Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Khi Lục Thừa Phong nói những lời này, giọng nói rõ ràng mang theo tự giễu.
"Nhớ ngày đó chín người chúng ta mới quen nhau ở Lạc Hà sơn trang, lúc ấy còn là đầu mùa xuân..."
Năm đó, chín vị thiếu hiệp trẻ tuổi đi theo trưởng bối từ khắp nơi tới Lạc Hà sơn trang dự lễ hội. Từng người đều mang trong mình khí phách hăng hái. Tuy bọn họ chỉ mới tụ họp vài ba ngày nhưng đã cùng nhau giãi bày hết hào tình giang hồ. Ai cũng tiếc hận vì gặp nhau quá muộn.
Trong lúc tình cờ nghe tin một chỗ ở Kê Châu có cọp dữ tập kích người, vả lại có cảm giác như quan phủ địa phương thúc thủ vô sách, bọn họ tự cao võ công chín người ăn nhịp với nhau, cùng lên đường đi đến huyện Ninh An...
Mặc dù Lục Thừa Phong nói mình không nhớ đầy đủ tên của tám người còn lại, nhưng một chút mấu chốt của chuyện cũ đã qua lại rõ mồn một ngay trước mắt. Gã cũng dần dần nhớ rõ nhiều chuyện hơn, đến nỗi trong trí nhớ ai ở chỗ nào, người nào làm chuyện gì đều được thốt ra.
Kế Duyên có thể cảm nhận được, không chỉ bởi vì chín cái tên mà hắn vừa báo ra, mà do trong lúc Lục Thừa Phong nhớ lại một đoạn ký ức này thì một đoạn ký ức của người khác đột nhiên hiện lên, vì vậy cũng không thể nói gã đã thật sự quên đối phương.
Trong toàn bộ quá trình này, Kế Duyên đều im lặng, chỉ làm một người lắng nghe đạt tiêu chuẩn.
Lục Thừa Phong cũng không nhớ lại quá nhiều, chỉ kể tới lúc gặp được Kế Duyên ở Miếu sơn thần cũ nát mới thôi, bởi vì mọi chuyện sau đó Kế Duyên cũng đã biết.
Nói tới chuyện ở miếu sơn thần gặp được Kế Duyên, gã ngẩng đầu nhìn hắn.
"Kế tiên sinh, ngài nói, nếu như lúc trước chúng ta không có ý định đến huyện Ninh An, không có ý nghĩ hão huyền lên núi giết cọp, có phải những chuyện xảy ra cũng sẽ thay đổi không."
Kế Duyên gõ ngón tay lên miếng ngọc giản đã hóa thành thẻ tre, suy nghĩ một chút rồi cười đáp lại.
"Đối với Lục đại hiệp ngươi mà nói, những chuyện đã xảy ra lúc trước của Lục thiếu hiệp chẳng qua sẽ giảm bớt một đoạn kinh lịch mạo hiểm, quỹ tích đời người chưa chắc sẽ thay đổi quá nhiều. Người chính thức chịu ảnh hưởng lớn nhất dĩ nhiên là Đỗ Hành, cùng với Lạc Ngưng Sương, Triệu Long và Yên Phi."
Kế Duyên nói rất đúng sự thật. Năm người năm đó, tính luôn cả Lục Thừa Phong, ngoại trừ bị kinh hãi chứ trên người không chút hao tổn lông tóc. Còn bốn người còn lại thương thế lớn hơn năm người này, ảnh hưởng cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Rốt cuộc không cần nói đến Đỗ Hành bị mất cánh tay phải, chính như Lạc Ngưng Sương, một nữ hiệp vốn da trắng như tuyết, vậy mà từ phần cổ đến ngực sang tới phần bụng đã lưu lại vài miệng vết thương thật sâu, chẳng khác nào một người bị phá tướng. Trong xã hội phong kiến ở nơi này, nam tính dù sao vẫn chiếm chủ đạo trên giang hồ, còn nữ hiệp phần lớn là gả làm vợ người ta. Vả lại, nữ tử đều thích chưng diện, trên người để lại vết sẹo đáng sợ sẽ có ảnh hướng rất lớn.
Về phần Triệu Long sử dụng côn, bị đuôi cọp đánh bị thương, nội phủ cũng thương tổn rất nặng, những năm này không nghe thấy tin tức gì của y, cũng không biết y bây giờ như thế nào.
Mà Yên Phi cũng bị thương không nhẹ dưới móng vuốt sắc bén, nhưng đối mặt trực tiếp với Yêu vật lúc trước cũng giúp y có chỗ đột phát dưới tổn thương.
Nói tóm lại, cũng chỉ có cuộc đời bốn người này thực sự bị ảnh hưởng, về phần Lục Thừa Phong thì chưa đủ.
