Mục lục
Lạn Kha Kỳ Duyên - Kế Duyên (truyện full tác giả: Chân Phí Sự)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Mình còn cứu được, còn sống mà?

Dù các ngươi có nhìn thấy một xác chết thì cũng phải báo cảnh sát chứ?

Kế Duyên không hiểu trong não đám người này suy nghĩ cái gì, bọn họ làm như vậy cũng giống như giết người nha.

Cách nói chuyện vừa rồi cũng kỳ quái, chẳng lẽ đầu óc những người này có vấn đề?

Kế Duyên cảm nhận được đám người này không nói đùa. Bọn họ thật không để ý tới hắn nữa. Sau khi một người trong số đó đặt một miếng vải ướt lên trán hắn thì tất cả mọi người đều rối rít rời khỏi.

Trương Sĩ Lâm dặn dò mọi người chuyển chỗ nhóm lửa lại gần tượng Sơn Thần, để tên ăn mày đang thoi thóp kia có thể ấm hơn một chút.

“Cạch... cạch... cạch...”

Âm thanh của đá đánh lửa nện vào nhau không ngừng vang lên, có tia lửa lóe lên. Sau một lúc, một ngọn lửa nhỏ bốc cháy.

“Lấy củi! Lấy củi!”


“Đến rồi! Đến rồi!.”

“Đừng bỏ gần quá!”

Đặt lên một ít cành cây nhỏ, cẩn thận nhóm lửa, rất nhanh ngọn lửa đã cháy lan ra.

Đám lái buôn liền dựng lên một cái bếp lò bằng đất, rồi đặt nồi sắt lên. Có người mang theo ống trúc đựng nước mưa từ cửa miếu đi vào, đổ vào trong nồi, mọi việc đều được làm rất ngay ngắn trật tự.

Sau khi làm xong việc, đám lái buôn mới tạm thời an tĩnh lại, tất cả ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

“Ầm... ầm...”

Cuối chân trời, tiếng sấm không dứt, mưa càng ngày càng nặng hạt hơn.

Trong lúc chờ đợi nước sôi, đám lái buôn kia đều ngẩn ngơ nhìn về phía cơn mưa ở ngoài miếu Sơn Thần.

“Mưa kiểu này chẳng biết có tạnh trước khi trời tối không?”

Có người buồn bã than vãn

“Nhìn sắc trời như vậy, chắc hẳn mưa sẽ không tạnh sớm đâu.”

Có người thuận miệng trả lời, rồi tiện tay nắm chặt lấy áo quần.

“Cơn mưa xuân này cũng lạnh quá.”

“Đúng vậy! Ngày tám tháng hai, trâu gầy ngựa ốm mà!”

Đám người ngồi vây quanh đống lửa nhỏ, còn áo quần ẩm ướt thì được treo ở cây cột bên cạnh trong miếu.

Nhiệt độ nước tăng lên, nắp của nồi sắt bắt đầu rung rung. Một lát sau, tiếng “binh binh bang bang” bắt đầu rung lên.

“Nước sôi rồi!”

Lưu Toàn cười nói một câu, sau đó lấy ra một cái muỗng gỗ từ trong sọt. Những người khác cũng nhao nhao lấy ra chén gỗ hoặc ống trúc của chính mình.

Lưu Toàn không sợ phiền hà, nhận lấy từng chén gỗ ống trúc, rồi dùng muỗi gỗ nhỏ múc nước trong nồi ra cho từng người một.

Một người trẻ tuổi khác thì lấy ra một cái túi trong sọt, bên trong chứa đầy bánh bột ngô một loại giống như lương khô, mang cái túi đi chia đồ ăn cho từng người.

“Cho ngươi”. “Cầm lấy!”

“Triệu ca, màn thầu ca thích đây!”

“Cám ơn!”

Người trẻ tuổi chia mỗi người một cái, có người vỗ vỗ cánh tay y nói cám ơn, rất nhanh liền đến trước mặt Trương Sĩ Lâm.

“Sĩ Lâm ca! Còn có bánh màn thầu và bánh bột ngô, ca muốn cái nào?”

Trương Sĩ Lâm nhìn túi vải.

“Cho ta bánh bột ngô đi.”

“Vâng.”

Người trẻ tuổi lấy một cái bánh đưa cho Trương Sĩ Lâm, rồi khẽ gật đầu. Kế tiếp y bỏ túi vải vào lại trong sọt, bản thân cũng lấy một cái bánh màn thầu, liền quay trở về chỗ ngồi lúc trước.

Có người thổi nước trong chén gỗ, đợi nước nguội một chút rồi bắt đầu ăn lương khô.

Trong lúc đó, Kế Duyên có thể nghe được tiếng củi cháy tí tách, tiếng bọt nước nổi lên, tiếng nắp nồi và tiếng gáo nước, cũng có thể nghe được âm thanh những người này nói chuyện phiếm.

Kế Duyên nghĩ thầm, mẹ nó chân thật quá, thế mà từng người bắt đầu ăn, thật không ai để ý tới hắn sống chết thế nào!

“Sĩ Lâm, lúc ở trấn Thủy Tiên, ta có nghe nói mấy năm gần đây núi Ngưu Khuê không an ổn lắm. Buổi tối đều không có ai dám ở lại trên núi. Nếu như mưa vẫn không dứt, chẳng phải chúng ta phải ngủ lại trong núi sao?”

Người nói chuyện là một nam tử trung niên đang gặm bánh, tên là Kim Thuận Phúc, khuôn mặt lão đầy những vết nhăn.

Trương Sĩ Lâm cũng nhìn ra cơn mưa bên ngoài.

“Buổi tối cẩn thận một chút thì không có vấn đề gì lớn, hơn nữa….”

