Nghe Cố Duyên xảy ra chuyện, trái tim Ngự Tứ chợt căng thẳng, không đợi Lý Lý tự nói tiếp liền sốt ruột hỏi: “Duyên Duyên xảy ra chuyện gì?”
Phong Thanh đang sắp xếp tài liệu nghe được câu này thì hai tay cứng đờ, nhìn thẳng Ngự Tứ.
“Duyên Duyên giết Ngọc Ngân, bây giờ đã bị cảnh sát bắt, anh đang ở đâu? Mau đến đây!” Lý Lý vội vã nói.
“Tôi ở thành phố Tương, nhanh nhất cũng phải ba giờ sau mới có thể đến thành phố Hàn.” Ngự Tứ vừa nói vừa nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của Phong Thanh, đi về phía thang máy.
Phong Thanh đuổi theo, bước thật nhanh như Ngự Tứ, hỏi: “Duyên Duyên sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Ngự Tứ quay lại, trừng mắt nhìn anh ấy: “Duyên Duyên giết Ngọc Ngân, cuối cùng anh đã có thể chấm dứt kế hoạch.”
“Cái gì?” Giống tất cả mọi người, Phong Thanh không có cách nào tin sự thật này, nó khiếp sợ vô cùng.
Mà Ngự Tứ đã vào thang máy lúc anh ấy đang đờ ra vì kinh hoảng, nhanh chóng rời đi.
Lúc Ngự Tứ chạy như bay về đồn cảnh sát thành phố Hàn, Cố Duyên đã kết thúc thẩm vấn, bị cảnh sát bắt giữ.
Lý Lý thấy anh đến, lập tức đứng lên, nói: “Cuối cùng anh đã đến.”
“Duyên Duyên sao rồi? Bây giờ Duyên Duyên đang ở đâu?”
“Đã bị cảnh sát bắt giữ, không được gặp.” Lý Lý bất đắc dĩ nói.
Ngự Tứ xông đến một cảnh sát trước mặt, thở hồng hộc nói: “Tôi muốn gặp Cố Duyên, phiền anh đưa cô ấy ra ngoài một chút.”
“Xin lỗi, cô Cố phạm tội giết người, trước khi sự việc được điều tra rõ thì không thể gặp bất cứ ai.” Cảnh sát thờ ơ nói.
“Sao lại không thể gặp? Tôi là chồng cô ấy!”
“Chồng cũng không thể gặp, đây là quy định!”
“Tôi muốn gặp!” Ngự Tứ nổi giận hét lên.
Cảnh sát cũng nổi giận: “Còn lớn tiếng làm loạn nữa thì tôi bắt cả anh luôn!”
“Bắt đi!” Ngự Tứ tức giận vô cùng giơ quả đấm lên, hung hăng đấm anh ta ngã xuống đất.
Cảnh sát kêu lên một tiếng, tức đến mức hai mắt bốc lửa, vừa bò dậy vừa hét lên với những cảnh sát khác: “Bắt anh ta lại cho tôi!”
“Đừng, xin đừng…” Lý Lý cuống quýt lao đến kéo cánh tay Ngự Tứ, nói với các cảnh sát: “Anh ấy quá lo lắng cho vợ mình nên mới có chút mạo phạm, con trai thị trưởng mà, tính cách khó tránh hơi cáu kỉnh một chút, mọi người thông cảm, thông cảm…”
Nói xong, cô lập tức kéo Ngự Tứ, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nôn nóng như vậy, đây là đồn cảnh sát, không phải là nhà anh, người ta có quy định của người ta mà.”
Con trai thị trưởng? Cảnh sát nửa tin nửa ngờ quan sát Ngự Tứ.
Ngự Tứ khẽ cắn môi, xoay người đi ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.
Khi anh quay lại đồn cảnh sát, người cảnh sát có thái độ hung hăng vừa nãy tươi cười đi lên, vừa cúi người gật đầu vừa nói: “Chủ tịch Ngự, vừa nãy rất xin lỗi, thực ra muốn gặp cô Cố cũng không phải không thể, làm phiền anh chờ một lát, tôi lập tức đưa người đến cho anh.”
Lý Lý kinh ngạc nhìn qua nhìn lại hai người, cô không ngờ lời nói dối lúc nãy của cô lại có tác dụng, bởi vì lúc nãy có một cảnh sát tốt bụng nhắc nhở cô, con trai thị trưởng thành phố Hàn là một tên đầu trọc béo nục nịch.
Xem ra Ngự Tứ vừa mới gọi điện thoại chính là nhờ người mở đường.
Vốn dĩ cô muốn đi cùng, nhưng nghĩ lại, Ngự Tứ và Cố Duyên hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, cô đừng đến làm kỳ đà cản mũi thì hơn.
