Một đêm trôi qua rồi, những thứ nên đối mặt cũng phải đối mặt, tuy Ngự Tứ nói cô không cần lo nghĩ nhưng Cố Duyên lại không thể nào bỏ mặc mọi chuyện được.
Khi Ngọc Ngân gọi điện vào di động của cô, cô không dám nghe, bởi vì cô không biết có nên nói cho cô ta biết Ngự Tứ đã biết chuyện hay không? Nếu như nói cho cô ta, liệu cô ta có tức giận mà đi tìm Tô Uyên, nói những lời không nên nói hay không?
Sau khi cô cúp điện thoại, cô khẽ lắc đầu, quyết định tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Mười phút sau, Ngọc Ngân lại gọi điện. Cô do dự một chút rồi ấn từ chối. Ngọc Ngân tiếp tục gọi lại, cô tiếp tục từ chối, lặp lại vô số lần như vậy, Ngọc Ngân không biết mệt sao?
Cuối cùng, điện thoại của cô không vang lên nữa, cô cho rằng Ngọc Ngân đã từ bỏ rồi, nhưng không ngờ cô lại nghe được giọng của Ngọc Ngân truyền đến từ cửa phòng làm việc. Ngọc Ngân đang dùng giọng nói trong trẻo của mình để chào hỏi cùng các đồng nghiệp.
Một đồng nghiệp nữ đi tới, cầm sô cô la mà Ngọc Ngân tặng cho mọi người, cười híp mắt nói với cô: “Phong Thanh, chị cô tới tìm cô này!”
Ngọc Ngân tự xưng là chị của cô sao?
Cố Duyên im lặng. Ngọc Ngân đã tìm tới cửa rồi, tránh cũng không được, vì vậy cô đành phải đi ra ngoài. Ngọc Ngân đi thẳng tới phòng khách. Khi Cố Duyên tới phòng khách thì gương mặt thân thiện của cô ta đã biến mất, thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng.
Thấy Cố Duyên, cô ta hờ hững cười: “Sao vậy? Cuối cùng cũng đồng ý gặp tôi sao?”
“Có gì thì cô nói thẳng đi.” Cố Duyên rót cho cô ta một ly nước. Ngọc Ngân tuy đáng giận, cũng rất đáng ghét, nhưng cô ta nắm giữ quyền sống chết của Ngự Tứ, cho nên cô vẫn phải cẩn thận hầu hạ.
Ngọc Ngân cầm ly nước lên, nhưng không uống, mà lại dội thẳng vào mặt Cố Duyên. Cố Duyên không ngờ cô ta lại làm như vậy, cô giật mình, nhắm mắt lại. Giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt cô, nhỏ vào quần áo, nhỏ xuống sàn nhà.
Chờ nước trên mặt trôi xuống bớt, Cố Duyên mới mở mắt ra, thấy gương mặt Ngọc Ngân đang gần sát trước mặt cô. Ngọc Ngân nghiến răng nói: “Sao phải tránh tôi như chuột vậy? Tôi chỉ muốn ăn cơm trưa với cô mà thôi, khó lắm sao?”
Cố Duyên im lặng rút khăn giấy trên bàn ra lau nước trên mặt, thừa nhận sự mềm yếu của bản thân mình. Trước mặt Ngọc Ngân… cô không thể mạnh mẽ được, cho dù bị dội nước vào mặt thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Cảm ơn, nhưng tôi không thích ăn trưa bên ngoài.” Cố Duyên ném giấy trong tay đi.
Ngọc Ngân cười một tiếng: “Cô có biết không? Không có cô ở đó, chỉ có tôi và Tô Uyên, hai người thì ăn chẳng ngon miệng gì cả…”
Cố Duyên khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngọc Ngân. Tô Uyên? Sao cô ta lại gặp Tô Uyên?
