Biên: Thương Khung
Bạch Ngọc Sách
***
Tại U Minh Quỷ Phủ trong Vô Nhai Quỷ Thành, Kế Duyên được Tân Vô Nhai chuẩn bị một gian tĩnh thất dành riêng cho mình. Hắn ngồi một mình ở chỗ này. Trên bàn phía trước người bày một xấp giấy vàng, trong tay hắn cũng đang cầm một tờ. Lúc này đây, Kế Duyên đang cẩn thận nghiên cứu ảo diệu trên đó.
Tờ giấy màu vàng nhìn không giống một tờ giấy bình thường. Kích thước tựa như quy cách của một bản tấu chương nơi triều đình. Bề mặt giấy có vẻ cực kỳ mỏng manh như một chiếc lá vàng nho nhỏ, nhưng lại cực kỳ dẻo dai, cũng không dễ uốn cong chút nào.
Sau khi cẩn thận cảm thụ, Kế Duyên có thể cảm nhận được trên tờ giấy này có nhuộm phấn vàng, chỉ là chất liệu gỗ làm ra giấy này là cái gì thì không rõ ràng lắm.
Dù sao thì số lượng trong tay cũng không ít nên Kế Duyên cũng chẳng cần khách khí khi dùng các phương thức nghiên cứu khác nhau.
Đầu tiên, nói về chữ viết ở phía trên thì nhìn có vẻ quá mức công chính. Từng nét chữ giống y hệt kiểu chữ Khải tiêu chuẩn. Kế Duyên cũng được xem là một danh gia thư pháp nhưng hắn căn bản nhìn không ra điểm đặc sắc của đối phương từ trên văn tự, cũng không biết là cố ý viết như vậy hay vốn dĩ là như thế.
Tiếp theo Kế Duyên dùng phương thức nước ngập - hỏa thiêu tương đối bình thường, thử phá hư tờ giấy vàng này, nhưng một sắc lệnh đặc thù như vậy sẽ không bị tổn hại.
Cho nên Kế Duyên lại trực tiếp dùng kiếm chỉ, ngưng tụ một lượng nhỏ kiếm khí, nhẹ nhàng vẽ trên mặt giấy. Kết quả là kiếm khí trong tay chỉ vẽ ra được một dấu vết mờ mờ. Hơn nữa, rất nhanh vết tích này đã biến mất, tựa như là lấy kiếm cắt nước, sóng nước tự động bình phục trở lại.
“Khó có thể làm tổn hại ư?”
Kế Duyên lẩm bẩm. Tiếp đó, hắn ngưng thần tĩnh khí, từ phổi sinh ra khí canh kim, gia tăng lực lượng rồi lại dùng kiếm chỉ một lần nữa.
“Xì...”
Đầu ngón tay Kế Duyên lóe lên kiếm quang. Giấy vàng trực tiếp bị cắt làm hai mảnh. Văn tự trên đó vốn có cảm giác linh động cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm, nhưng cũng không phải là mất hết linh quang. Tuy tờ giấy đã bị cắt ra nhưng vẫn không mất đi sự thần dị.
Kế Duyên cầm lấy nửa mảnh giấy rồi lắc lắc, nhìn như đang vỗ tấm kim loại mỏng làm nó kêu lên “cách cách”. Hắn gấp lại một cái, và đã gấp được rất dễ dàng, chỉ là lúc mở ra cũng không có dấu vết đã từng bị gấp lại.
Kế Duyên nhìn nửa tờ giấy vàng còn lại.
‘Không biết liệu có thể làm nó phục hồi như cũ không?’
Tâm niệm vừa động, Kế Duyên lại ghép hai tờ giấy vàng lại với nhau. Kết quả là lưu quang trên đó hiện lên, hai nửa tờ giấy hợp lại thành một, một lần nữa hóa thành tấm sắc lệnh màu vàng đặc thù. Chẳng qua linh quang không thể hoàn toàn khôi phục, có vẻ ảm đạm đi một chút.
“Khó hủy hoại như thế sao?”
Kế Duyên nhíu mày. Tuy hắn chỉ dùng một ngón tay làm kiếm, nhưng tuyệt đối không thể xem là thủ đoạn rất đơn giản được.
'Còn cái kia thì sao?’
