Dịch: Hồng Trần Như Mộng
Biên: Tiểu Duyên
***
Chờ tám người kia rời khỏi, Yến Phi liếc mắt nhìn thi thể trên sơn đạo, rồi nhìn đám quạ đen và một số loài chim ăn xác thối khác đang tập trung trên núi ngày càng đông. Hắn lắc đầu thu hồi kiếm, bước nhanh theo hướng đội xe ngựa vừa nãy rời đi.
Sau khi Yến Phi đi, một bầy quạ đen và chim ăn xác thối nhao nhao kêu quang quác sà xuống, đậu bên cạnh thi thể ở sơn đạo, bắt đầu mổ xác đám cướp; tình huống cực kỳ tự nhiên.
Yến Phi vốn chẳng có ý định đuổi kịp đám người vừa rời đi kia, chỉ tìm đúng hướng để nhanh chóng lên đường mà thôi.
Mấy ngày qua Yến Phi đi suốt ngày đêm, đặc biệt đến thành Lộc Bình một chuyến. Không phải hắn vì biết biến cố của Vệ gia mà đến, dù sao xét về mặt thời gian thì lúc Yến Phi rời khỏi thành Lộc Bình thì Vệ gia vẫn chưa xảy ra chuyện và thậm chí Kế Duyên còn chưa tới Vệ gia. Yến Phi đi thành Lộc Bình, đơn giản chỉ là đến Giang thị ở thành Lộc Bình để lấy thư.
Nước Tổ Việt quả thật đã loạn từ lâu, nhưng dù là tình trạng vỡ nát như vậy, vẫn sẽ có danh gia vọng tộc mạnh mẽ. Thậm chí, những người trong gia tộc này có thể sống còn thoải mái hơn cả thời thịnh thế, ngang nhiên công khai làm lơ pháp luật, dù sao triều đình cũng không đủ sức quản lý. Giang thị thành Lộc Bình là một trong số chúng. Tuy Giang thị lập nghiệp bằng nghề buôn bán, vốn sẽ bị nhiều người xem thường, nhưng xem thường thương nhân cũng phải cân nhắc hình thức. Giang thị có thể làm ăn với Đại Trinh, không phải hạng được phép tùy ý trêu vào.
Yến Phi từng ủy thác Giang thị đưa tin cho Đại Trinh, Giang thị cũng thỉnh thoảng đem thư từ Đại Trinh về. Mà mấy ngày trước chính là ngày đã hẹn, Giang thị đương nhiên hy vọng có thể tận tay đưa cho Yến Phi. Nhưng họ không biết Yến Phi đã đến thành Lạc Khánh, y cũng không tuyên bố tin tức với bên ngoài. Thậm chí trong thành Lạc Khánh gần như chẳng ai biết, Phi Kiếm Khách một năm trước bị Giang thị chém gió là đã nhập cảnh giới Tiên thiên, Yến Phi, đang ở thành Lạc Khánh. Cho nên việc lấy thư từ đều do Yến Phi tự mình tới cửa.
Mà lần lấy thư này chính là thời điểm Giang Thông trở về từ Đại Trinh. Sau khi Yến Phi cầm thư rời đi, Giang Thông mới tới bái phỏng Vệ gia. Kế Duyên cũng mới đi đến Vệ gia, rồi có cuộc gặp thoáng qua với Yến Phi.
Cước trình của Yến Phi tất nhiên không nhanh bằng thần thông pháp thuật của người tu hành, nhưng dẫu sao cũng là võ giả cảnh giới Tiên thiên, tốc độ chạy nhanh hơn ngựa, vả lại sức chịu đựng mạnh hơn ngựa rất nhiều. Khoảng cách không đến trăm dặm, mặc dù địa hình phức tạp, nhưng chưa mất nửa ngày là đã trở lại bên ngoài thành Lạc Khánh rồi. Xa xa nhìn lại, có thể trông thấy tiểu trang viên đã ở nhiều năm.
Kế Duyên bên này đang tán gẫu với Lục Sơn Quân về chuyện lão ăn mày nắn củ sen thành người. Sau đó, hai người phát hiện Yến Phi đến, thế cho nên trực tiếp triệt tiêu pháp thuật đi, để Yến Phi có thể thấy rõ tình huống trong viện. Từ xa, y thấy một người áo xanh và một người áo vàng, chính là Kế Duyên và Lục Sơn Quân ngồi nói chuyện phiếm trong sân.
Thấy tình cảnh này, Yến Phi thầm vui vẻ, lập tức bước nhanh hơn. Thân thể của y nhẹ như bay, bước mấy bước vượt qua con đường phía ngoài tiểu trang viên, đi thẳng đến tiểu viện.
“Kế tiên sinh! Lục tiên sinh! Hai vị đến đây lúc nào? Ngưu huynh có ở nhà không, y biết hai người đến đây chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Yến Phi đã chạy lại gần, khom người hành lễ với Kế Duyên và Lục Sơn Quân.
“Yến Phi bái kiến Kế tiên sinh, bái kiến Lục tiên sinh!”
“Yến đại hiệp, nhiều năm không gặp, võ công tinh tiến khả quan nhỉ? Chúng ta chỉ mới tới thôi.”
Kế Duyên nói xong bèn đứng lên đáp lễ Yến Phi, Lục Sơn Quân cũng đứng dậy đáp lễ theo Kế Duyên nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Yến Phi.
“Mời hai vị tiên sinh ngồi! Sớm biết thì Yến mỗ đã nhanh chóng chạy về. Đúng rồi, nếu hai vị mới đến, vậy Ngưu huynh đã biết chưa? Gã ấy có thể còn đang nghỉ ngơi trong thành Lạc Khánh, ta đi…”
“Không cần đâu, con trâu ngốc kia mượn vàng của Kế tiên sinh, lại ghé thanh lâu rồi, phỏng chừng hai ngày nữa cũng chưa trở về.”
Nghe Lục Sơn Quân nói huỵch toẹt như vậy, Yến Phi có chút xấu hổ.
“Ặc ha ha, Ngưu huynh tính tình hào sảng, ngoại trừ tật xấu này thì cái gì cũng tốt. Gã tuyệt không có ý thờ ơ với hai vị.”
Kế Duyên khẽ cười nói.
“Kế mỗ biết rõ. Yến đại hiệp đi đường mệt nhọc, mời ngồi, ăn mấy quả táo giải khát đi.”
Lúc này Yến Phi mới phát hiện trên bàn lại là táo; ban đầu, y còn tưởng đây là quả thanh mai cỡ lớn. Táo này vừa nhìn đã biết không đơn giản. Yến Phi cũng không cổ hủ, ngồi xuống cảm tạ rồi trực tiếp cầm lấy một quả cắn một miếng. Hương vị thơm giòn trộn lẫn với loại cảm giác đặc thù này chảy vào trong người, y nhịn không được, qua mấy miếng đã ăn sạch quả táo. Nhưng y không đưa tay lấy quả thứ hai, mà càng để tâm tới ý đồ của Kế Duyên và Lục Sơn Quân.
“Hai vị tiên sinh đến tìm ta sao?”
“Không phải tìm ngươi, là tìm Lão Ngưu kia. Về phần chuyện gì, Yến đại hiệp không tiện biết được. Có lẽ đợi sau khi lão Ngưu kia trở về, hẳn phải rời đi một khoảng thời gian dài.”
Yến Phi theo bản năng nhìn về phía thành Lạc Khánh, im lặng một hồi rồi cười nói.
“Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Ngưu huynh bận việc cũng tốt, vừa lúc Yến mỗ xa quê đã lâu, cũng nên về nhà.”
Nghe được lời này của Yến Phi, Kế Duyên không khỏi liếc mắt nhìn y một cái. Yến phi lấy ra một là thư từ trong ngực.
“Ta là con út trong gia đình, sau khi cha mẹ ở nhà qua đời, Yến mỗ cũng chưa từng về lại thăm nhà. Hiện giờ đại ca gửi thư với ngôn từ khẩn thiết, muốn ta trở về, sợ là trong nhà gặp phải khó khăn gì. Vì vậy, đã đến lúc nên rời khỏi nơi đây.”
Kế Duyên chưa lên tiếng, Lục Sơn Quân vẫn luôn đánh giá Yến Phi, bấy giờ mở miệng.
“Thật tình, trong chín người năm đó, kẻ mà ta coi trọng nhất chính là Vương Khắc – Vương bộ đầu, tiếp theo là Đỗ Hành, Yến Phi ngươi thậm chí xếp sau Lục Thừa Phong nữa. Nhưng nếu chỉ luận võ công, có lẽ ngươi xếp hàng đầu. Xem ra ngươi đã không phí phạm ‘Kiếm Ý Thiếp’ mấy năm trước, lão Ngưu kia e là cũng xuất lực trợ giúp.”
Lục Sơn Quân có thể nhìn ra Tiên thiên chân khí vô cùng hùng hậu trên người Yến Phi, lại dung hợp thêm một phần sát khí có vẻ cực kỳ đặc thù, mà loại biến hóa này trong mắt Kế Duyên càng rõ ràng hơn.
“Yến đại hiệp, hình như ngươi có lĩnh ngộ của riêng mình với võ đạo, có thể nói kỹ hơn hay không?”
Tuy Kế Duyên có tạo nghệ rất sâu về mặt võ công, nhưng kỳ thật từ lúc bắt đầu đã lấy linh khí làm chủ đạo, không bỏ ra nhiều năm tu luyện chân khí như bình thường rồi cuối cùng mới lột xác Tiên thiên. Cho nên con đường tu nội công của Kế Duyên đã sớm bị chặt đứt. Hôm nay nhìn thấy biến hóa của Yến Phi, hình như có thể nhìn ra một ít con đường của võ đạo.
Vấn đề này cho dù Lục Sơn Quân và Kế Duyên không hỏi, Yến Phi cũng muốn thảo luận với bọn họ, cho nên hào phóng đáp.
“Tiên sinh năm đó hy vọng Yến mỗ theo đuổi con đường võ đạo, ta nhiều năm qua vẫn luôn khổ sở suy nghĩ con đường phía trước. Kiếm ý của Tả Ly siêu phàm thoát tục, nhưng chỉ lĩnh ngộ ý này tất nhiên chưa đủ. Ngưu huynh từng nói, sinh ra làm người chính là may mắn to lớn, nhưng phàm nhân đứng trước yêu quái lợi hại mà nói lại yếu ớt cỡ nào. Sau khi bước vào cảnh giới Tiên thiên, ta không khỏi mê mang với con đường phía trước, thế nên vẫn luôn nhờ Ngưu huynh mở rộng tầm mắt cho ta. Gã cho rằng, kiếm ý của Tả Ly có thể được tiên sinh thưởng thức đã bất phàm, nhưng hạn chế của võ giả phải chăng là thân thể yếu ớt. Chi bằng thử ngẫm lại một ít con đường của yêu tu thuần túy. Đương nhiên, tuyệt đối không phải tà pháp, mà là tìm một con đường khác, Tiên Thiên chân khí kết hợp võ giả võ sát cùng khí phách bản thân để rèn luyện mà nên…”
Yến Phi vừa nhớ lại vừa suy ngẫm, ngập ngừng đứt quãng nói rất nhiều thứ, mà Kế Duyên và Lục Sơn Quân đều lắng nghe vô cùng cẩn thận. Chờ Yến Phi nói hết những gì cần nói, trong lòng Kế Duyên chỉ cảm thấy vạn phần đặc sắc, không khỏi vỗ nhẹ bàn đá tán thưởng.
“Bộp bộp…”
“Không tồi, không tồi, thiên địa vạn vật hữu tình, chúng sinh cùng ở dưới thiên đạo; mặc dù con người mang tiếng thơm là linh hồn của vạn vật, nhưng cũng có thể xem như là một loài động vật khai trí sớm. Hơn nữa, nhân loại từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với nhiều chuyện phức tạp, dẫn đến việc Linh Đài mông lung. Đã như vậy, lấy góc nhìn của yêu đi tìm kiếm cũng là một con đường, mà võ công vốn có chút ý tứ này.”