Một phút sau, cảnh sát đi ra, vẻ mặt xin lỗi nói với Ngự Tứ: “Xin lỗi, chủ tịch Ngự, cô Cố nói không muốn gặp ai.”
“Vì sao?” Ngự Tứ nóng ruột hỏi.
Cảnh sát lắc đầu: “Cô ấy không nói lý do.”
“Bây giờ cô ấy vẫn ổn chứ?” Lý Lý xông lại hỏi.
“Trạng thái tinh thần không tốt lắm.”
“Không phải vừa nãy anh nói rất tốt sao? Đồ lừa gạt!” Tô Lý Lý tức giận mắng một câu, cảnh sát cúi đầu, không dám nói gì.
Ngự Tứ đẩy cảnh sát ra, cất bước đi vào bên trong.
Cảnh sát cuống quýt đuổi theo: “Chủ tịch Ngự, anh không thể vào trong, xin anh phối hợp một chút…”
Chờ đến lúc anh ta đuổi theo, Ngự Tứ đã tới căn phòng nhỏ giam giữ Cố Duyên, có điều căn phòng đã bị khóa lại, cách tấm lưới sắt, Ngự Tứ thấy Cố Duyên bị còng hai tay, ngồi xổm trong góc không nhúc nhích.
“Duyên Duyên!” Anh gọi một tiếng.
Cố Duyên không ngờ anh sẽ vào, cơ thể khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại lập tức vùi mặt xuống.
Gương mặt của cô có xấu hổ, có buồn bã, có hối hận…
“Mở cửa ra để tôi vào!” Ngự Tứ quay sang nắm lấy áo của cảnh sát, mạnh mẽ nói.
Cảnh sát bất đắc dĩ, nói với giọng khẩn cầu: “Chủ tịch Ngự, thực sự không thể để anh vào, hy vọng anh có thể hiểu ý một chút.”
“Tôi không hiểu!” Ngự Tứ chỉ vào Cố Duyên, hét lên với anh ta: “Đối xử với một cô gái yếu đuối, anh lại khóa cửa còng tay sao? Mau mở còng tay ra cho cô ấy!”
“Đây là quy định…”
“Quy định là chết, anh cũng chết sao?”
“…”
“Đừng làm khó người ta nữa.” Cố Duyên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Ngự Tứ, rưng rưng nói: “Ngự Tứ, xin lỗi, em cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên trở thành tội phạm giết người…”
Nước mắt của Cố Duyên lăn dài trên má, Ngự Tứ cực kỳ đau lòng, anh thương tiếc nói: “Em nói gì vậy, giết một người đáng chết sao có thể gọi là tội phạm giết người. Nếu như em nói, vậy tất cả những người thi hành án tử đều là tội phạm giết người.”
Lời an ủi của anh cũng không thể khiến Cố Duyên thoải mái hơn, nước mắt Cố Duyên vẫn trào ra, cô đứng lên, lặng lẽ đi tới chỗ Ngự Tứ, nhìn anh chăm chú: “Ngự Tứ, Hạnh Hạnh giao cho anh, nói cho con bé biết, mẹ nó có lỗi với nó, nhất định phải để nó lớn lên một cách yên lành, khỏe mạnh. Về sau nếu gặp cô gái mình thích, anh hãy kết hôn với cô ấy, coi như mấy tháng này anh không gặp em, trong trí nhớ chưa từng có em, sống cùng Hạnh Hạnh và người anh thích thật hạnh phúc, em sẽ chúc phúc cho anh.”
“Em đang nói gì đấy?”
“Van xin anh, đồng ý với em.”
“Em im đi! Từ lúc nào cuộc đời anh đến phiên em sắp xếp?”
“Lẽ nào anh muốn một người vợ phạm tội giết người phải ngồi tù sao?”
“Vì anh mà em rơi vào con đường này, sao anh có thể…”
“Em không phải vì anh!” Cố Duyên cắt lời anh: “Em vì bản thân em, em đã muốn làm vậy từ lâu rồi!”
“Tùy em nói thế nào, nói chung chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không bỏ rơi em, bất kể ra sao.” Ngự Tứ nói rất kiên quyết.
“Được rồi!” Cố Duyên kiềm nén sự cảm động trong lòng, giả vờ tức giận nói: “Anh đang tạo áp lực cho em sao? Có phải anh cũng không muốn em sống yên ổn ngay cả trong tù? Xin anh đi mau đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn gặp bất cứ ai, hãy lập tức rời khỏi đây!”
Cố Duyên nói xong, bèn nói tiếp với cảnh sát: “Mời anh lập tức đưa anh ấy ra ngoài!”
Nói rồi, cô trở lại góc phòng, không muốn nhìn thấy Ngự Tứ thêm nữa.
Cô xoay lưng về phía Ngự Tứ, nước mắt lăn dài từng giọt xuống đất.