“Đúng rồi, tôi quên nói cho cô một chuyện, sáng nay Ngự Tứ hẹn tôi gặp mặt, cô đoán xem anh ấy nói gì với tôi? Mau đoán đi…”
Ngự Tứ? Anh đi tìm Ngọc Ngân rồi sao? Cố Duyên hít sâu một hơi, mọi chuyện càng lúc càng phức tạp rồi…
“Cô muốn thế nào?” Cố Duyên hỏi.
“Cô nói thử xem?” Gương mặt nhỏ nhắn của Ngọc Ngân tức giận tới mức vặn vẹo: “Cô biết không? Trước đây Ngự Tứ rất yêu tôi, anh ấy cảm thấy tôi là người phụ nữ đáng để anh ấy yêu nhất trên đời này. Là cô đã khiến cho anh ấy thay đổi. Hiện giờ anh ấy cảm thấy không yêu tôi như trước nữa, thậm chí còn cảnh cáo tôi về sau không được quấy rầy cô. Hừ, một Ngự Tứ như vậy, tôi giữ lại có tác dụng gì? Cô nói xem, tôi giữ anh ấy lại thì có tác dụng gì chứ?”
Cô ta tiến lên một bước, đẩy Cố Duyên vào trong góc: “Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần rồi, tốt nhất đừng nói cho anh ấy biết tôi yêu anh ấy như vậy, đừng nói tôi dùng mọi thủ đoạn để đạt được anh ấy, nhưng cô lại nói cho anh ấy biết… Vậy thì tôi chỉ có thể nói được làm được, hủy anh ấy đi mà thôi! Đúng vậy, hủy anh ấy đi, chúng ta không phải ở đây tranh giành nữa. Đàn ông thôi mà, ở đâu chả có!”
Cố Duyên bị Ngọc Ngân ép vào trong góc, nhìn gương mặt vặn vẹo của cô ta, Cố Duyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngọc Ngân, làm như vậy thì cô được gì chứ? Ngoại trừ việc mất đi anh ấy, cô còn mất đi cả thân phận con gái của nhà họ Phong, mất đi tất cả… Cô làm vậy có đáng không?”
“Đừng đề cập mấy chữ con gái của nhà họ Phong với tôi!” Ngọc Ngân đột nhiên cắt ngang: “Từ sau khi cô xuất hiện, tôi đã chẳng còn địa vị gì ở nhà họ Phong rồi! Đều tại cô! Ngay cả tên của tôi cũng phải trả lại cho cô! Nhưng không sao, tôi không cần, bây giờ tôi không cần gì nữa…”
“Cô không cần gì nữa? Chẳng lẽ cô cũng không muốn sống nữa sao?” Cố Duyên dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Cô là hạng người gì thì cô tự biết. Cô giết chết nhiều người như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi đều không tố cáo cô, cũng không nói với bất kì ai, nhưng cô lại nhất định ép tôi đến bước đường cùng… Ngự Tứ không phải kẻ ngốc, anh ấy có thể bị cô che mắt nhất thời, nhưng cô có thể che mắt anh ấy cả đời sao?”
“Đúng!” Ngọc Ngân gật đầu: “Tôi đã hại không ít người, còn giết chết năm người vợ trước của Ngự Tứ nữa. Cô có thể đi tố cáo tôi… Dù sao không còn Ngự Tứ, tôi cũng không làm con gái nhà họ Phong nữa, tôi còn giữ lại cái mạng này làm gì?”
Cố Duyên tuyệt vọng rồi, cô không biết nên nói gì nữa, dường như lúc này có nói gì cũng không cứu vãn được tâm hồn vặn vẹo của Ngọc Ngân…
Cô mệt mỏi dựa vào tường, thấy Ngọc Ngân lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Sau khi bấm xong, Ngọc Ngân còn đưa cho cô xem, đó chính là số điện thoại của Tô Uyên.
Ngọc Ngân cười khẽ, nói vào trong điện thoại: “Tô Uyên, thật xin lỗi. Cố Duyên nói hôm nay cô ấy không rảnh, chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi, anh không ngại chứ? Không ngại thì tốt quá, thời gian vẫn như cũ nhé. Vậy giờ tôi qua, tạm biệt!”
