Biên: Vong Mạng
***
Kế Duyên ngồi xuống cạnh đống lửa. Hai bên tự giới thiệu đơn giản với nhau về tên họ và quê quán.
Hắn không dám kể chuyện mình chạy như điên trên đường tới đây, chỉ lấy cớ đi cùng với một đội ngũ thương nhân. Sau đó vì mục đích khác nhau mà ai đi đường nấy, còn bản thân hắn không cẩn thận nên đi lạc.
Thực ra ánh mắt hắn đang dùng Chướng Nhãn pháp, cho nên thoạt nhìn hai mắt giống như người bình thường. Nếu không thì một người nửa mù như hắn chạy tới chạy lui ở nơi núi rừng hoang dã quả thật rất dọa người.
Đám thợ săn rõ ràng không có hứng thú với chuyện hắn đi sai đường như thế nào, chỉ hỏi thăm tình huống của Xuân Huệ phủ.
“Đại tiên sinh đã từng ngồi lâu thuyền tới Xuân Huệ phủ chưa? Mấy lần đến đó, chúng ta còn chưa được đi lần nào. Ta còn nghe nói Thiên Nhật Xuân của Viên Tử Phô là loại rượu do Hoàng đế lão gia cất nấu, uống như tiên tửu!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đại tiên sinh nho nhã như vậy, nhất định đã ngồi lâu thuyền, uống Thiên Nhật Xuân rồi phải không?”
Kế Duyên nghe xong cũng bật cười.
“E là các vị nghĩ sai rồi. Sao Hoàng thượng của nước Đại Trinh lại có thể tự mình ủ rượu chứ. Chỉ là năm xưa, Hoàng thượng uống rượu này cảm thấy vui vẻ nên đã ban tên cho rượu và bảng hiệu.”
“À, ra là vậy!”
“Đúng vậy, hoàng đế lão gia sao lại cất rượu cho người khác uống chứ!”
Hắn chờ bọn họ nói xong mới nói tiếp:
“Kế mỗ cũng chưa từng ngồi lâu thuyền, nhưng đã được nếm thử Thiên Nhật Xuân. Quả thực hương vị như tên, thanh thuần như mùa xuân quanh quẩn trong miệng.”
Hắn cũng từng nghĩ lấy hơn nửa vò rượu còn dư mời bốn người này nếm thử. Nhưng ở nơi hoang dã này, một kẻ xa lạ đưa rượu cho người khác, với tính cảnh giác của thợ săn thì bọn họ chưa chắc đã uống. Thật khó khăn mới hòa hợp như vậy, tốt hơn là đừng làm chuyện gây hiểu lầm.
Mấy người bọn họ bàn tán về Thiên Nhật Xuân và Xuân Huệ phủ một hồi. Kế Duyên cũng kể lại một ít chuyện gần đây của Xuân Huệ phủ.
Mấy người này chỉ là thợ săn ở nông thôn. Cho dù có hàng bán cũng chỉ lên thị trấn. Mỗi năm cũng có một hai lần thật sự săn được con mồi lớn, bọn họ mới có dịp đi lên phủ thành.
Trong lúc trò chuyện, thịt gà, thịt thỏ đã chín. Có một gã thợ săn lấy đao cắt một cái đùi thỏ đưa cho hắn. Hai bên bắt đầu ăn uống. Bầu không khí càng lúc càng thân thiện.
Lúc này, Kế Duyên mới thuận miệng hỏi thăm một gã tên là Phương Cầu, cũng chính là người đã giữ hắn ở lại.
“Phương huynh đệ, ta thấy mắt ngươi thâm quầng, có phải dạo này nghỉ ngơi không tốt chăng?”
Trên thực tế, mấy tên thợ săn này đều có chút mệt mỏi. Ở trong núi, bọn họ nào được ngủ yên giấc. Kế Duyên chính là tìm đề tài để nói chuyện của hắn mà thôi.
“Ai da, tiên sinh nói đúng. Hơn một tháng nay, ta cảm thấy ngủ không ngon, thường gặp ác mộng. Mẹ ta sợ ta chọc phải mấy thứ bẩn thỉu nên đã đến miếu cầu một chuỗi hạt. Thế mà đã mất rồi.”
