Không tìm được đồ ăn, cô đành phải quay về phòng ngủ, cô đi về phòng ngủ, nhịp độ không nhanh, nhưng không dừng lại, bời vì cô không biết mình dừng lại sẽ làm cái gì, tiếp tục xem TV, hay là ngủ đây? Nhưng ngủ thế nào được?
Cô đột nhiên dừng bước, giương mắt thoáng nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một giờ, Ngự Tứ vẫn chưa về, không sẽ là không về nữa? Không về thì có thể ở đâu? Lại chơi ở sân sau không biết về nhà?
Vừa định tìm Linh Lung để hỏi, ngoài cửa đúng lúc có tiếng quở trách của Linh Lung: “Cậu hai, cậu thật là không biết gì, mợ hai hôm nay về nhà rồi, cậu lại còn chơi mãi muộn như này mới về, thật không nên,”
“Ai muốn cô ta quay về? Tôi không muốn cô ta quay về?” Đây là giọng của Ngự Tứ, nói xong mà thấy bất mãn tột cùng, trong lòng cô ngưng lại. Ngự Tứ cũng không muốn cô trở về như bọn người Dung Kim, anh chính là nhân vật mấu chốt!
Cố Duyên từ đầu tới cuối cảm thấy bà hai và Dung Kim muốn cô quay về hay không không quan trọng, bời vì cô không hề có ý định chạm trán với hai bọn họ nhiều. Nhưng Ngự Tứ thì khác, có thế nào đi nữa, Ngự Tứ cũng là chồng của cco, không phải sao? Nếu chồng của mình cũng ghét bỏ mình như vậy, thế thì những ngày ở đây của cô khó khăn rồi.
Đã hơn một tháng không thấy Ngự Tứ rồi, lúc này, tới lúc biết giây kế tiếp anh sẽ bước vào, cô lại có chút căng thẳng và chân tay luống cuống, dường như lần gặp đầu tiên của một cặp đôi có ấn tượng tốt.
Cô nhìn ra phía cửa phòng, thấy Linh Lung đi cùng Ngự Tứ đi vào, mặt Ngự Tứ bẩn, quần áo cũng bẩn, giày dính đầy bùn đất.
Trước đây anh cũng luôn chơi bẩn hết cả người, chỉ là lúc đó có Cố Duyên ở bên, Cố Duyên luôn giúp anh xử lý sạch sẽ, nhưng Ngự Tứ trước mắt lại trở về bộ dạng lúc cô thấy anh lần đầu, cả người bẩn thỉu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có biểu cảm phức tạp giống nhau, nhìn thấy anh trong lòng cô bất ngờ dâng lên sự chua xót. Muốn nói hết với anh những uất ức phải chịu đựng khi ở bên ngoài hơn một tháng với anh.
Anh là chồng cô, một người đàn ông có thể quan tâm, che chở, yêu chiều cô!
Chỉ là anh không phải là người chồng bình thường, người đàn ông bình thường. Thấy trên khuôn mặt anh dần chuyển thành biểu cảm chán ghét, Cố Duyên liền tỉnh lại, người đàn ông tên Ngự Tứ này, một người đàn ông cái gì cũng không thể cho cô!
Cô bình tĩnh bước đến, hai tay xoa nhẹ kéo khóa áo khoác của anh xuống nói: “Quần áo bẩn rồi cũng không biết thay.”
Không giống như lâu ngày gặp lại, trại lại lại giống như một đôi vợ chồng son chung đụng sớm chiều.
Cho dù cô rất yêu rất yêu Phong Thanh, cô mang thai con của người khác, nhưng từ bỏ hai điều này, là vợ của Ngự Tứ cô lại rất biết điều, cô luôn cố gắng làm tốt chức vụ của một người vợ, cho dù chồng là một tên ngốc.
Ngọn đền ấm áp trên đỉnh đầu bao phủ xuống, tôn lên sắc mặt cô càng thêm ấm áp như mùa xuân.
Ngự Tứ lùi về phía sau một bước, khiến tay Cố Duyên buông xuống thành công.
“Không muốn cô động vào tôi.” Anh nói, trừng cô buồn rầu.