Trong lòng vừa nghĩ tới, Kế Duyên đã cầm lấy một tờ giấy vàng còn nguyên vẹn khác, đồng thời hơi mở miệng, phun ra một luồng Tam Muội Chân Hỏa. Âm khí ở xung quanh nhanh chóng bị bốc hơi, đồng thời Tam Muội Chân Hỏa lập tức tiếp xúc với tờ giấy vàng.
“Xì xì...”
Trong nháy mắt, tờ giấy vàng kia đã bị đốt cháy toàn bộ. Đồng thời lúc này, Kế Duyên cũng buông tay ra, để cho tờ giấy vàng bị thiêu đốt khi đang lơ lửng trên không trung. Chỉ là một tờ giấy vàng nhỏ, dưới sự thiêu đốt của Tam Muội Chân Hỏa, vậy mà có thể kiên trì vài hơi thở mới hoàn toàn biến mất. Đương nhiên một chút tro tàn cũng không thể lưu lại.
Kế Duyên lại lấy một tờ giấy vàng mới, ngưng thần nhìn văn tự phía trên. Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào văn tự trên giấy, cảm thụ từng chữ từng chữ một.
“Là ai đã viết ra nó nhỉ?”
Mỗi một tờ giấy vàng đều mang lại cho Kế Duyên một loại cảm giác, làm cho hắn hiểu được đây không phải là pháp lệnh đơn giản, cũng không phải là sắc lệnh thông thường. Hắn thật sự cảm thấy có sắc phong phù chú ở bên trong, giống như chiếu theo kim văn này để làm việc, nếu dùng phương pháp chính xác sử dụng kim văn này thì có thể đạt được sắc phong chân chính vậy.
Kế Duyên chưa từng thấy qua bùa chú sắc phong chân chính, ngoại trừ năm xưa từng muốn mượn một cái ở Ngọc Hoài Sơn. Về sau lúc ra ngoài, hắn cũng không cố ý đi tìm kiếm. Bản thân thứ đồ chơi này đã cực kỳ hiếm lạ, cho dù là chỉ mấy tờ phù chú sắc phong cho các vị trí thần linh của những con sông nhỏ thôi thì cũng đã được coi là bảo vật vô giá rồi, ít nhất cũng cực kỳ có ý nghĩa về mặc sưu tầm.
Không sai, giới tu hành cũng nói vật hiếm thì quý, và cũng sẽ có một vài nhà sưu tập chuyên sưu tầm mấy loại vật truyền thuyết như sắc phong phù chú này. Vả lại dùng một tờ thì ít đi một tờ nên chẳng ai dễ dàng đưa nó ra sử dụng cả.
Nhưng nếu nói tờ giấy vàng này chính là sắc phong phù chú, Kế Duyên vẫn không tin. Dù sao thì... Kế Duyên thoáng nhìn một chồng giấy trên bàn, cái này có thể đóng thành sách được luôn rồi.
Với lại chưa từng ăn thịt heo là chưa thấy heo chạy sao. Mặc dù cẩn thận nghiên cứu sắc phong phù chú thực sự, Kế Duyên cũng biết sắc phong phù chú chân chính là một loại đồ vật rất chính thức. Có các loại “sắc, cáo, giới, mệnh”, còn có cả sự ảo diệu của thiên địa càn khôn.
Mà tờ giấy vàng trong tay hắn nhìn thế nào cũng thấy tùy ý quá mức, tựa như một lá thư, đưa ra yêu cầu, hứa trả phần thưởng.
Tầm mắt quét tới quét lui trên mấy tờ giấy vàng. Hắn đang suy nghĩ một vấn đề. Vừa mới nhớ ra, trong lòng đột nhiên cả kinh.
'Không đúng!’
'Chẳng lẽ sự khác biệt thật ra cũng không lớn như vậy. Điểm khác nhau trong đó chỉ là văn bất chính, pháp bất mãn mà thôi?’
Kế Duyên cầm lấy hai tờ giấy vàng viết nhiều nhất, ánh mắt rơi vào kim văn, trong lòng đang cấp tốc suy nghĩ.
“Phần cảm giác này là có. Nếu dựa vào hình thức của văn thư sắc phong chính thức, lại dùng đủ phân lượng sắc lệnh pháp lực phụ trợ thì sao?”