Ngọc Ngân cúp điện thoại, quay đầu nói với Cố Duyên: “Tô Uyên mời tôi ăn đồ Tây, là nhà hàng lần trước, tôi đi đây…”
Không cho Cố Duyên cơ hội đáp lại, Ngọc Ngân đã nhanh chóng rời đi.
Trong phòng tiếp khách lập tức yên tĩnh lại. Cố Duyên ngã ngồi trong góc phòng.
Ngọc Ngân thực sự tìm Tô Uyên sao?
Sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ?
Cố Duyên biết lần này Ngọc Ngân không nói đùa. Nhưng cô cũng không thể để Ngự Tứ rơi vào tay Tô Uyên được. Tô Uyên còn có ân oán cá nhân với Ngự Tứ nữa, nhất định anh ta sẽ dốc hết sức để đối phó với Ngự Tứ…
Cho dù Tô Uyên nương tay, chỉ giam Ngự Tứ vài năm thì Ngự Tứ cũng sẽ bị ốm đau bệnh tật hành hạ tới chết…
Rơi vào đường cùng, Cố Duyên đành gọi điện thoại cho Ngự Tứ, giờ phút này cũng chỉ có thể gọi điện cho anh mà thôi.
Cô cầm điện thoại lên, bấm số của Ngự Tứ, điện thoại tự lưu vào hộp thư thoại.
Cố Duyên đứng ngẩn người trong phòng khách mười phút, sau đó cô hoảng loạn chạy xuống tầng một, nhanh chóng cản một chiếc taxi lại, đến nhà hàng lần trước.
Khi cô tới nơi, Ngọc Ngân và Tô Uyên đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Thấy cô tới, Tô Uyên vô cùng vui vẻ, đứng dậy vẫy tay với cô: “Duyên Duyên, tôi còn tưởng em không tới chứ, mau tới đây ngồi!”
Cố Duyên đánh giá Tô Uyên, xem xét thái độ Ngọc Ngân, hiển nhiên Ngọc Ngân chưa kịp nói chuyện về Ngự Tứ. Cô đi đến trước mặt Ngọc Ngân, cầm lấy tay cô ta: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao? Bây giờ đang trong bữa ăn mà…” Ngọc Ngân mỉm cười, nụ cười che giấu sự mỉa mai, chỉ Cố Duyên mới nhìn ra được.
Cố Duyên không muốn nhiều lời cùng cô ta, cô ép cô ta đi ra khỏi cửa nhà hàng đồ Tây, bình tĩnh nói: “Tôi biết cô rất yêu Ngự Tứ, cũng không hi vọng anh ấy chết. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ làm theo ý cô, rời khỏi Ngự Tứ, được không?”
“Nhưng hiện giờ Ngự Tứ ghét tôi như vậy, tôi phải làm sao hả?”
“Không phải cô từng nói, Ngự Tứ bảo rằng nếu không có tôi, anh ấy sẽ yêu cô tới già sao? Cho nên chỉ cần cô kiên nhẫn thì tôi tin sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bị tình yêu của cô làm cho cảm động, yêu cô thêm lần nữa…”
“Thật sao? Cô chắc chắn không?”
“Tôi chắc chắn!” Cố Duyên nhắm mắt lại, nói.
Cô cũng không chắc chắn lắm, nhưng ngoại trừ cách này thì cô không nghĩ ra được cách nào nữa.
Ngọc Ngân nghĩ ngợi một lát, sau đó cười rộ lên: “Đây chính là do cô nói đó, như vậy thì từ hôm nay trở đi, không, ngay từ giờ phút này, cô phải cách xa Ngự Tứ, sau đó gả cho Tô Uyên…”
Gả cho Tô Uyên?
Cô và Tô Uyên thực sự chẳng có chút tình cảm nào.
“Vì sao phải tổn thương người vô tội? Tô Uyên có lỗi gì?”