Tay Cố Duyên tay dừng tại một nửa, lúng túng, thấy vọng không thôi.
Trong lòng nghĩ: Anh hay lắm Ngự Tứ, anh chẳng qua là một tên ngốc đến đâu cũng bị người ta ức hiếp, không được người ta coi trọng, lại dám cau mặt với tôi, anh đủ tư cách sao? Anh có ra vẻ tôi cũng giúp đám con nhà giàu đó cùng khiến anh trở thành con ngựa cưỡi, khiến anh trở thành thằng hề…
Cố Duyên giật mình một cái, vội vàng áp những suy nghĩ nực cười này đi. Sao cô có thể nghĩ ra sự khinh thường mà mình đã trải qua rất nhiều, những chuyện không có phẩm chất như vậy chứ!
Lắc lắc đầu, trên mặt cô lại nở nụ cười ấm áp, đi cùng Ngự Tứ bước tới trước giường, cưỡng ép giúp anh thay quần áo. Ngự tư lắc lắc tránh né, nhưng làm thế nào cũng không tránh được sự kiên trid của cô, áo khoác bị cô cởi ra, bên trong chỉ mặc chiếc áo giữ nhiệt, trời lạnh như vậy, anh lại mặc ít như vậy.
Linh Lung chăm sóc anh thế nào, anh chăm sóc mình như thế nào?
Linh Lung bên cạnh thấy cô ngẩn ra, cũng hiểu ra ý nghĩ của cô, vội vàng nói: “Cậu hai luôn mặc ít.”
Cố Duyên cũng không nói gì, đưa tay muốn cởi áo Ngự Tứ, anh ghét bỏ hất cô một cái, Cố Duyên ngã vào sofa, may mà là sofa.Nhìn khuôn mắt tức giận của anh, cô uất ức nhưng lại không chịu phục.
“Cậu hai, tôi đi pha nước cho cậu tắm.”Linh Lung đi vào phòng tắm xả nước vào bồn tắm.
Bên ngoài phòng tắm, hai người đều tức giận, Cố Duyên yếu ớt ngước đôi mắt nhìn chằm chằm Ngự Tứ: “Ngự Tứ, anh còn như vậy em sẽ giận đó.”
“Tôi không sợ cô giận.” Ngự Tứ bướng bỉnh nhướng mày với cô.
Ngự Tứ luôn luôn sợ nhất là cô tức giận lại không sợ cô giận nữa, đây có phải là đại diện cho mình đã hoàn toàn thay đổi nhiều trong lòng anh rồi không? Cô nghĩ nhất là đúng.
Bao nhiêu, vẫn là có chút rối rắm và đau lòng.
Cô nhẫn nại, ung dung nói: “Ngự Tứ, nếu như trước đây có chỗ nào làm sai, mong anh tha thứ. Ai cũng có lúc phạm sai lầm, phạm sai lầm rồi có thể sửa còn tốt. Nếu em đã trở về, thế thì chúng ta vẫn là vợ chồng, vẫn cùng nhau tiếp chung sống, trong căn nhà này, người thật lòng đối tốt với anh có vài người, hy vọng anh hiểu điều này.”
“Cô đối xử với tôi một chút cũng không tốt! Chị dâu nói cô đối xử với người đàn ông khác tốt hơn, người cô thích là người khác, cô không thích tôi, tôi cũng không thích cô nữa, không cần cùng tôi chung sống nữa.” Ngự Tứ gào xong, quay người đi vào phòng tắm.
Cố Duyên nghĩ thầm, Dung Kim đã rót những độc ác cho Ngự Tứ, thay đổi suy nghĩ của anh một cách triệt để, Ngự Tứ thay đổi rồi, nhưng cô lại không phải là người dễ thua phục, sẽ có một ngày Ngự Tứ sẽ lại thích cô. Đến lúc đó sẽ giống như trước đây ngày ngày quấn lấy cô, quấn đến mức cô thấy phiền.
Ngự Tứ tắm xong bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng bông, trên tóc những giọt nước nhỏ xuống, tóc uotwsdinhs sát vào thái dương, anh vẫn đẹp trai như trước.
