… có thể ấn thang máy giúp em được không? Em cảm ơn.”
Cô cẩn thận như vậy không phải vì sợ anh, mà vì anh quá ngang ngược, không thể dùng sức mạnh để chống lại được, chỉ đành thay đổi chiến thuật.
Nhưng ngoài sự suy đoán của cô, Phong Tùy lại không hề nghĩ ngợi, gật đầu ngay lập tức.
Không giống anh thường ngày chút nào!
Phong Tùy thấy cô ngạc nhiên thì chỉ cười đầy ẩn ý, đứng dậy đi đến trước tivi, lấy một hộp thuốc ra.
“Mặt em sưng đến mức biến dạng luôn rồi. Ngoan, nhắm mắt lại, đợi bôi thuốc xong anh đưa em đi tìm Ngự Tứ.” Phong Tùy cúi đầu tìm thuốc, trong hộp cái gì cũng có, chuyên nghiệp y như phòng khám vậy.
Thế này quá chuyên nghiệp rồi, Cố Duyên ngạc nhiên.
Nếu anh đã nói vậy, Cố Duyên không thể làm gì hơn là để yên cho anh bôi thuốc, nhưng cô cũng không hề nhắm mắt.
Khi đến nơi xa lạ, cô có tật không thích để người khác chi phối mình. Bôi thuốc cũng không sao, nhưng nhắm mắt thì… Điều ấy khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Em không thích nhắm mắt.” Cô nói thẳng.
Phong Tùy cầm bông y tế đứng trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Anh không thích người khác thấy anh ở khoảng cách gần.”
“Tại sao?”
“Ngoan, nhắm mắt lại.”
Anh không trả lời, Cố Duyên cũng không thể ép anh. Để được rời khỏi đây sớm, cô cũng không còn cách nào khác ngoài nhắm mắt lại.
Cô bỗng có cảm giác man mát trên gò gá, động tác của anh rất nhẹ, tỉ mỉ lại dịu dàng. Dưới sự lành lạnh và thoải mái ấy, cảm giác đau đớn đã giảm đi không ít chỉ trong nháy mắt.
Thuốc này… thật là thần kì, y như chính anh vậy, khiến Cố Duyên cảm thấy vô cùng tò mò về anh.
Có lẽ do đã mệt mỏi cả ngày, vết thương vừa lành được một chút, thì cơn buồn ngủ lại dần kéo đến. Cố Duyên thầm nhủ mình không được ngủ, không thể ngủ ở nơi xa lạ, trước mặt một người đàn ông xa lạ thế này được. Nhưng hai mắt lại như díu lại, bất kể cô có cố gắng mở ra cũng phí công vô ích.
Rốt cục, cô ngủ thiếp đi dưới sự dịu dàng của anh.
Vào giây phút đầu óc mất ý thức kia, cô mơ hồ cảm nhận được bản thân mình chìm sâu trong một vòng tay rộng và ấm áp, cô cũng cảm nhận được hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, thoang thoảng, rất dễ ngửi.
Cô biết, đó là vòng tay của anh.
Nhìn người trong lòng đã dần chìm vào giấc ngủ, Phòng Tùy hài lòng nở nụ cười.
Nước da trắng nõn, lông mi cong vút… Trông cô cũng khá xinh đẹp.
Phong Tùy ôm cô đứng dậy, bước đến đặt cô vào giường, tháo giày da và cởi áo khoác cho cô, sau đó chỉnh lại điều hòa trong phòng. Tất cả những việc anh làm đều tỉ mỉ và dịu dàng vô cùng.
Xong việc, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa khẽ. Một người đàn ông mặc đồ đen tiến vào, đứng cạnh cửa cung kính nói: “Cậu chủ, tôi đã trở về.”
“Ừ.” Phong Tùy đáp, không quay đầu lại mà vẫn nhìn gương mặt sưng đỏ của Cố Duyên.
“Thuốc này có ảnh hưởng đến sức khỏe và thai nhi trong bụng cô ấy không?”
“Cậu chủ yên tâm, tuy thuốc này có thể hạ sốt, giảm đau, làm cho người ta mê man, nhưng không có tác dụng phụ.” Người đàn ông nhìn Cố Duyên đang ngủ mơ, cung kính nói.
Phong Tùy yên tâm, chăm chú nhìn Cố Duyên, sau đó mới quay lại nhìn người kia, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã xong hết rồi.”
“Tốt lắm, lần này tôi không dễ dàng xuất hiện, phải làm xong hết mọi chuyện trước sáng mai, không được phạm bất kì sai lầm nào.”
“Rõ.”
“Hồng Lạc đã đến chưa?”
“Đang đợi ở cửa rồi.” Người đàn ông vừa nói xong, thì kéo cửa phòng ra, ra dấu với bên ngoài. Sau đó, một cô gái mặc trang phục chiến đấu cũng tiến tới, cung kính nói: “Cậu chủ, Hồng Lạc tới rồi.”
“Chăm sóc cô ấy cẩn thận.” Phong Tùy hất cằm về phía Cố Duyên.
Thấy Hồng Lạc gật đầu, anh mới yên lòng.
Phong Tùy lại lấy một chiếc kính râm từ một loạt kính đựng trong ngăn kéo ra. Khi ra cửa, anh bước được mấy bước rồi lại quay đầu nhìn Cố Duyên đang ngủ. Đột nhiên, anh trở lại giường, cúi người dịu dàng hôn lên môi cô, sau đó mới vội vã rời đi.
Cố Duyên ngủ một giấc đến hừng đông. Chăn đệm ấm áp khiến cô không muốn mở mắt.
Cô vô thức nhích lại gần tìm kiếm hơi ấm, theo thói quen gọi: “Ngự Tứ, mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.”
Đúng là giọng của Ngự Tứ rồi, cô liền yên tâm ngủ thêm một giấc nữa. Lần thứ hai tỉnh dậy đã là mười giờ. Lần này cô không mơ nữa, có lẽ cô đã tỉnh ngủ rồi.
Khi mở mắt ra, cô thấy một cánh tay của đàn ông. Nếu không phải ở ngón giữa đeo chiếc nhẫn vàng chỉ thuộc về Phong Tùy, cô sẽ nghĩ đó là tay của Ngự Tứ, rồi yên tâm nhắm mắt lại một lần nữa.
Nhưng cánh tay bị cô đè lên, lại ôm cô thật chặt từ phía sau này là của Phong Tùy, Phong Tùy…
Cô nằm trên cùng một chiếc giường với Phong Tùy, đắp cùng một cái chăn, nằm trong lồng ngực ấm áp của anh. Chuyện sai trái như thế này sao lại xảy ra được chứ, cô không thể nghĩ ra được.
Cô chỉ nhớ tối qua Phong Tùy đưa cô về đây, bôi thuốc cho cô… Sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ ra được.
Cúi đầu vén chăn lên nhìn, cô lại thấy thứ mình đang mặc là một bộ quần áo ngủ màu tím nhạt xa lạ.
Cố Duyên vô cùng hoảng loạn, cô thô bạo cắn một cái lên cánh tay Phong Tùy, khiến anh kêu lên đau đớn, trợn mắt rồi bỗng xoay người bóp cổ cô, tất cả động tác đều chỉ mất đúng một giây.
Cố Duyên không ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như thế, sắc mặt liền trắng nhợt, một nửa là do sợ hãi, một nửa là do bị bóp cổ. Vào thời khắc nguy cấp như thế này, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Khi thấy rõ là cô, Phong Tùy lập tức thư giãn trở lại. Gương mặt lạnh lùng của anh dịu đi một chút, rồi anh buông tay ra. Anh không buồn, trái lại cười đầy ẩn ý: “Em yêu, em nghịch ngợm như thế sẽ có ngày không còn toàn mạng đấy.”
Anh ta rất cảnh giác! Cố Duyên nghĩ.
“Rốt cuộc anh đã làm gì em?” Cố Duyên lạnh lùng hỏi.
Phong Tùy vẫn cười: “Yên tâm, dù có bị kích thích thì anh cũng sẽ không đụng đến phụ nữ có thai. Chúng ta chỉ ngủ qua đêm với nhau thôi.”
“Cũng thế thôi, dáng người của cô gái Dao Trụ kia chắc chắn là nóng bỏng hơn em rồi.” Cố Duyên đùa cợt anh. Cô gái kia trông rất dịu dàng, có chừng mực, tối qua còn được hắn ôm trong lòng.
Quả nhiên người đàn ông này lăng nhăng y hệt những công tử nhà giàu kia!
“Anh có thể nghĩ là em đang ghen không?” Phong Tùy nheo mắt, hơi buồn cười nói.
Lúc này Cố Duyên mới nhận ra mình chỉ nói một câu không đầu không đuôi. Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô vô cùng hối hận. Dáng người cô gái kia có đẹp hay không thì liên quan gì đến cô? Anh ta ôm ai thì liên quan gì đến cô chứ?
“Em… đương nhiên đó là chuyện của em rồi, nó liên quan đến việc chọn mẹ kế cho con em, sao em lại không quan tâm được chứ?”
“Đến dượng kế như Ngự Tứ anh còn chấp nhận được, thì còn có chuyện gì em không chấp nhận được chứ?”
“…”
Cố Duyên rất muốn cắn anh thêm một cái. Cái tên ngang ngược lạnh lùng này, nói tới nói lui cũng không chịu nhường người khác. Bỗng cô cụp mắt, nhìn vết cắn trên tay anh, phát hiện máu thấm đỏ trên chiếc áo ngủ màu xám, mà anh hoàn toàn không kêu đau chút nào, thậm chí không liếc mắt nhìn lấy một cái.
“Vết thương của anh có đau không?”
“Đau, nhưng anh nhịn được.”
“Đau thì tốt, đây là hình phạt cho anh. Em cần mạng sống chứ không cần tiền, mong anh nhớ cho.” Cố Duyên nói xong rồi vùng khỏi cánh tay anh, đứng dậy xuống giường. Sau đó, cô phát hiện ra quần áo của mình đã hoàn toàn biến mất.
Tên khốn này không chỉ cởi quần áo của cô mà còn vứt luôn nó đi à?
“Anh vứt quần áo cũ của em đi rồi. Trong tủ có quần áo mới, em tự chọn đi.”
Quả nhiên, anh ta ném quần áo của cô đi rồi? Cố Duyên nhận ra khi ở cạnh anh, mới nói với nhau một hai câu cô đã tức giận đến mức sôi máu rồi. Tuy quần áo của cô không đắt tiền, cũng không thời thượng, nhưng dù sao cũng mặc quen rồi, vậy mà anh dám… ném đi luôn?
Kẻ có tiền thật đáng ghét, đáng ghét!
Nhưng để mau chóng rời khỏi đây, phải nhịn tiếp thôi.
Cố Duyên hít một hơi rồi nhìn xung quanh, đi đến chỗ tủ quần áo. Đây là kiểu tủ kéo to, treo đầy quần áo sặc sỡ, kiểu nào cũng có, ngay cả đồ lót và đồ dùng hàng ngày cũng không thiếu. Tất cả đều là hàng hiệu đẳng cấp quốc tế, đều là đồ thời thượng.
Đây nhất định là quần áo của cô gái Dao Trụ kia. Cô nghĩ, chỉ có người con gái ấy mới hợp với những bộ đồ đắt tiền như thế.