“Do ngươi chưa có lão bà nên khó chịu đấy!”
Gã thợ săn bên cạnh trêu chọc
“Đi đi, ngươi có lão bà là giỏi lắm đấy?”
“Đúng là giỏi mà, hắc hắc hắc!”
Mấy người thợ săn này rõ ràng cảm tình rất tốt. Đang trêu đùa, một người đứng lên, nói đùa là đi tìm bà mối cho gã Phương Cầu.
Lúc này, Kế Duyên mới biết Phương Cầu chưa đến hai mươi, thoạt nhìn cứ tưởng ba mươi tuổi.
“Có thể nói với Kế mỗ trong mơ ngươi gặp thứ gì không? Kế mỗ tuy không thông thạo nhưng rất có hứng thú với việc giải mộng đấy.”
Kế Duyên đợi mấy người này đùa giỡn xong mới hỏi Phương Cầu. Gã cũng không để bụng nói.
“Cơn ác mộng bình thường thôi, không phải quái vật cũng là quỷ. Dù sao lúc tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ban ngày liền quên.”
“A… Nếu vậy mỗi lần, cảnh trong mộng đều khác nhau sao?”
Nghe Kế Duyên hỏi như vậy, Phương Cầu thoáng nhớ lại một chút.
“Phần lớn đã quên rồi, nhưng hình như có đôi khi ta nhìn thấy một đôi mắt màu xanh đầy tơ máu…”
Chân mày Kế Duyên nhăn lại. Khi Phương Cầu kể đến đây thì trên cánh tay nổi một tầng da gà.
“Phương huynh đệ có thường khấn vái ở miếu Thành Hoàng không?”
“Miếu Thành Hoàng? Huyện Thanh Thủy của chúng ta khá nhỏ nên không có miếu Thành Hoàng. Ngoài miếu thổ địa cũng chỉ có Ngọa Sơn Tự. Có thể lên Ngọa Sơn Tự bái lạy tượng Minh Vương Phật.”
Không có miếu Thành Hoàng!
Kế Duyên nhăn trán. Quả thực rất nhiều huyện nhỏ không có Thành Hoàng, nguyên nhân chủ yếu là do không có nhân vật lớn nào được nhớ đến, không có triều đình truy phong, mà ở trong huyện cũng chẳng có ai dẫn đầu xây dựng miếu Thành Hoàng cho một vị trưởng bối tài đức nào đó.
Cả Thành Hoàng và Âm Ti đều rất ít khi vượt ranh giới. Đa số những huyện không có Thành Hoàng sẽ được Thành Hoàng của phủ quản lý. Phủ thành vốn là nơi dân số đông đúc, một phủ có khi bằng nửa huyện nhỏ. Cứ vài ngày đi tuần tra một vòng là được. Từ đó có thể nhận ra cường độ quản lý mạnh yếu như thế nào.
Mà nơi gọi là Phật miếu thật ra càng xấu hơn, không phải do Phật không linh, mà những miếu thờ có Phật pháp chân chính rất ít.
Thế giới này không có Thiên Cung huyền ảo, cũng không có các vị Phật Đà. Tượng Phật trong miếu thờ được lưu truyền phần lớn là cao tăng Minh Vương. Đây cũng là một sản phẩm của Thần Đạo. Cho nên cũng có vấn đề giống như của Thần Đạo. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn, bởi vì Phật miếu không có ranh giới, trải rộng trời nam biển bắc, cho dù cao tăng Minh Vương có nhiều hóa thân hơn nữa cũng không đủ dùng.
Chuyện trò cả buổi cũng chẳng có kết quả gì, Kế Duyên chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Đợi đến lúc màn đêm buông xuống, đêm khuya vắng người, hắn đang ngủ cạnh đống lửa bỗng mở to mắt. Hắn nhìn tên thợ săn gác đêm đang ngủ gà ngủ gật, sau đó lại nhìn Phương Cầu đầu đầy mồ hôi bên cạnh. Trên tay hơi vận pháp lực, hội tụ thành một tia linh khí, nhẹ nhàng điểm lên trán Phương Cầu. Vẻ mặt gã rất nhanh trở nên bình thản.