Gã nhìn chỗ Kế Duyên đang nằm.

“Tên ăn mày này ở đây đã lâu, hắn còn không sao. Chúng ta nhiều người như vậy thì sợ cái gì? Con cọp có đến thì chúng ta cũng có thể dọa cho nó chạy.”

Người trẻ tuổi lúc nãy chia lương khô nghe thấy thế, thì cơ thể khẽ run rẩy, đến uống nước cũng bị sặc.

“Khụ khụ khụ…..khụ khụ khụ….Ai u Sĩ Lâm ca….khụ.. Ngươi đừng làm ta sợ!!! Núi Ngưu Khuê cũng có cọp thật sao?”

“ Ha ha ha ha ha….” “Tên tiểu tử này….ha ha ha”.

“Tiểu Đông, lá gan của ngươi phải được rèn luyện một chút nha ha ha ha…”

Những người ngồi bên cạnh đều nở nụ cười. Người trẻ tuổi kia mới tham gia vào đội ngũ chưa được hai tháng, nhưng lại cực kỳ chịu khó, hơn nữa mọi người đều cùng quê nên cũng quen thuộc, cũng chiếu cố nhiều cho y.

Trương Sĩ Lâm cười cười, nhìn Vương Đông.

“Tiểu Đông à! Núi Ngưu Khuê này có nhiều rừng rậm, đi sâu vào khoảng hai trăm dặm nữa, có vài con cọp cũng rất bình thường. Nhưng chúng ta chỉ ở phía bên ngoài, vẫn tương đối an toàn.”

Núi Ngưu Khuê không phải núi Ngưu Đầu hả? Cọp? Trấn Thủy Tiên?

Kế Duyên ở một bên càng ngày càng nghi ngờ. Bản thân mình không hiểu sao lại từ núi Ngưu Đầu đến núi Ngưu Khuê, con cọp chính là con hổ hả? Ngược lại cái tên trấn Thủy Tiên chỉ là phụ, dù sao Trung Hoa rộng lớn có nhiều vùng đất không biết hết được.

Đám người này ngồi bên đống lửa cười cười nói nói, Trương Sĩ Lâm thấy Kim Thuận Phúc vẫn nhăn mày như cũ. Gã liền đi tới, nhỏ giọng hỏi thăm lão một câu.

“Lão Kim, sao vậy? Lão nghe được tin gì từ trấn Thủy Tiên?”

Kim Thuận Phúc nhấp một ngụm nước ấm rồi nuốt miếng bánh trong miệng, nhìn trái nhìn phải một cái, rồi cũng thì thầm trả lời Trương Sĩ Lâm.

“Sĩ Lâm, ta nghe một số người ở trấn Thủy Tiên nói, núi Ngưu Khuê này có thể có yêu quái…”

Chẳng hiểu sao, nghe được lời này, Trương Sĩ Lâm cũng nổi hết da gà.

“Lúc ấy ta còn cười, cũng không để ý tới. Hai năm trước chúng ta mới qua núi Ngưu Khuê một chuyến, cũng không có chuyện gì. Nhưng bây giờ ta tự nhiên lại có chút hoảng sợ khó hiểu. Sĩ Lâm! Ngươi đừng cười ta…”

Kim Thuận Phúc giải thích thêm một câu, càng giống như đang an ủi chính mình.

“Đừng có tự dọa mình, nghỉ ngơi cho tốt!”

Trương Sĩ Lâm vỗ cánh tay Kim Thuận Phúc. Lúc đi ra ngoài, bọn họ có một quy củ nhỏ tự đặt ra, bất kể là ban ngày hay buổi tối, tuyệt đối không được vỗ vai người khác.

Chỉ là trong miếu có một người cũng nổi da gà, đó là kẻ giống người thực vật Kế Duyên.

Những người này nói chuyện tuyệt đối không phải là đang nói đùa, cũng chắc chắn không phải đang đóng phim rồi. Nói thật ra nếu là đóng phim thật, Kế Duyên bây giờ tự tin rằng sẽ nghe được tiếng sân bãi và dụng cụ quay phim vang lên. Hắn xác nhận rằng nơi này ngoại trừ chính mình thì chỉ có mười hai người kia.

Có tiếng bước chân đến gần, kéo mạch suy nghĩ của Kế Duyên trở về.

Trương Sĩ Lâm bưng một chén gỗ đi tới chỗ tên ăn mày phía sau tượng thần. Gã sờ trán của hắn vẫn nóng hổi như cũ, hơi thở cũng mong manh như có như không. Trương Sĩ Lâm cẩn thận đánh giá tên ăn mày này, mặc dù trên mặt rất bẩn, nhưng cũng không có vết mủ thối rữa nào.

Do dự một lát, Trương Sĩ Lâm vẫn đưa tay nâng đầu Kế Duyên lên cao một chút, bưng chén gỗ lại gần khóe miệng hơi khô của Kế Duyên.

“Việc chúng ta có thể làm cũng không nhiều, uống chút đi…”

Nước ấm với nhiệt độ vừa đủ theo khóe miệng Kế Duyên rỉ ra, nhưng cũng có kha khá nước được rót vào trong miệng, yếu hầu phản xạ có điều kiện nuốt lấy từng ngụm nước vào trong bụng.


Nước ấm chảy xuống như bôi trơn ngũ tạng, Kế Duyên lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.


Kế Duyên nhận ra âm thanh này, chính là người được gọi “Sĩ Lâm ca” “Sĩ Lâm” “Trương đầu”, nói cách khác chính là Trương Sĩ Lâm.


Rõ ràng người này không giống như bị tâm thần, những người khác cũng vậy. Một suy nghĩ cực đoan nảy sinh trong lòng hắn.


Chẳng lẽ, mình xuyên việt rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK