Cố Duyên liếc mắt nhìn xung quanh, tức giận nói với bà ta:
“Bà đứng lên đi, tôi không muốn người khác cho rằng tôi đang hành hạ người làm bề trên là bà đây.”
Bà hai nghe vậy thì đứng lên, Cố Duyên không biết làm sao, đành theo bà ta quay lại chỗ ngồi.
“Tôi không yêu cầu mấy người nhường lại Tần Thị, cũng có thể không cần ngôi nhà lớn của nhà họ Ngự, tôi chỉ mong cô có thể bảo đảm được cuộc sống của Ngự Hàn và ông chủ, xét về thân phận thì bọn họ là người thân nhất của Ngự Tứ, mong cô đối xử tốt với bọn họ, mọi tội lỗi đều do một mình tôi chịu trách nhiệm là được rồi.”
Lời nói của bà hai khi vào tai Cố Duyên lại vô cùng chói tai, cô cười lạnh:
“Trước kia khi Ngự Tứ vẫn là một tên ngốc, sao không thấy mấy người coi anh ấy là người thân?”
Bà hai cúi đầu, không nói được lời nào.
Chuyện quá khứ, quả thật bà ta không sao nhắc lại được.
Ác giả ác báo, câu nói này lại linh nghiệm trên người bà ta.
“Nếu cô không muốn, tôi sẽ hủy nó.”
Bà hai xé tờ giấy trong tay thành hai mảnh.
Cố Duyên vội vàng ngăn bà ta lại, nói:
“Bà nói điều kiện trước, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên trao đổi với bà hay không.”
Bà hai suy nghĩ một lúc, nói:
“Cho bọn họ một căn phòng, một tài khoản có tám số trở lên, với cô mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ, cô có thể làm được.”
Cố Duyên không chỉ là cô chủ của nhà họ Phong, còn là vợ của Ngự Tứ, cho dù là thân phận nào cũng ở trên ngàn người. Bà hai đương nhiên cho rằng cô có năng lực thực hiện được điều kiện này.
Mà Cố Duyên quả thực đến có chuẩn bị, cô đưa tay cầm đơn thuốc trong tay bà hai, bà hai né tránh. Nhìn sự đề phòng trên mặt bà hai, cô cười, lấy thẻ vàng từ trong túi xách đưa đến trước mặt bà ta:
“Thẻ không thời hạn, bà có thể rút tiền, có thể quẹt thẻ, nhớ kỹ khi quẹt thẻ đến tám số phải thu tay đúng lúc, quẹt nhiều sẽ phải trả tiền.”
Bà hai vội vàng nắm chặt thẻ vàng trong tay, giống như sợ cô sẽ đổi ý vậy.
Tấm thẻ này là của Phong Hách đưa cho cô từ lâu, cô vẫn luôn để ở nhà chưa từng dùng đến, hiện giờ cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Nhìn thấy sự đề phòng trên gương mặt của bà hai, trong lòng cô không khỏi cảm thấy nực cười, một người cao quý kiêu ngạo như bà ta cũng có ngày hôm nay.
Cô lấy chìa khóa xe ở trong túi xách đưa cho bà ta:
“Tôi không có nhà, nhưng chiếc xe này ngang với năm căn nhà có vườn hoa rộng hơn một trăm mét vuông ở trong thành phố, khi nào muốn làm thủ tục thì tìm tôi.”
Bà hai lại nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe, Cố Duyên đưa tay về phía bà ta, bà ta ngoan ngoãn để đơn thuốc vào tay Cố Duyên.
Cố Duyên mở tờ giấy ra nhìn, trên giấy một nửa là tên chất hóa học mà cô chưa từng nghe qua, cô cất tờ giấy vào trong túi xách, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Đi ra từ quán cà phê, Cố Duyên đi dọc theo đường phố, vừa đi vừa nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Cô không biết đơn thuốc này rốt cuộc có tác dụng hay không, nhưng cũng có thể thử một chút.
Cô đi đến bệnh viện Phong Thanh ở trước kia, đó là bệnh viện tư nhân lớn, sau này Cố Duyên mới biết ông chủ đứng sau bệnh viện là Phong Hách, đây chính là bí mật mà ngay cả Phong Thanh cũng không biết, sau khi cô quay về nhà họ Phong mới biết được chuyện này.