Đương nhiên, ảnh hưởng lớn nhất có thể là bản thân Kế Duyên, trong thời gian khó khăn nhất ấy, không ai cõng hắn xuống núi.
Lục Thừa Phong nghe Kế Duyên nói lại cười cười tự giễu lần nữa.
"Kế tiên sinh dạy rất đúng."
Kế Duyên nhìn bộ dáng tang thương, tinh thần sa sút của gã, nhất định đã trải qua một chuyện hoặc một chút chuyện hối tiếc không kịp rồi, lúc nào cũng có suy nghĩ trốn tránh, muốn trở lại quá khứ, muốn thay đổi quá khứ.
"Lục đại hiệp, có thể thổ lộ hết tâm sự với Kế mỗ, không ai quy định giang hồ hào hiệp lại không thể thương xuân buồn thu."
Kế Duyên nói xong, đứng lên đi đến phòng bếp, lấy hai cái bát đào rồi đi ra, bày ở trên bàn đá. Hắn nhẹ nhàng vỗ một cái vào bình rượu rồi vuốt ve giấy dán.
Hắn ngửi ngửi mùi rượu rồi đổ rượu vào trong hai cái chén.
Rượu này tỏa ra một cỗ khí tức dược liệu nhàn nhạt, cũng không phải là rượu được cất từ lương thực hay trái cây bình thường.
Lục Thừa Phong cũng không khách khí, cầm lấy bát kính mời Kế Duyên một cái rồi uống sạch chén rượu lớn. Gã thưởng thức mùi vị của rượu, ánh mắt không kìm được liền đỏ lên.
"Kế tiên sinh, ta đã gặp Đỗ Hành rồi, ta muốn hỏi ngài một chút..."
Lục Thừa Phong ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên, ánh mắt nghênh đón đôi mắt màu xám trắng kia.
"Ngài thật sự là thần tiên sao?"
Mặc dù trước kia Kế Duyên đã cứu bọn họ một mạng, nhưng thực ra cũng không hiển lộ thủ đoạn quá thần kỳ. Cao nhân nhất định là cao nhân, nhưng giống như mấy chùa chiền hay miếu thờ cũng sẽ có pháp sư lợi hại.
Tuổi tác và sự từng trải tăng lên sẽ có chút hiểu rõ về cao nhân, có chút loan truyền càng thêm mơ hồ. Trong suy nghĩ, vẻ kính sợ đối với Kế tiên sinh trước đây dần dần yếu đi.
Nhưng một lần gặp lại Đỗ Hành trước kia, sau khi trò chuyện, gã chợt hiểu rõ một việc, cảm thấy Kế tiên sinh thần bí lại sâu hơn một tầng.
"Lục đại hiệp lần này đến là thăm Kế mỗ hay là để gặp thần tiên."
Kế Duyên nói một câu, cũng uống rượu Đồ Tô. Rượu này không hề dễ uống, vị đắng chát lại rất nồng.
"Kế tiên sinh, Thừa Phong nghe nói, Tiên nhân thần thông to lớn, lực lượng thông huyền, trường sinh cửu thị (sống lâu không chết), tiêu dao thế gian, có thể cưỡi mây đạp gió, cũng có thể dao chơi U Minh, thật sự như vậy ư?"
"Xem ra là đến gặp Thần tiên."
Kế Duyên trong lòng thở dài, cũng không cố kỵ nữa. Hắn nhìn Lục Thừa Phong cố gắng đè nén căng thẳng trong lòng, đại khái đã minh bạch một ít chuyện.
"Lại nói tiếp, năm đó cái An Cư Tiểu Các này chính là Lục đại hiệp bỏ vốn mua giùm Kế mỗ, trong khả năng của mình, Kế mỗ đương nhiên không ngại thử một lần."
Lục Thừa Phong vừa muốn mở miệng, Kế Duyên liền đưa tay ngăn gã lại, một đôi mắt xám trắng lạnh nhạt nhìn gã.
"Ta đã biết lệnh đường mới mất không lâu, cũng biết trong lòng Lục đại hiệp bi thương, thế nhưng người chết không thể sống lại. Đừng nói Kế mỗ không thể coi là Chân Tiên Đại La, cho dù là thật, cũng không thể làm cho lệnh tôn lệnh đường sống lại được."
Sau một phen bấm đốt ngón tay, Kế Duyên đã mơ hồ tính tới những chuyện liên quan đến Lục Thừa Phong.
Lần đầu tiên Lục Thừa Phong lộ ra dáng tươi cười trong hôm nay.
"Kế tiên sinh đã hiểu lầm rồi. Thừa Phong cũng không phải là hạng người lòng tham không đáy, cũng không nhờ tiên pháp của ngài, cũng không hy vọng xa vời cha mẹ hoàn dương, chỉ là..."