‘Đáng tiếc ta không đi vào giấc mộng được.’
…
Sáng sớm hôm sau, Kế Duyên đi theo đám thợ săn kiểm tra bẫy thú. Tuy bọn họ chỉ bắt được một con hoẵng nhưng cũng được xem là có thu hoạch.
Chờ đến khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, cả bọn mới dẫn Kế Duyên cùng về nhà. Khoảng đến gần giữa trưa, mọi người đã có thể nhìn thấy ngã ba vào thôn.
Nghiêm túc mà nói thôn này vẫn ở trong núi. Phía xa xa nhìn lại cũng chỉ có một con đường đi ra ngoài mà thôi. Chung quanh dường như không có ruộng đồng, cũng không biết do tất cả hương nhân đều là thợ săn hay là ruộng đồng ở phía bên kia.
Đám người dừng lại ở ngã ba. Phương Cầu chỉ đường đi cho Kế Duyên, dù sao lúc trước hắn cũng đang vội vàng đi đến huyện Thanh Thủy.
“Kế tiên sinh, từ đây đi về phía đông bốn năm dặm, có thể nhìn thấy đường cái. Sau đó lại đi theo đường cái về hướng nam. Trước khi trời tối có thể đến huyện Thanh Thủy.”
“À, đa tạ các vị đã giúp đỡ. Nhưng Kế mỗ muốn vào thôn mua chút đồ ăn trưa, không biết có thuận tiện chăng?”
Tất nhiên, hắn sẽ không rời đi như vậy.
“Sao lại thuận tiện bất tiện gì chứ, ngài vào nhà ta ăn trưa cũng được!”
“Đúng vậy, Kế tiên sinh cũng có thể tới nhà ta” “Phiền toái gì chứ, làm thịt con hoẵng này là được!”
“Đi nào, đi nào, chúng ta mau về thôi!”
“Được rồi, Kế mỗ làm phiền vậy!”
“Khách khí làm chi, hiếm lắm mới thấy người có học thức đến đây!”
Ngược lại, mấy gã thợ săn rất nhiệt tình, dẫn Kế Duyên vào trong thôn.
Tiến vào sơn thôn, hắn gắng sức quan sát bốn phía.
Quy mô sơn thôn này lớn hơn tưởng tượng của hắn. Tất cả các ngõ ngách đều có hộ dân sinh sống, nghe nói hơn hai trăm nhà.
Thôn này rộng lớn, người dân lại ở phân tán, cũng không có tường bao quanh thôn, nhưng từng nhà đều có bờ rào hoặc tường đất. Bốn người thợ săn trở về dẫn đến rất nhiều người đi ra xem náo nhiệt. Nghe nói Kế Duyên là người đọc sách, bọn họ đều rối rít chào hỏi hắn.
Ở nhà gã thợ săn tên là Đinh Hưng, mọi người hào hứng chuẩn bị đồ ăn trưa tới tận buổi chiều. Cuối cùng lại trở thành tiệc tối. Ở trong sân, bốn gia đình cùng ngồi lại với nhau, món ăn chính là thịt hoẵng.
Trong bầu không khí sôi nổi đó, Kế Duyên lấy rượu Thiên Nhật Xuân quý giá ra. Mỗi người uống một chén, liền vơi đi hơn nửa bình. Lúc sau, hắn biết được thì đau lòng không thôi. Mọi người tiếp tục uống rượu được ủ trong thôn. Mấy người được nếm thử Thiên Nhật Xuân lập tức cảm thấy rất có mặt mũi, sau này lại có thêm chuyện để khoác lác rồi.
Chờ đến khi cơm nước no nê, mọi người mới rời đi. Lúc đó, sắc trời đã dần tối. Ai cũng mời hắn về nhà ngủ lại. Còn hắn tự nhiên chỉ chọn nhà của hai mẹ con Phương Cầu.