Cố Duyên ngồi mép giường nhìn Linh Lung giúp anh lau khô những giọt nước trên tóc, giúp anh sấy khô, sau đó đắp chăn cho anh.
Ngự Tứ chui vào chăn chỉ để lộ đầu, chỉ nói với Linh Lung: “Tôi muốn ăn mỳ.”
Linh Lung làm khó dễ, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: “Cậu hai, đầu bếp đều ngủ rồi, hay là mai rồi ăn.”
“Không được, bây giờ tôi đói.”
“Vậy…”
Linh Lung cắn môi suy nghĩ, chuyện nấu mỳ tuy đơn giản, nhưng không phải là phần công việc của cô, nếu như để người khác nhìn thấy cô mở tủ lạnh đun nước trong phòng bếp nhất định sẽ trừng phạt cô.
Cô đang muốn tiếp tục khuyên ngăn cái ý nghĩ ăn mỳ của Ngự Tứ, Cố Duyên đứng dậy: “Em đi nấu mỳ cho anh.”
Nói xong, cô đi ra phòng ngủ, xuống tầng một.
Dưới tầng yên tĩnh, lúc sớm muốn nấu mỳ nhưng không nấu được, bây giờ Ngự Tứ muốn ăn, cô càng có động lực nấu một chút. Cắt cà chua và hành lá một cách thành thạo, tách hai quả trứng gà, rất nhanh hai bát mỳ nóng hổi đã làm xong.
Cô tự tin bưng hai bát mỳ vào phòng ngủ, Phong Thanh đã từng khen cô nấu món mỳ trứng cà chua rất ngon, Phong Tùy cũng đã một một hơi hết hai bát mỳ to, cô tin rằng nó thực sự ngon.
Cô để mỳ trên bàn thủy tinh, mỗi bên một bát, sau đó đi tới Ngự Tứ nói: “Mỳ nấu xong rồi, qua ăn đi.”
“Tôi không ăn đồ cô làm.” Ngự Tứ không thèm nhìn cô lấy một cái.
Trong lòng Cố Duyên trầm xuống, cô im lặng một lúc, đi tới cưỡng ép kéo Ngự Tứ đến trước bàn thủy tinh.
“Mỳ là chỉ làm cho anh, anh nhất định phải ăn.”
Choang một tiếng, bát mỳ bị Ngự Tứ hất xuống đất, đổ đầy đất. Ngự Tứ tức giận kêu gào: “Đã nói không ăn là không ăn! Tôi không muốn ăn mỳ cô nấu! Tôi rất ghét cô!”
Kêu gào xong, quay về giường, kéo chăn đắp kín người.
Cố Duyên bị cảnh bát mỳ rơi xuống làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau mới định thần lại, nhìn chằm chằm những sợi mỳ dười đất, cô không gì, lặng lẽ thu dọn sạch sẽ. Sau đó ngồi xuống trước bát mỳ còn lại, dùng đũa gắp mấy sợi ăn, rõ ràng là rất ngon…
Cô lại gắp một gắp bỏ vào mồm, một miếng tiếp một miếng, miệng bị cô nhét đến phồng ra.
Khói nóng hổi bốc lên mặt cô, làm mờ mắt cô, mặt giọt nước lớn chừng hạt đậu lăn xuống rơi vào bát mỳ, cổ họng như bị cái gì chặn lại không thể nuốt xuống, nuốt cũng là một gánh nặng.
Cuối cùng, cô cũng bỏ bát mỳ trứng cà chua có những giọt nước mắt của cô.
Ngự Tứ cũng không biết ngủ chưa, quay lưng về phía cô, hơi thở nhẹ nhàng.
Ánh đèn đầu giường ấm áp, ấm không lộ ra vẻ lạnh lùng của anh.
Kẻ ngốc buồn bực không giống như người bình thường khiến người ta đành chịu.
Cố Duyên vén chăn nằm một bên giường, giường rộng hai mét, hoàn toàn đủ để hai người ‘nằm riêng’ mà ngủ.