“Đúng, tiên sinh nói rất đúng. Ngưu huynh lúc trước cũng từng nói qua những lời tương tự. Hơn nữa, Ngưu huynh còn lý giải rõ Pháp Thể thần thông của yêu thân và cho rằng khí huyết của võ giả phàm nhân cực vượng – dưới tình huống Nguyên Dương cường thịnh, kết hợp với khí phách sát khí của bản thân dưỡng ra, lấy ý chí võ đạo hòa trộn với tiên thiên chân khí – vậy sẽ có khả năng mở rộng ra một con đường võ đạo cường thịnh.”
Kế Duyên nổi hứng lên, biểu cảm trên mặt trở nên đặc sắc, lại phất tay áo quăng ra một đống táo.
“Ăn thêm chút táo, đến đây, chúng ta tỉ mỉ nói thêm, lại thảo luận một chút. Đúng rồi, Sơn Quân, kéo lão Ngưu kia về đây cho ta, cũng chưa bắt hắn đi ngay, gấp cái gì.”
Lục Sơn Quân nhếch miệng cười khẽ, lĩnh mệnh xưng “Vâng”, sau đó sải bước rời khỏi tiểu trang viên, hướng về thành Lạc Khánh mà đi.
Yến Phi tất nhiên rất có thiên phú cũng rất đáng gờm, nhưng giờ phút này Kế Duyên thật sự càng ngày càng cảm thấy lão Ngưu bất phàm. Có thể một châm thấy máu (bắt đúng trọng tâm) nói ra câu “Hạn chế của võ giả có thể là phàm thân yếu ớt”, tầm mắt còn rộng mở hơn cả Kế Duyên.
Kế Duyên vẫn luôn tin tưởng bản thân mình có tiềm lực về mặt võ công, từ khi nhìn thấy Kiếm Ý Thiếp đến giờ, ý nghĩ này chưa bao giờ phôi phai. Nhưng hắn cũng nhìn không thấu thấy không rõ, cảm giác tương đối mơ hồ. Có thể bởi vì hắn cho tới bây giờ vốn không phải là võ giả thuần túy, mà là một “tiên nhân”. Hiện giờ lão Ngưu nhờ có nguyên nhân ở chung sớm chiều với Yến Phi trong một thời gian dài, cùng với góc nhìn bất đồng từ phía yêu tu của lão, mới cho ra nhận định như thế. Nhưng Kế Duyên cho rằng ở chỗ lý giải này, mình không bằng lão Ngưu.
Không những thế, lão Ngưu mạnh không chỉ ở chuyện chỉ ra mấu chốt giúp Yến Phi, mà gã còn dùng bản thân tự trải nghiệm, lấy lý giải về thần thông đắc ý nhất đến giúp y. Mà loại giúp dỡ này không phải kiểu đốt cháy giai đoạn, là chân chính thành lập dựa trên cơ sở tu hành của võ giả, không trộn lẫn bất kỳ dị vật nào – đây mới là khó có được nhất.
Nói thật, Kế Duyên có phương pháp có thể khiến cho thể lực của một võ giả tăng lên nhanh chóng, lão Ngưu chắc hẳn cũng có phương pháp tương tự. Nhưng võ giả được tạo thành như vậy vốn không phải là lực lượng tự thân, coi như sớm xuất đạo, cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa với Kế Duyên, “Kẻ khoác lớp áo Võ giả,” nói gì tới con đường võ đạo sau này đây.
Lúc này lão Ngưu còn chưa tới, Kế Duyên nghe Yến Phi tự bổ sung thêm, dưới tình huống trong tâm có điểm đột phá, suy trước nghĩ sau đã mường tượng ra một con đường võ đạo mông lung. Nếu không phải Kế Duyên hắn đã hết cách quay đầu, cũng chẳng còn tinh lực để đề cập đến võ đạo lần nữa, bằng không thì bản thân cũng muốn tự mình thử một chút.
“Yến đại hiệp, ngươi có được bằng hữu như thế, đủ để cười tự đắc cả đời này rồi!”