Đây là cách một đứa trẻ lấy lòng, không liên quan gì đến tình yêu, nhưng mặt của Cố Duyên vẫn không tự chủ được mà nóng lên, đỏ ửng, rất đáng yêu.
“Chị ơi chị đỏ mặt kìa!” Ngự Tứ như thể thèm ăn đòn mà cười cực kỳ đắc chí.
“Câm miệng, kêu nữa chị đánh em đó!” Cố Duyên mắng.
Hai người đang cười đùa thì cửa phòng ngủ truyền tới một tràng tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa phòng bị người ta đẩy ra. Là người làm Trân Chu bưng bát vào, thấy hai người cười đùa thì môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ khinh thường.
Cố Duyên đã thấy rất nhiều vẻ mặt này trong nhà chính nhà họ Ngự, đã sớm quen rồi, cô không nói gì, cúi đầu lật sách tỏ vẻ làm lơ cô ta.
“Cô hai, đây là canh dưỡng thai phòng bếp chuẩn bị cho cô, xin hãy uống lúc còn nóng.”
“Để xuống đi.”
Cố Duyên vẫn không ngẩng đầu lên, Trân Chu đặt canh dưỡng thai lên bàn vẫn chưa rời đi, nói giọng đang làm việc công: “Phòng bếp dặn phải thấy cô hai uống xong mới tính.”
Quy củ lắm thật!
Mấy ngày nay phòng bếp chuẩn bị không ít canh bổ dưỡng cho Cố Duyên, để đứa bé có thể phát triển đầy đủ Cố Duyên đều nhận hết, lời Trân Chu nói mặc dù hơi khó nghe, nhưng đồ bưng lên lại là thứ tốt.
“Chị, em giúp chị bưng qua nha.” Ngự Tứ xung phong nhận việc rồi nghiêng người bưng bát canh bổ trên mặt bàn đến trước mặt Cố Duyên, Cố Duyên đang muốn đón lấy, Ngự Tứ lại bưng về: “Rất nóng, em thổi cho chị một lát.”
Nói xong phồng miệng lên thổi “vù vù” trong bát.
“Được rồi, để tự chị làm.”
“Đừng nha! Để em!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, chén canh “choang” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan, canh bổ và mảnh sứ vỡ nát đầy đất.
Ba người ở đó đều đơ người, chết trân nhìn chằm chằm đống hỗn độn đầy đất.
Cuối cùng vẫn là Ngự Tứ phản ứng lại trước, vừa la hét trách Cố Duyên không nghe lời vừa ngồi chồm hỗm trên đất nhặt các mảnh vụn, đang nhặt được một nửa thì đột nhiên kêu “a” một tiếng.
Ngón trỏ thon dài sứt một đường, máu đen trào ra.
“Em không sao chứ?” Cố Duyên cuống quít nắm ngón tay bị thương của anh, dùng miệng ngậm, một vị đắng tràn vào trong miệng, trong bụng thấy rất khó hiểu…
Cô đã ăn không ít tổ yến, đặc biệt là trong mấy ngày nay, nhưng mùi vị tổ yến không phải như vậy. Máu tươi cũng là vị ngọt, tanh tanh chứ tuyệt đối không phải vừa đắng vừa chát, lại nhìn giọt máu hóa đen rơi trên sàn nhà, đó căn bản chính là hậu quả của việc bị nhiễm độc tố.
Cố Duyên chợt ngẩng đầu nhìn Trân Chu một bên với vẻ nghiêm nghị, Trân Chu đầu tiên khẽ kinh sợ trong lòng, có điều trở lại bình thường rất nhanh, nói như người vô can: “Cô hai chờ chút, tôi đi kêu phòng bếp làm lại một bát.”
“Không cần, giúp tôi gọi bác sĩ Chung qua đây.”
Trân Chu chần chờ một giây, xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, bác sĩ Chung đã tới, ông liếc mắt nhìn vết thương trên đầu ngón tay Ngự Tứ biến thành màu đen cũng không nói gì, dùng nước khử trùng giúp anh rửa sạch, bôi thuốc, băng bó. Còn dặn dò anh một đống điều phải chú ý.
Nếu như chỉ là vết thương thông thường, nhiều lắm chỉ cần chú ý không để thấm nước, sao phải chú ý nhiều chuyện như vậy?
Cố Duyên kêu Ngự Tứ đi ra ngoài, quay đầu nhìn chăm chú vào bác sĩ Chung nói: “Ông nói thực cho tôi biết đi, loại độc này có phải sẽ làm sinh non không?”
“Cô hai nghĩ nhiều rồi, cậu hai cũng không trúng độc gì, có điều cuộc sống về sau vẫn phải chú ý một chút mới tốt, thuốc bổ không thể ngày nào cũng uống.”
Bác sĩ Chung ném lại cho cô một câu mập mờ như vậy rồi xoay người muốn đi.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của một cô nàng tên Mộng Châu: “Chết người rồi… Có người chết…!”
Cố Duyên nhanh chóng chạy tới sân, thấy Mộng Châu đang ở trong vườn hoa nghẹn ngào gào lên, mà trước mặt cô ta, cũng chính là chỗ lần trước chị Lưu ngã chết, Trân Chu trợn tròn hai mắt, nằm trên cỏ không nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, các cậu ấm cô chiêu đang nướng trong vườn hoa đều xúm lại, người nhát gan nhìn thoáng qua liền thét lên chạy đi, người to gan thì vây quanh bên người Trân Chu chỉ trỏ, mồm năm miệng mười: “Tại sao có thể như vậy, vừa nãy vẫn còn thêm than cho chúng ta mà.”
“Đúng rồi, mới vừa nãy còn nói giúp tôi lên tầng lấy áo khoác…”
“Sao lại chết?”
“Nhìn cô ta hình như không bị thương.”
“…”
Tất cả mọi người trong nhà lục tục chạy đến tìm tòi, chỉ có Ngự Tứ và Cố Duyên không đến, người luôn luôn thích chơi đùa, thích ồn ào như Ngự Tứ lại không tới. Trong lòng Cố Duyên bỗng thấy thoải mái, xem ra những điều dạy dỗ ân cần của mình đối với Ngự Tứ không phải đều bị anh coi như gió thổi ngoài tai.
Bình thường điều cô thích dạy bảo Ngự Tứ nhất, chính là cách xa đám cậu ấm cô chiêu này ra một chút.
Trân Chu chết Cố Duyên và mọi người đều kinh hoàng, chết giống như chị Lưu ít ngày trước, dù sao cũng là một mạng người sờ sờ ra đấy!
Chỉ là trong lòng ngoại trừ sợ, ngay cả nỗi thương hại cơ bản nhất cũng không có, như với chị Lưu và Trân Chu hoặc là những người lạnh lùng với mình khác trong nhà, cô không tìm được lý do để phải thương hại.
Cố Duyên khẽ hít vào một hơi, trong lòng chợt hoang mang, trước kia cô không phải như thế, nhìn đến con chó con mèo ven đường bị xe cán chết cũng sẽ đau lòng mất mấy ngày, huống chi là người.
Xem ra một người thực sự sẽ thay đổi suy nghĩ vì hoàn cảnh, sống lâu trong cảnh lạnh lùng vô tình này của nhà họ Ngự, dần dần cũng bị cuốn theo rồi.
Xác Trân Chu nhanh chóng được nhân viên công vụ mang đi, trải qua giám định sơ bộ của bác sĩ Chung cho thấy là do khó thở mà chết, còn về chuyện tại sao lại đột nhiên khó thở, bác sĩ Chung nói cần nhân viên khám nghiệm tử thi giám định chính xác đã.
Giống như chị Lưu lúc trước, chủ nhân nhà họ Ngự căn bản không rảnh đi truy cứu thêm, giao họ cho quản gia đi đàm phán với người nhà chuyện bồi thường.
Trong phòng khách mọi người tụ tập đông đủ.
Bà hai lo lắng: “Ông à, trong nhà liên tục mất đi hai mạng người, lẽ nào ông không thấy tò mò về nguyên nhân sao? Tiếp tục như thế, còn ai dám tiếp tục ở lại trong nhà làm việc?”
Ông Ngự nhắm mắt trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Tôi sẽ kêu quản gia điều tra rõ.”
Ông Ngự vừa đi, Dung Kim lặng yên đi tới bên cạnh bà hai nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ không cảm thấy kỳ lạ sao? Gần đây hai người chết đều… ờm… có liên quan tới Cố Duyên ngay trước đó.”
Giọng cô ta cực thấp, nhưng Cố Duyên vẫn luôn ngồi một góc giữ yên lặng vẫn nghe thấy, cô chợt quay đầu nhìn về phía hai người, vừa hay chạm phải ánh mắt dò xét của hai người. Cô không tức giận, ngược lại khẽ cong đôi môi đỏ mọng cười lạnh một tiếng.
Cây ngay không sợ chết đứng, cô chưa từng làm chuyện gì đương nhiên không cần sợ hãi.
Mà người đàn bà Dung Kim này, không phải đang rõ ràng thừa nhận hạ độc cô, còn kêu Trân Chu đem đến phòng ngủ của cô sao.
Đương nhiên, chuyện không có chứng cớ cô chỉ có thể lựa chọn im lặng, người ngay cả bác sĩ Chung cũng không dám đắc tội, cô đương nhiên cũng phải cẩn thận một chút, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Ông Ngự trở về phòng rồi, cũng nên giải tán rồi, Cố Duyên xoay người định trở về phòng ngủ, lúc ngang qua người Dung Kim nghe thấy Dung Kim cố ý cao giọng nói: “Đúng rồi, hôm nay hình như là mùng một nhỉ, Trân Chu lại ra đi vào mùng một, thật đáng tiếc, sắp Trung thu rồi.”
Mùng một!
Cố Duyên chợt chấn động trong lòng.
Mùng một, là thời gian Ngự Tứ phát bệnh!