Trời lạnh như vậy, Cố Duyên đột nhiên nhớ tới cảm giác chung sống với Ngự Tứ trước kia, Ngự Tứ của lúc đó đáng yêu đơn thuần như một đứa trẻ. Thấy cô lạnh, anh hai cánh tay ôm chặt cô, thấy chân cô lạnh, mà không ngại ủ chân cô trước ngực đến khi ấm mới thôi.
Cô không trách Ngự Tứ thay lòng đổi dạ, bởi vì cái ban đầu sai chính là bản thân vốn không tìm được lý do để trách.
Quay đầu, im lặng nhìn chăm chú bóng lưng Ngự Tứ, nàng không tin Ngự Tứ thực sự đã thực sự thay lòng.
Ở trong lòng và bầu không khí như vậy, bản thân Cố Duyên không dám tin mình lại có thể ngủ được, cô không những ngủ được, còn ngủ một mạch đến khi trời sáng, đêmlạnh như vậy, cô đều không thấy lạnh chút nào.
Trong mơ mơ màng màng, cô co người vào trong chăn, giống như một con mèo sợ lạnh co ro lại.
Cô luôn sợ lạnh cứ đến mùa đông là ngủ không ngon, trong những ngày tháng ở bên Ngự Tứ tuy trải qua nguy hiểm, mỗi ngày sống trong phiền phức mà Dung Kim và bà hai tạo ra, nhưng ban đêm lại rất tốt, bởi vì có Ngự Tứ làm bạn.
Cố Duyên tỉnh lại, không cần nhìn, không cần nghe, chỉ là phần hơi thở đặc biệt của Ngự Tứ ấy cũng đủ để cô nhớ tới tất cả của hôm qua.
Ngự Tứ buồn bực, Ngự Tứ ăn nói ngông cuồng, Ngự Tứ gạt rơi bát mỳ… Lúc này, cô đang trong lòng anh.
Đúng vậy, cũng chỉ có ngủ bên người Ngự Tứ tối qua mới ấm áp như vậy!
Cố Duyên nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua hai người bọn họ mỗi người ngủ một bên, ở giữa ước chừng cách một mét. Kết quả là lúc nào đã nằm trong lòng anh, cô đến một chút ấn tượng cũng không có.
Đây chính là phản ứng bản năng của con người với sự ấm áp sao? Cô có chút ngượng ngùng ngồi dậy.
Cẩn thận rút cánh tay trên ngực anh, rời khỏi ngực anh, Cố Duyên ra khỏi chăn. Ngự Tứ vẫn ngủ, đối diện với đôi mắt còn nhắm chặt của cô, khôn mặt đang ngủ tuấn tú đẹp trai yên ổn bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không giống tối qua bộc lộ sự bất mãn với cô.
Ngự Tứ vẫn đang ngủ khiến cho người ta thích một chút, cô cười cười, ngồi dậy không một tiếng động, xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc tắm rửa sạch sẽ đi ra, Ngự Tứ đã tỉnh rồi, vừa xoa mắt nhập nhèm vừa tìm giầy.
Anh vẫn luôn có tật xấu này, sau khi thức dậy cứ tìm giầy,mãi mãi cũng không nhớ trước khi đi ngủ mình đã cởi giầy ở đâu.
“Giầy ở đây.” Cố Duyên nhặt giày lên bên trái một cái bên trái một cái ở cuối giường, đặt dưới chân anh.
Ngự Tứ không để ý cô, đi giày vào, đi vào nhà tắm.
Cố Duyên cũng không thèm để ý, thay quần áo, lấy quần áo của Ngự Tứ trong tủ ra phối hợp từng bộ một,mới cũ, loại bỏ từng cái bẩn, rách.
Lúc cô không ở đây, tủ quần áo của Ngự Tứ là một cái thùng rác lớn!
Ngự Tứ hình như không nhận tình cảm của cô, lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh nhanh chóng xông tới, làm loạn quần áo cô vừa phân loại và gấp xong bỏ lại vào trong tủ, tức giận gào lên: “Không cho phép động vào đồ của tôi!”
Trước mắt Cố Duyên trống không, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Ngự Tứ đã tức giận đi ra ngoài cửa phòng, xem ra lại muốn đi kiện cáo với bà hai rồi.