Cô trực tiếp tìm chủ nhiệm Trình của trung tâm nghiên cứu, chủ nhiện Trình là một người đàn ông trung niên rất có năng lực, lần trước khi mang Ngự Tứ đến chụp CT đã gặp một lần dưới sự giới thiệu của Phong Thanh. Lần này gặp lại, chủ nhiệm Trình rất ngạc nhiên, cũng rất lịch sự.
Cố Duyên đưa ông đơn thuốc kia, nói:
“Chủ nhiệm Trình, ông có nhớ người tên Ngự Tứ không?”
“Ngự Tứ?”
Chủ nhiệm Trình kinh ngạc, lập tức gật đầu:
“Đương nhiên là nhớ.”
“Bệnh của anh ấy chính là do những loại thuốc này tạo thành, tôi mong ông nghiên cứu một chút xem có cơ hội chữa khỏi hay không.”
“Yên tâm đi, bệnh của Ngự Tứ vẫn còn cơ hội.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, Phong Thanh đã…”
Chủ nhiệm Trình lại không nói nữa.
Cố Duyên ngạc nhiên nghi ngờ:
“Phong Thanh?”
“À… Ý tôi là, trước đây Phong Thanh đã từng nghiên cứu.”
“Nhưng trước kia Phong Thanh nói với tôi bệnh của Ngự Tứ căn bản không có cơ hội chữa khỏi được.”
“Vậy sao?”
Chủ nhiệm Trình cười ngượng:
“Vậy là do tôi nhớ nhầm rồi.”
“Cô yên tâm đi.”
Chủ nhiệm Trình lại nói:
“Tôi nhất định sẽ cho người của viện nghiên cứu xem xét thật kỹ.”
Trái tim Cố Duyên khó khăn lắm mới thả lỏng vì câu nói chắc chắn của chủ nhiệm Trình, cô gật đầu:
“Cảm ơn ông, có cần Ngự Tứ phối hợp gì không?”
“Máu lấy được trên người cậu ta trước kia vẫn còn ở đây, đương nhiên, nếu cô có thể thuyết phục cậu ta đến đây kiểm tra toàn diện thì càng tốt.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Cố Duyên và chủ nhiệm Trình chào tạm biệt nhau, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Trình, phòng bên cạnh phòng làm việc chính là phòng nghiên cứu, cách một lớp kính phun cát nên cô không nhìn thấy gì cả. Nhưng bên trong lại giống như có thứ gì đó đang hấp dẫn cô, khiến bước chân của cô bất giác dừng lại, kề cà không chịu rời đi.
Cô lắc đầu, nghĩ thầm nhất định là vì quá hy vọng bệnh của Ngự Tứ sẽ tốt lên.
Đi ra khỏi bệnh viện, trời vẫn còn sớm, Cố Duyên nhìn lên bầu trời một lúc, cô không muốn quay về sớm như vậy, nên nói là không muốn đối mặt với Ngọc Ngân.
Bên cạnh chính là một cửa hàng rộng lớn, cô đi vào trong, nhẹ nhàng sờ lên từng món hàng rực rỡ đủ loại bên trong, nhưng không hề có ý muốn mua.
Khi có một mình, ngay cả đi dạo phố cũng tẻ nhạt vô vị.
Nhưng cô lại muốn đi một mình như vậy, yên lặng, không có bất kỳ ai làm phiền, nếu không cô có thể hẹn Sương Sương Xinh Xinh đến làm bạn.
Đi vào một cửa hàng trang sức, các loại trang sức vàng bạc bên trong rực rỡ khiến cô hoa mắt, nhân viên cửa hàng lịch sự bước lên hỏi, cô cười nhạt với đối phương:
“Tôi chỉ muốn xem thôi.”
Nhân viên cửa hàng khinh khỉnh rời đi, cô cũng không để bụng, trong tay cầm một chiếc ghim cài trước ngực bằng bạc, trên mặt có hai bông hoa đuôi diều đang đón gió đong đưa, tinh xảo đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Nếu là trước kia, cô nhất định không chút do dự mua nó, nhưng hôm nay cô không hề có ý muốn cái ghim cài này. Đang chuẩn bị để vào chỗ cũ, ghim cài trước ngực đột nhiên bị một người lấy ra, đầu ngón tay nhói đau, cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy người mà mấy ngày nay cô không muốn nhìn thấy nhất.
Ngọc Ngân, Ngự Tứ, đây đúng là tổ hợp khiến cô đau lòng…
Vì sao lúc nào cũng như hình với bóng bám gót cô.
“Cô đang dạo phố một mình sao?”