"Chỉ là không biết thế gian này thật sự có âm phủ hay không, cha mẹ ta có ở đó hay không. Người ta thường nói song thân mất sẽ báo mộng con nối dõi, nhưng ta, ta lại không mơ thấy gì dù chỉ một lần..."
Những năm này, Lục Thừa Phong đã từng rất phong quang, rất kiêu ngạo, đạt được rất nhiều, cũng đã mất đi rất nhiều. Cha gã bất ngờ qua đời khiến cho Vân Các của Lục thị tựa như đột nhiên từ trên trời sụp xuống, liên tiếp gặp phải từng tràng đả kích đến từ bên ngoài hoặc phát sinh từ bên trong.
Lúc này Lục Thừa Phong mới hiểu được, phong quang ngày xưa chẳng qua là lâu đài trên không, không phải là dựa vào công phu của gã giành lấy nên thanh danh trên giang hồ cũng rất yếu ớt. Giờ gã đã mất đi sự che chở của cha mình, mặc dù trong ngắn hạn có một bằng hữu cũ bậc cha chú trợ giúp, nhưng một thời gian sau, các loại khi nhục nối gót tới.
Có người tới trả thù, có giang hồ rình mò lợi ích không nhỏ do địa vị của Vân Các mang đến, không cần đề cập đến đám hiệp sĩ giang hồ muốn khiêu chiến chưởng pháp của Lục thị để đề cao danh vọng trên giang hồ.
Võ lâm cùng giang hồ thực tế chính là như vậy. Thế lực võ lâm thường rất ít khi được quan phủ quan tâm bảo hộ. Không có võ công và năng lực như cha gã, chỉ bo bo giữ mình, gã phải chấp nhận càng nhiều tức giận cùng bất đắc dĩ. Lục Thừa Phong như thế, áp lực lên người đại ca Lục Thừa Vân vốn đang gánh vác Vân Các lại càng lớn.
Điều khác biệt là Lục Thừa Vân tính khí cứng cỏi không chịu khuất phục, cứng rắn chống chọi áp lực, mà Lục Thừa Phong lại không chịu được, gã bị thực tế đánh gục. Ngoại trừ chỉ dốc sức liều mạng luyện võ, trong mắt người đời bên ngoài, gã đã trở thành đệ tử chán chường, cả ngày say xỉn. Người từng là Vân Các Tiểu Quân Tử giờ đã không còn tồn tại.
Đến lúc người mẹ mình yêu thương nhất cũng bệnh nặng qua đời, Lục Thừa Phong càng hận chính mình, hận võ công mình không tốt, cũng không đủ thiên phú, hận mình bất lực, có chút hâm mộ, thậm chí ghen ghét ca ca của mình.
Lục Thừa Vân "cường đại" như thế, cường đại đến mức có thể tha thứ cho tên đệ đệ vô tích sự của y, có thể cắn răng nuốt máu đảm đương Vân Các. Mà Lục Thừa Phong lại không chịu được áp lực như vậy, võ công cũng không có gì đặc biệt, quả thực không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì. Chuyện này đối với người vốn theo đuổi những thứ cao xa như Lục Thừa Phong mà nói cũng là một loại tuyệt vọng.
Mà mẹ chết đi càng giống như đánh nát luôn phần tuyệt vọng này, sự tin tưởng cũng theo đó hoàn toàn sụp đổ.
Lục Thừa Phong không dám nói tỉ mỉ những chuyện này với Kế tiên sinh, nhưng gã lại cảm thấy đôi ánh mắt yếu ớt của Kế tiên sinh dường như có thể nhìn thấu nhân tâm, tựa như có thể chứng kiến tất cả mọi chuyện.
"Kế tiên sinh, người chết thực sự sẽ biến thành quỷ sao, không biết cha mẹ ta có xem thường một phế nhân như ta không. Nếu như ngài thực sự là thần tiên, có thể dẫn ta xuống U Minh gặp họ được không?"
Đây là một yêu cầu vô lý. Lục Thừa Phong đã từng hỏi rất nhiều pháp sư, cũng tới rất nhiều miếu thờ. Gã biết rõ khả năng không lớn, nhưng ở trước mặt Kế tiên sinh, gã vẫn mang theo mong đợi lại thử hỏi một lần.
Kế Duyên uống rượu trong chén, không trả lời ngay, mà chỉ đứng lên bước hai bước. Hắn đi đến bóng cây bên ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Lục đại hiệp từng đạt được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều, nhưng những chuyện này đều đã qua. Mặt trời luôn tồn tại, thời gian u ám chẳng qua chỉ vì mây đen che khuất. Thế nên rốt cuộc sẽ có một ngày mây đen tan hết, ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất."
Kế Duyên quay người nhìn Lục Thừa Phong.
"Về phần lệnh tôn lệnh đường như thế nào, âm thọ hẳn đã hết, Kế mỗ dẫn ngươi tới gặp bọn họ vậy."