Ngọc Ngân nói: “Tôi nhìn ra được Tô Uyên rất thích cô, hẳn là sẽ tình nguyện kết hôn với cô.”
“Vậy cô cũng phải cho tôi thời gian chứ? Thủ tục ly hôn giữa tôi và Ngự Tứ cũng không thể làm nhanh như vậy được. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách để Ngự Tứ nhanh chóng ly hôn với tôi.”
Cố Duyên rất khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến việc phải ly hôn với Ngự Tứ thì lòng cô đau như dao cắt.
Cô biết Ngự Tứ tuyệt đối sẽ không đồng ý, cũng không dễ dàng ly hôn với cô, cho nên cô cũng chỉ còn cách để cho anh quên đi cô mà thôi…
“Tốt! Tôi tin cô một lần.” Ngọc Ngân cười rạng rỡ, ôm chầm lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta không thể bỏ mặc Tô Uyên ở đó được, nhanh đi ăn thôi, đồ ăn ngon lắm đó!”
Ngon thì cũng phải có tâm trạng mới ăn được chứ…
Cô đi theo Ngọc Ngân vào nhà hàng, Tô Uyên đang xem điện thoại, thấy hai người đi vào lập tức mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi áo: “Nói chuyện xong rồi hả?”
“Nói xong rồi, cũng không có gì quan trọng.” Ngọc Ngân ngồi xuống ghế, sau đó ra hiệu cho Cố Duyên ngồi xuống.
Cố Duyên ngồi trên ghế, ăn một chút đồ trên bàn, không cảm nhận được hương vị gì…
Tô Uyên mỉm cười hỏi Ngọc Ngân: “Ngọc Ngân, không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao? Chuyện gì vậy?”
Ngọc Ngân nhìn Cố Duyên một chút, mỉm cười: “Làm gì có chuyện gì chứ? Chẳng qua tôi muốn gặp anh mà thôi. Nếu tôi không nói vậy thì sao có thể mời anh ra đây ăn cơm chứ?”
“Khôn lỏi.” Tô Uyên nhếch môi.
Ngọc Ngân nhìn Cố Duyên, nở nụ cười.
Lần này Cố Duyên rất giữ lời, từ khi tan làm ở công ty cũng chưa từng về nhà. Cô biết Ngự Tứ nhất định sẽ đi tìm cô, cô lừa anh rằng bản thân phải đi công tác.
Quả nhiên Ngự Tứ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn để cô đi, chỉ dặn cô về sớm một chút.
Vì đề phòng Cố Duyên lật lọng, Ngọc Ngân còn tự mình đưa Cố Duyên đến nhà ga. Đứng trước quầy bán vé, Cố Duyên không biết bản thân nên đi đâu. Chẳng lẽ lại đi tìm Tô Lý Lý?
Cô không biết lời nói dối này sẽ lừa được Ngự Tứ bao lâu. Sau khi Ngự Tứ phát hiện ra thì nhất định sẽ đi tìm cô khắp nơi, sau đó sẽ tới nhà Tô Lý Lý.
“Sao vậy? Không muốn đi nữa sao?” Ngọc Ngân đứng sau lưng cô, lạnh lùng hỏi.
Cố Duyên đi vào quầy bán vé, mua một vé đến thành phố Hàn, sau đó vào trạm chờ. Đến khi thấy Cố Duyên lên tàu điện, Ngọc Ngân mới yên lòng, rời khỏi nhà ga.
Đến thành phố Hàn thì đã là giờ ăn cơm tối.
Cố Duyên đến khiến cho Tô Lý Lý rất vui vẻ, cô còn rủ Cố Duyên tới quán hải sản để ăn mừng. Cố Duyên đi theo, trong lòng có chút hoảng hốt.
Cô biết cô rời đi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, hi vọng Ngự Tứ đừng đau lòng, sớm quên cô đi một chút…
Tô Lý Lý thấy Cố Duyên không phản ứng gì, cô ấy huých vào tay Cố Duyên: “Này, này, không phải nói là đi công tác sao? Sao trông mặt giống như bỏ nhà đi vậy?”