Trong lòng Kế Duyên có chút kích động, nhưng đồng thời tâm tư cũng càng thêm ngưng trọng.
Trên bàn, từng tờ giấy vàng lần lượt bay lên lơ lửng, xếp thành ba hàng từ trên xuống dưới ở chung quanh Kế Duyên. Hai tờ giấy vàng trong tay hắn cũng bay vào trong hàng ngũ trên không trung. Tất cả những tờ giấy vàng này vây quanh Kế Duyên theo hình bán cung. Một đôi mắt trắng xám mở ra toàn bộ pháp nhãn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào tất cả tờ giấy vàng trước người. Hắn nhìn không chớp mắt, thân hình cũng không chút nhúc nhích, lâm vào một loại trạng thái yên tĩnh.
Vô số kim văn ở trước mắt chớp động, giống như hiện lên trong lòng. Tại ý cảnh sơn hà, một lần nữa hóa ra từng tấm kim văn huyền ảo. Trong ý cảnh sơn hà, pháp tướng cực lớn của Kế chắp tay sau lưng, đứng nhìn kim văn trên bầu trời, thần thái động tác giống nhau như đúc Kế Duyên ở tĩnh thất bên ngoài.
Vừa yên tĩnh thì đã yên tĩnh suốt chín ngày mười đêm. Sau chín ngày mười đêm, Kế Duyên khẽ động, đưa tay tìm một tờ giấy có ít văn tự nhất. Hắn gỡ xuống, đặt ở vị trí trước đài gần mình. Sau đó tay trái thành kiếm chỉ, nhẹ nhàng điểm vào phần mở đầu của tờ giấy.
“Xì... xì xì...”
Điện quang màu tím hiện lên trong kinh mạch khiếu huyệt trên tay trái mà mắt thường không thể nhìn thấy. Kế Duyên vận pháp lực, trong miệng sắc lệnh chi ý hàm chứa mà không phát. Kiếm chỉ chậm rãi ma sát trên giấy, tốc độ cực kỳ chậm chạp, phảng phất có lực cản lớn.
“Xì xì... Xì xì xì...”
Hồ quang màu tím thỉnh thoảng nhảy lên trên giấy vàng, xẹt qua theo kiếm chỉ tay trái của Kế Duyên. Một chữ “sắc” ở phía mở đầu tờ giấy lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Linh quang trên giấy cũng chợt giảm xuống mấy phần. Kế Duyên cảm giác được lực cản cũng ít đi mấy phần.
Động tác của Kế Duyên vẫn không ngừng lại. Kiếm chỉ trên tay trái vẫn liên tục trượt xuống, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh. Qua một hồi, Kế Duyên đã tiêu hao không ít pháp lực. Hắn thu tay trái lại, trên tờ giấy đã không còn một chữ nào nữa.
Vào một khắc này, tay phải Kế Duyên mở ra. Một đạo lưu quang từ trong tay áo bay ra, hóa thành một cây bút lông sói. Tay phải hắn thành tư thái cầm bút, trên đầu bút lông sói đã có màu mực nhỏ giọt.
Kế Duyên vẫn không dừng lại. Sau một khắc, hắn đã viết thẳng lên tờ giấy vàng. Chiếu theo văn tự và định dạng trước đó của tờ giấy này, căn cứ vào sắc lệnh của bản thân, học tập cảm giác thần ý dung hợp của những kim văn này, dùng pháp lực của mình hội tụ vào văn tự, hắn một lần nữa viết thành một tờ kim văn có nội dung giống như đúc.
Khi Kế Duyên viết từng văn tự, kim văn cũng càng ngày càng sáng. Tại thời điểm hắn viết ra chữ cuối cùng, toàn bộ kim văn tràn ngập lưu quang. Vào lúc Kế Duyên dừng bút lông sói, ánh hào quang mới dần dần ảm đạm xuống, nhưng vẫn có linh quang chớp động như trước.
“Ồ!”