Hãy để cô một mình tự sinh tự diệt trong tù đi, đừng liên lụy đến Ngự Tứ, đừng để anh và Hạnh Hạnh hổ thẹn, đây là tâm nguyện duy nhất của cô lúc này.
Ngự Tứ nhìn bóng lưng của cô, trái tim như bị dao cắt.
Sao anh không nhìn ra Cố Duyên lạnh lùng như vậy là vì đuổi anh đi chứ, đi thật xa, ra khỏi thế giới của cô.
Chỉ là, bọn họ đi qua nhiều năm đầy chông gai như vậy, Cố Duyên đã chịu biết bao cay đắng vì anh, rơi vào con đường này cũng vì anh, sao anh có thể rời bỏ cô lúc này?
Mặc kệ pháp luật phán xét thế nào, mặc kệ Cố Duyên phải ngồi tù bao lâu, bọn họ vẫn là vợ chồng, anh sẽ không rời bỏ cô nữa.
Ngự Tứ không ra tay với Ngọc Ngân, một phần cũng vì… Tuy đã hiểu con người của Ngọc Ngân, oán hận cô ta, nhưng một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù gì cũng đã từng là vợ chồng suốt năm năm. Anh chẳng thể ngờ Cố Duyên lại giết Ngọc Ngân, đây là điều ngoài dự liệu nhất.
Anh không oán trách Cố Duyên, đối với cô, ngoại trừ đau lòng thì chính là lo lắng và áy náy.
Tuy Ngự Tứ đã mời cho Cố Duyên luật sư tốt nhất, cũng có nhân chứng chứng minh cô tự vệ nên mới giết người nhưng điểm mấu chốt là vì Cố Duyên mang dao vào phòng nên đã bị xử năm năm tù.
Nghe được kết quả, Cố Duyên không sợ hãi, cũng không mừng rỡ. Từ lúc bị bắt vào đồn cảnh sát, cô cũng đã mất đi hy vọng đối với cuộc sống của mình, mất đi lòng tin đối với nhân cách của mình.
Một phút không cẩn thận, cô đã trở thành tội phạm giết người, mà vừa nghĩ tới bốn từ này, cô hận mình đến phát điên.
Áp lực trong lòng đã khiến cô mất tất cả hy vọng.
Cô một mình trốn trong tù, không chịu gặp ai, cũng không có mặt mũi gặp ai. Trong tiềm thức, cô hy vọng mọi người quen biết cô trên đời này chưa từng quen cô, Ngự Tứ không có người vợ như cô, Hạnh Hạnh không có người mẹ như cô
Hạnh Hạnh, Hạnh Hạnh cô yêu nhất, cô cũng chịu đựng không gặp lần nào, cứ như cô làm vậy, Hạnh Hạnh có thể sẽ quên cô, sẽ thực sự không có người mẹ mang tội giết người như cô.
Cố Duyên thậm chí không đếm thời gian trôi như những phạm nhân khác, chờ đến ngày được thả. Chỉ có cô, một mình cô là cái xác không hồn.
Thực ra không phải cô không nhớ Ngự Tứ và Hạnh Hạnh, chỉ là trong tiềm thức, cô cảm thấy mình không xứng mà thôi. Mỗi lần chỉ cần nghĩ tới bọn họ, cô luôn nhanh chóng lắc đầu, nhắc nhở mình quên bọn họ. E rằng đợi sau khi cô rời khỏi đây, bọn họ đã hạnh phúc vui vẻ tạo thành một gia đình nhỏ hạnh phúc với người khác, đây cũng là hy vọng của cô sau khi vào tù.
Thời gian năm năm dài dằng dặc lại gian nan, nhưng khi cai ngục nói cho Cố Duyên biết thời hạn thi hành án đã hết, có thể về nhà, phản ứng của Cố Duyên cũng thờ ơ, không vui mừng chút nào.
Thậm chí trong lòng cô còn thầm nghĩ: “Đã hết năm năm rồi.”
“Sao? Cô không muốn ra à?” Cai ngục cười híp mắt vỗ vai cô: “Đi thôi, sau khi rời khỏi đây hãy làm người tốt, hy vọng về sau sẽ không gặp lại cô nữa.”
“Bây giờ phải đi sao?” Cố Duyên ngu ngơ hỏi.
Đi ra, cô nên đi đâu? Có thể đi đâu? Cô lúc này chẳng có phương hướng nào.
“Chưa từng thấy ai ngốc như cô.” Cai ngục bật cười, khom lưng giúp cô thu dọn đồ đạc.
Cố Duyên nhặt từng thứ cho vào túi xách, cô nghe cai ngục hỏi: “Đây là của cô sao?”
Cố Duyên quay đầu lại, thấy trong tay cai ngục là một chiếc kính tròn nhỏ, những năm gần đây cô rất ít khi soi gương, cũng chưa từng có gương. Nhưng cô vẫn đón lấy chiếc gương, giơ lên cao, nhìn mình trong gương.