Cố Duyên cười cười, dùng đũa gắp thịt cá thả vào trong miệng, nói: “Chỉ đang nghĩ vài chuyện mà thôi.”
“Nghĩ chuyện gì? Nghĩ đến mấy anh đẹp trai kia của cậu sao?” Tô Lý Lý cười khanh khách.
“Không phải, đang nghĩ chuyện kinh doanh…” Cố Duyên gục đầu xuống. Tô Lý Lý nói cũng không sai, cô thực sự đang nghĩ đến Ngự Tứ.
Tô Lý Lý nhìn Cố Duyên, nụ cười càng thêm mập mờ: “Ngốc, lát ở đây sẽ có biểu diễn đó, là một anh chàng rất đẹp trai biểu diễn, cậu có thể nhìn anh ta cho đỡ thèm! Ngoan, đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Tô Lý Lý vừa dứt lời, trên sàn diễn lập tức hỗn loạn.
“Sắp bắt đầu rồi, mau xem đi!” Tô Lý Lý ra hiệu cho Cố Duyên nhìn lên trên.
Cố Duyên nhìn về phía sàn diễn, thấy một người phụ nữ cầm micro nói với mọi người: “Chào buổi tối các quý bà và quý ông, hôm nay là tết Nguyên Đán, cũng là ngày kỉ niệm quán chúng tôi khai trương được mười năm, vì để cảm ơn các vị khách quý, hôm nay cửa tiệm chúng tôi…”
Sau đó người dẫn chương trình nói gì thì Cố Duyên không nghe thấy nữa, tất cả suy nghĩ của cô đều dừng lại ở câu mà người dẫn chương trình vừa nói.
Hôm nay là tết Nguyên Đán…
Nguyên Đán? Hôm nay là tết Nguyên Đán sao? Đúng rồi! Bị Ngọc Ngân làm cho rối loạn nên cô đã quên mất hôm nay là tết Nguyên Đán rồi!
Tết Nguyên Đán, chính là ngày mà Ngự Tứ phát bệnh…
Mà trong ngày này cô lại rời đi, để Ngự Tứ một mình ở nhà sao?
“Duyên Duyên, mau nhìn đi, anh đẹp trai đến rồi!” Tô Lý Lý nắm lấy tay cô, vô cùng kích động.
Cố Duyên không nhìn lên sàn diễn, cũng không nhìn người mà Tô Lý Lý bảo đẹp trai kia, cô chỉ lo lắng nói với Tô Lý Lý: “Lý Lý, tớ phải trở về thành phố Tương một chuyến, cho tớ mượn xe của cậu dùng một hôm được không?”
Đã hơn chín giờ, nhà ga chắc đã đóng cửa rồi, nhưng cô cần phải trở về một chuyến.
Tô Lý Lý thấy dáng vẻ nghiêm trọng của Cố Duyên, cô vội hỏi: “Sao vậy? Sao lại vội thế?”
“Tớ có việc gấp, rất gấp! Cậu đừng hỏi nhiều nữa.”
“Mượn xe cũng được, nhưng cậu vội vã như vậy sao tớ yên tâm để cho cậu lái xe chứ?” Tô Lý Lý không yên lòng.
Cố Duyên hít sâu, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó nói với Tô Lý Lý: “Cậu yên tâm đi, tớ rất yêu quý mạng nhỏ của mình, không sao đâu!”
Cô nói như vậy, Tô Lý Lý cũng không tiện ngăn cản nữa, đành đưa chìa khóa xe cho cô.
Cố Duyên nhận lấy chìa khóa, cảm ơn Tô Lý Lý, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cô lái chiếc Cayenne của Tô Lý Lý, lái rất nhanh, nhưng lại cực kì cẩn thận.
Không sai, cô rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình, bởi vì cô còn chưa nhìn thấy Ngự Tứ khỏe lên, sao cô có thể xảy ra chuyện được?