Lờ mờ tối, hai mẹ con Phương gia dẫn hắn đi về nhà. Hắn đi chậm lại phía sau, cẩn thận quan sát cả hai. Mệnh hỏa trên người Phương Cầu có một tia ánh sáng màu đỏ bao trùm một tầng khí màu đen. Còn mệnh hỏa của người mẹ mặc dù yếu hơn chút ít nhưng lại không có uế khí.
“Meo meo~~~”
Một tiếng mèo kêu thê lương vang lên bên cạnh. Hắn quay đầu nhìn lại. Ở trên nóc nhà chính có một con mèo đen đang nằm. Nó cũng không có yêu khí, lệ khí, chỉ là một con mèo bình thường.
Nhà họ Phương chỉ là một gia đình bình thường ở trong thôn. Nói khách quan thì nơi này cũng không đến mức đơn sơ. Ngôi nhà có một gian hai chái, gồm nhà chính, phòng nhỏ và phòng chứa củi. Kế Duyên ở lại phòng nhỏ.
Đêm khuya thanh vắng.
“Meo~~” “Meo~~”
“Gừ~~”…
Từng tiếng mèo kêu vang lên. Vốn dĩ Kế Duyên ngủ không sâu, liền mở mắt. Hắn ngồi dậy, nhìn qua khe cửa đang khép hờ về phía nhà chính ở bên kia.
Trên nóc nhà có ít nhất mười con mèo hoang, mèo nhà đang ngồi. Rõ ràng tất cả chỉ là những con mèo bình thường, nhưng da đầu hắn lại khẽ run lên. Hắn nhịn cảm giác đau nhức, trợn to mắt đến bảy thành, nhìn về cửa sổ phòng Phương Cầu. Chẳng biết từ lúc nào, nơi này đã bao phủ một mảng màu xanh thâm trầm.
‘Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy!’
Kế Duyên nhẹ nhàng ngồi dậy, giơ ngón tay giữa thấm lấy một giọt dầu trong ngọn đèn ở giữa phòng. Hắn rót pháp lực vào chất lỏng trên đầu ngón tay, sau đó cong tay búng nhẹ về phía nhà chính của Phương gia.
Vèo~
Giọt dầu yên lặng bay đến ngọn đèn trong nhà chính.
“Tách~~”
Ngọn đèn đang sáng le lói, bỗng nhiên có một giọt dầu thắp bay tới. Bằng một động tác kỳ lạ, rất chậm, dầu thắp chậm rãi bay ra khỏi cây đèn, bay về bốn phía trong phòng
Thấy võ học và thuật ngự thủy kết hợp có hiệu quả, Kế Duyên nheo mắt lại. Hắn mở cây châm lửa ra, một tia lửa rất nhỏ nhẹ nhàng cháy lên rồi bị giấu vào trong tay áo.
Khi tay trái duỗi ra, trên ngón tay sạch sẽ có một ngọn lửa đen xám, chỉ là dưới tác dụng của Chướng Nhãn Pháp, hắn không thấy nóng.
Dù chỉ biết bốn loại thuật pháp, nhưng tự nhiên hắn muốn dùng hết tất cả thủ đoạn đến xuất thần nhập hóa.
“Phù~~”
Hắn thổi nhẹ, màu xám tro của ngọn lửa bay ra. Khoảng ba nhịp thở, ngọn lửa phân tán khắp nơi trong nhà chính Phương gia.
Ánh mắt hắn hơi nhíu lại. Ý cảnh của đan lô đột nhiên bay lên. Hai con ngươi xám trắng chớp mắt một cái rồi hiện lên ánh lửa.
“Ầm~~”
Chốc lát sau, ánh sáng của ngọn lửa bùng lên trong nhà chính Phương gia.
"A ~~~~~~~ "
Một âm thanh đáng sợ khiến người ta sởn hết gai ốc vang lên. Khí âm màu xanh dây dưa với ánh lửa rồi tràn ra khỏi cửa sổ trốn đi.
“Hừ! Cũng bình thường thôi, thật sự xem Kế mỗ là người chết sao?”