Kế Duyên không khỏi ngạc nhiên hô lên một tiếng. Hắn thu hồi bút, cầm tờ giấy mình vừa viết xong, cẩn thận quan sát, lại so sánh với những tờ giấy vàng khác trên bàn. Dường như Kế mỗ hắn đây “nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo”, viết cũng không phải dạng kém cỏi. Bằng vào trình độ sắc lệnh của bản thân, thần ý bắt chước có sáu phần giống. Hơn nữa phương pháp sắc lệnh của hắn tựa hồ còn cao hơn một bậc. Thư pháp thì càng không cần phải nói. Theo nguyên lý hai cộng một trừ, nhìn bề ngoài mà nói, giờ phút này tờ giấy vàng trong tay Kế Duyên thật sự không kém bao nhiêu.
Tuy rằng lần này, vào thời điểm Kế Duyên bắt chước xem như đã tĩnh tâm ngưng thần, không thể nói là đã dùng hết khả năng của mình, nhưng ít nhất hắn cũng đã dùng mười hai phần tâm lực. Nhưng dù sao cũng chỉ là như vậy, hắn vẫn còn có không gian để suy đoán và tiến bộ hơn nữa.
Cứ như vậy tâm tình Kế Duyên tốt hơn không ít. Hắn thu hồi đại đa số tờ giấy vàng, chỉ lưu lại một tờ đã viết và một tờ khác. Cho dù đối phương viết kim văn này có lẽ chưa dùng hết toàn bộ công lực, nhưng Kế Duyên tự ngẫm là mình có thể suy đoán ra một vài thứ dù chưa dùng toàn lực.
Bên ngoài tĩnh thất, Tân Vô Nhai đã đứng ở ngoài cửa chờ một đêm. Lúc y tới đây thì phát hiện có một pho tượng kim giáp lực sĩ canh giữ ở bên ngoài, lập tức hiểu ra ý tứ của Kế Duyên là không thích người đến quấy rầy. Nhưng trước đó Kế Duyên đã có dặn trước, nhiều nhất mười ngày sẽ đi ra. Nếu cũng không lâu lắm thì y cứ đứng ở bên ngoài chờ, thể hiện ra thái độ tốt.
Trong một đêm chờ đợi này, Tân Vô Nhai nhàn rỗi vô sự cũng đang nhìn một tá giấy vàng trong tay. Cũng không phải y có thể nghiên cứu ra cái gì, chỉ thuần túy xem qua lời hứa hẹn của đám yêu ma tà đạo, coi đó là một niềm vui.
Đang nhìn say sưa, bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, y ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào có một con chim giấy bay tới. Nó đang vỗ cánh lơ lửng trên đỉnh đầu y, thoạt nhìn qua là loại người giấy mà mấy quỷ vật thường dùng, lại có vẻ linh động cực kỳ.
Tân Vô Nhai có một loại cảm giác mãnh liệt, hình như con chim giấy này cũng đang xem nội dung văn tự trên tờ giấy vàng.
'Chim giấy? Chẳng lẽ là tinh quái kỳ lạ nào đó?’
Vào lúc Tân Vô Nhai theo bản năng định đưa tay bắt lấy con chim giấy nghiên cứu thật kỹ, quỷ trảo đưa ra tìm kiếm. Trong nháy mắt, con chim giấy nhìn như chỉ biết vỗ cánh kia hóa thành một đạo lưu quang, đáp xuống đỉnh đầu Kim Giáp lực sĩ.
Sau đó vị Kim Giáp thần tướng trong mắt Tân Vô Nhai vốn dĩ sẽ không có phản ứng dư thừa đối với ngoại giới, lúc này chuyển động tròng mắt nhìn về phía đỉnh đầu, rồi lại cúi đầu nhìn về phía Tân Vô Nhai. Cái loại ánh mắt coi thường này như có thêm cái gì đó, làm cho Tân Vô Nhai – chủ nhân của U Minh - không hiểu sao quỷ thể có chút căng thẳng. Trong lòng y bỗng cảm thấy dường như cách một pho tượng Kim Giáp thần tướng này nhìn mình rất khác lúc trước.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Kế Duyên mang theo ý cười đi ra từ bên trong. Con hạc giấy nhỏ trên đỉnh đầu Kim Giáp lực sĩ cũng lập tức vỗ cánh bay đến đậu trên vai Kế Duyên. Lúc Kế Duyên nhìn về phía nó, hạc giấy nhỏ vươn ra một cánh chỉ về phía Tân Vô Nhai.
Đối mặt với tràng diện này, Tân Vô Nhai cảm thấy cực kỳ xấu hổ và áp lực cực lớn.