Ngọc Ngân cầm trâm bạc, ôm lấy khuỷu tay của Ngự Tứ, gương mặt tràn đầy ý cười, sắc mặt rất tốt.
Cố Duyên liếc nhìn Ngự Tứ, trên gương mặt của Ngự Tứ mang theo nụ cười nhạt, một tay bị Ngọc Ngân ôm lấy, tay kia cầm túi xách của Ngọc Ngân cùng các túi hàng hiệu, xem ra bọn họ đã đi dạo phố được một lúc rồi.
Cố Duyên nhìn bọn họ cười, bất giác giấu ngón tay bị ghim cài cứa đau ra phía sau.
“Rất đẹp, Thanh Nhi cô có muốn không? Nếu muốn tôi tặng cho cô.”
Ngọc Ngân quan sát một vòng xong thì cười híp mắt hỏi Cố Duyên.
Cố Duyên vội vàng lắc đầu:
“Không cần, tôi chỉ tùy tiện xem thôi.”
“Vậy… tôi muốn nó, dù sao cũng không đắt.”
Ngọc Ngân để vào tay Ngự Tứ:
“Em muốn cái này.”
Ngự Tứ cầm chiếc ghim cài trước ngực đến quầy hàng gói vào, cẩn thận nhìn anh mới phát hiện trên cây ghim cài trước ngực có vết máu, anh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Duyên giấu tay sau lưng, mà sàn nhà phía sau cô đã dính vài giọt máu đỏ tươi.
Anh bước về phía Cố Duyên, đưa tay cầm lấy tay phải vừa cầm ghim cài trước ngực, phía trên có một vết thương nhỏ dài, máu tràn ra từ miệng vết thương.
Anh đột nhiên tức giận, nhìn cô chằm chằm:
“Sao bị thương cũng không nói?”
Ngọc Ngân nghe thấy lời của Ngự Tứ liền quay đầu lại, cũng nhìn thấy vết thương trên tay Cố Duyên, lo lắng cầm tay cô kêu lên:
“A? Thanh Nhi, tay cô làm sao vậy? Sao lại bị thương rồi?”
Cô ta nói xong lại quay sang Ngự Tứ, nói với anh:
“Ngự Tứ, trong túi xách của em có băng gạc, mau tìm giúp em.”
Nhìn hai người họ gấp như vậy, Cố Duyên không được tự nhiên cười:
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu.”
Ngự Tứ tìm băng gạc trong túi xách của Ngọc Ngân, Ngọc Ngân giật lấy, vừa băng bó cho Cố Duyên vừa áy náy nói:
“Xin lỗi, đều tại tôi không nghĩ đến phía trên có kim.”
Băng bó vết thương xong, Cố Duyên mỉm cười với hai người họ, nói:
“Hai người đi dạo đi, tôi còn có việc đi trước.”
“Cùng nhau đi dạo đi.”
Ngọc Ngân cầm tay cô lưu luyến không rời.
Cùng nhau đi dạo? Ban người đi cùng nhau? Định làm gì chứ?
Cố Duyên khăng khăng đi trước, giống như trốn ra khỏi cửa hàng vậy, cô đứng ở ven đường bắt xe, từng chiếc xe đi qua, nhưng lại không có xe nào trống. Nơi cô càng muốn trốn thì càng không trốn được, thật quái lạ!
“Xe của em đâu?”
Ngự Tứ đi theo ra ngoài khó hiểu hỏi cô.
Xe… Cố Duyên chần chừ một lúc, thuận miệng trả lời:
“Dương Xinh Xinh mượn rồi.”
“Xe của Dương Xinh Xinh đâu?”
Ngự Tứ truy hỏi. Hiển nhiên anh không tin câu trả lời của Cố Duyên, hiển nhiên anh đang nghi ngờ hành trình hôm nay của Cố Duyên.
Cố Duyên cứng họng, nhất thời không tìm ra được lý do trả lời câu hỏi của anh, trùng hợp lúc này có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cô nhanh chóng lên xe, cô theo thói quen lựa chọn trốn tránh.
Cố Duyên vừa mới quay lại nhà họ Phong không bao lâu, Ngự Tứ và Ngọc Ngân trở về, chị Trần dọn cơm cho mọi người, Phong Hách và Lăng Tiêm Hà ngồi ở ghế chính, Ngọc Ngân và Ngự Tứ ngồi với nhau.