Năm năm trôi qua, cô già hơn một chút, gầy hơn và cũng đen hơn. Sớm đã không còn khí chất năm đó, người trong gương như một phụ nữ nông thôn mới lên thành phố.
Nhìn gương mặt không còn trẻ trung trong gương, Cố Duyên bỗng nhiên ý thức được mình đã ba mươi lăm tuổi, trong chớp mắt đã quen biết Ngự Tứ mười một năm, nhắm mắt lại, tất cả cứ như ngày hôm qua.
Hôn lễ với Ngự Tứ và những ngày tháng sống cùng Ngự Tứ, bị Phong Tùy ngang ngược chiếm lấy… tất cả mọi thứ đều nằm trong đầu, vẫn luôn tồn tại!
“Đã thu dọn xong, đi thôi.” Cai ngục nói.
Cố Duyên gật đầu, theo cai ngục đi làm thủ tục, sau đó được cai ngục tiễn ra khỏi nhà tù đã nhốt cô suốt năm năm.
Bước ra khỏi cổng, Cố Duyên giật mình khi nhìn thấy hai bóng người đang đứng không xa.
Người đàn ông đẹp trai, trưởng thành, cao gầy đó là Ngự Tứ sao? Cô bé xinh đẹp đứng ngang vai Ngự Tứ là Hạnh Hạnh của cô sao? Sao có thể?
Cố Duyên dùng sức chớp chớp mắt, bóng người vẫn còn ở đó, cô không nằm mơ!
“Nhìn đi, cô vẫn rất hạnh phúc.” Cai ngục đứng sau lưng cô mỉm cười nói.
“Mẹ ơi!” Hạnh Hạnh vui mừng lao đến, ôm lấy Cố Duyên: “Mẹ ơi, cuối cùng con cũng đợi được mẹ trở về rồi.”
“Hạnh Hạnh… thực sự là Hạnh Hạnh của mẹ sao?” Nước mắt Cố Duyên chảy ra.
Hạnh Hạnh của cô đã cao như vậy, lớn như vậy rồi, cũng đúng, Hạnh Hạnh đã chín tuổi, không còn là Hạnh Hạnh năm đó chỉ cao đến bụng cô.
Hạnh Hạnh ra sức gật đầu: “Con là Hạnh Hạnh, mấy năm nay mẹ không cần Hạnh Hạnh, Hạnh Hạnh và cha đều rất đau lòng!”
Cố Duyên đột nhiên đẩy cô bé ra, xoay người sang chỗ khác.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Mẹ… đã giết người, là một tội phạm giết người.”
“Mẹ, trong lòng Hạnh Hạnh mẹ mãi mãi là người mẹ tốt của Hạnh Hạnh, cha cũng nói vậy.” Hạnh Hạnh đi vòng qua trước mặt Cố Duyên, cười hì hì nói: “Mẹ đừng như vậy mà, ông bà ngoại, còn có cậu và dì Lý Lý, rất nhiều người đang chờ mẹ về đó.”
“Đúng vậy, đều đang chờ đó.” Ngự Tứ đã đi tới, đứng trước mặt Cố Duyên, chăm chú nhìn cô: “Duyên Duyên, chúng ta cũng không còn trẻ nữa, thời gian còn lại ngày càng ít, nếu không nắm chắc, đời này sẽ không kịp yêu đương đâu.”
Cố Duyên quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn đôi mắt nghiêm túc của anh.
Ngự Tứ mỉm cười: “Năm năm em chịu khổ ở đây, anh cũng không nhàn rỗi, anh đã đi tìm ký ức khắp thành phố Tương, vất vả lắm mới tìm lại được ký ức. Một hai lời không thể nói hết những tổn thương đã gây ra cho em, xin lỗi có vẻ cũng không có ý nghĩa, thế nên, hãy để anh báo đáp em bằng cả cuộc đời. Anh yêu em, suốt đời suốt kiếp…”
Ngự Tứ ôm cô vào lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Cố Duyên cứng đờ, trừng mắt nhìn thẳng anh, anh đang hứa hẹn trọn đời với cô?
“Mẹ, đừng nghi ngờ nữa, cha thực sự chỉ yêu một mình mẹ suốt cả đời này!” Hạnh Hạnh lấy tay che mắt, cười hì hì nói.
Cố Duyên rốt cuộc cũng thả lỏng, nhắm mắt lại, cảm nhận tình yêu thật lòng của Ngự Tứ.
Có mối tình đậm sâu thế này, kiếp này còn gì phải tiếc?
Truyện kết thúc rồi các tình yêu à. Team giới thiệu bộ Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế đổi gió nhé. Chúc các bạn đọc vui vẻ!