Lúc ăn cơm Phong Hách hỏi Cố Duyên hôm nay đi đâu, Cố Duyên thuận miệng nói chỉ đi dạo xung quanh. Cô không dám ngẩng đầu, bởi vì cho dù không ngẩng đầu cô cũng biết lúc này ánh mắt của Ngự Tứ đang nhìn xoáy vào gương mặt mình. Ánh mắt tĩnh lặng, sâu thẳm, lại ẩn chứa chút suy tư.
“Sau này muốn đi dạo, có thể gọi mẹ hoặc Ngọc Ngân đi cùng con.”
Lăng Tiêm Hà cười híp mắt nói.
Ngọc Ngân cũng nở nụ cười:
“Đúng vậy, tôi rất thích dạo phố, lần say nhớ gọi tôi.”
“Được.”
Cố Duyên gật đầu, cúi đầu im lặng ăn cơm, sau đó ngẩng đầu nói với Phong Hách:
“Cha, thẻ lần trước cha cho con, hôm nay con dùng rồi, nói với cha một tiếng.”
“Không sao, dù sao cũng là cho con, sau này thiếu tiền thì nói với cha, Ngọc Ngân cũng vậy.”
Phong Hách gắp thịt gà bỏ vào bát của Ngọc Ngân, lại gắp một miếng khác bỏ vào bát của Cố Duyên, đối xử như nhau.
“Cảm ơn cha.”
Ngọc Ngân rất vui vẻ.
“Không cần cảm ơn, chỉ cần các con vui là cha vui rồi.”
“Đúng, đúng vậy.”
Lăng Tiêm Hà ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa.
Cố Duyên tùy ý ăn mấy miếng, đặt bát đũa lên bàn nói với mọi người:
“Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn đi.”
“Sao ăn ít vậy?”
Lăng Tiêm Hà hỏi.
“Vừa nãy có ăn chút đồ bên ngoài rồi.”
Cố Duyên nhìn Ngọc Ngân và Ngự Tứ, thuận miệng trả lời.
Khi cô rời chỗ, Phong Hách đột nhiên nói:
“Duyên Duyên, lát nữa đến phòng sách của cha, cha có chuyện muốn bàn bạc với con.”
Cố Duyên ngạc nhiên, Phong Hách tìm cô bàn việc chính thức như vậy, có chuyện gì sao?
“Bây giờ sao?”
Cô hỏi.
“Buổi tối cũng được, con nghỉ ngơi trước đi, cha vừa hay cũng có chút chuyện phải làm.”
Phong Hách nói.
Cố Duyên gật đầu, vừa hay cô cũng có chuyện muốn bàn bạc với Phong Hách.
Cô quay lại phòng ngủ, lấy quần áo ở nhà từ trong tủ quần áo đi vào phòng tắm, nước nóng chạy dọc theo da thịt của cô, chạy xuống đầu ngón tay, vết thương bị chiếc ghim cài kia cứa vào nhói đau.
Cô tùy ý tắm gội thay quần áo, sau đó bắt đầu lục tung trong phòng tìm thuốc khử trùng. Cô chưa từng để thuốc trong phòng, xem ra chỉ có xuống tầng mới có thuốc.
Đang muốn xuống tầng, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô đã quá quen thuộc với tiếng bước chân này, không cần nhìn cũng có thể biết là ai. Cô vội vàng chỉnh quần áo trên người, xoay người, quả nhiên nhìn thấy Ngự Tứ đang đi đến, trong tay cầm hộp thuốc.
“Anh…”
Cố Duyên kinh ngạc nhìn anh.
Ngự Tứ đi đến trước mặt cô, đặt hộp thuốc trên bàn thủy tinh rồi lấy nước khử trùng từ tròng hộp thuốc, sau đó kéo tay cô bắt đầu khử trùng. Từ khi vào đến khi khử trùng xong, anh không hề nói một câu nào. Chỉ nhíu mày khi nhìn thấy vết thương của cô vì dính nước mà sưng lên, còn trợn mắt.
Cố Duyên cũng không lên tiếng, nhìn sự lạnh lùng trên mặt anh, động tác trong tay lại vô cùng dịu dàng, cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng nhất định biết anh không vui.
Cuối cùng cũng băng bó vết thương xong, anh buông cô ra. Ánh mắt lại chuyển lên gương mặt cô, nhìn cô chằm chằm:
“Hôm nay em đi gặp bà Ngự?”
Trong lòng Cố Duyên giật mình, anh biết rồi!