Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
Lúc Kế Duyên xuất hiện, một vài nha hoàn hạ nhân đứng ở bên ngoài phòng khách, thậm chí cả hai thị nữ bên cạnh trưởng công chúa Sở Như Yên đều nhẹ nhàng té xuống đất, dĩ nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.
Môi của Liễu Sinh Yên khẽ run rẩy vài cái, rất muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng Kế Duyên ở trước mặt người khác có bao nhiêu bình thản thân thiện thì ở trước mặt ả lại có cảm giác kinh khủng gấp mười lần, trăm lần. Nỗi sợ hãi mãnh liệt đến mức hít thở không thông. Liễu Sinh Yên chỉ dám đứng yên bất động, đối diện với một đôi mắt xám trắng phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả. Trong lòng ả ta căn bản không hề có bất kỳ tâm lý cầu may nào, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái, ả đã xác định chắc chắn người trước mắt chính là bản thể của Kế Duyên.
Nhìn phản ứng của Liễu Sinh Yên, Kế Duyên cảm thấy khá hài lòng.
“Xem ra, ngươi quả nhiên nhận ra ta.”
Tuy hiện giờ Kế Duyên được xem là tương đối nổi danh, nhưng thực ra số người biết về hắn cũng không quá nhiều. Trong tiên đạo, ngoại trừ những người hắn từng tiếp xúc, những người khác biết tới tên tuổi của Kế Duyên không nhiều lắm. Mà những người có giao hảo với hắn thì sẽ không tùy tiện đi tuyên truyền lung tung. Thần đạo của Đại Trinh chẳng qua cũng chỉ là thần đạo của một quốc gia mà thôi. Nếu bỏ qua mối quan hệ không cần nhắc tới với một mạch của lão Long, đám yêu quái có thể nhận ra Kế Duyên và cực kỳ sợ hãi hắn như vậy cũng chỉ có thể là lưu phái của Thiên Khải Minh.
“Là Kế tiên sinh!” “Kế tiên sinh!”
Sau khi Sở Như Yên, Lục Thiên Ngôn và Tuệ Đồng cảm thấy kinh ngạc một lúc, thanh âm của cả ba người đều có chút kinh hỉ. Kế Duyên nhìn về phía bọn họ, khẽ gật đầu, rồi tầm mắt lại quay lại trên người Liễu Sinh Yên.
“Chỉ không cho ngươi động, lời vẫn có thể nói. Hồ ly kia có phải đang ở trong cung hay không?”
Kế Duyên tin rằng Liễu Sinh Yên chắc chắn biết hắn đang hỏi cái gì.
“Hồi, hồi bẩm Kế tiên sinh, thiếp thân, không biết ngài đang nói cái gì. Thiếp thân ngưỡng mộ đại danh của tiên sinh, biết được tiên sinh là tiên đạo cao nhân có đức hiếu sinh, cũng không có bao nhiêu thành kiến với yêu tộc chúng ta…”
“Huyễn pháp của ngươi quả thật cũng khá đấy, nhưng ở trong mắt Kế mỗ, ngươi vẫn không thể che dấu được lệ sát khí. Nếu ngươi đã biết về Kế Duyên ta, khi gặp phải loại yêu quái như ngươi, Kế mỗ không thể buông tha được. Nhưng nếu ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta, Kế mỗ cũng có thể thả ngươi một con đường sống. “
Ánh mắt Liễu Sinh Yên chợt lóe, theo bản năng siết chặt làn váy. Kế Duyên cũng mặc kệ trong lòng ả ta đang đấu tranh cái gì, hắn trực tiếp giả bộ như chưa từng thấy qua trạng thái của Thi Cửu, hỏi.
“Lần này Kế mỗ đi ngang qua Thiên Bảo quốc, vốn là trùng hợp đến tìm rượu ngon, không nghĩ tới có thể nhìn thấy yêu khí mờ mịt trong Huệ phủ. Ngoại trừ yêu khí của ngươi ra, còn có một cỗ yêu khí nhàn nhạt có chút quen thuộc, hẳn là của con hồ ly nào đó mà ta từng gặp qua. Lúc trước, ta rất ít khi đi lại trên thế gian, hồ ly kia lại liếc mắt một cái nhận ra ta, nghĩ đến cùng thì chắc là có chút quan hệ với Đồ Tư Yên.”
Kế Duyên mang theo hồi ức tự nói vài câu, sau đó bỗng nhiên lần thứ hai nhìn về phía Liễu Sinh Yên, ngữ khí ba phần thật ba phần giả lại có bốn phần lừa gạt hỏi.
“Hồ ly các ngươi rốt cuộc đang làm trò gì? Chỉ có một mình Đồ Tư Yên đến từ Ngọc Hồ Động Thiên, hay là tất cả đều đến từ nơi đó?”
Liễu Sinh Yên thầm run rẩy, nhưng trên mặt lại hơi sửng sốt.
“Đồ Tư Yên? Thiếp thân cũng không quen biết. Về phần Ngọc Hồ Động Thiên, nơi đó là thánh địa hồ tộc ta, xa xôi ở Tây Vực Lam Châu, càng mờ mịt vô tung. Thiếp thân nào có tư cách đi đến nơi đó. Nếu có thể đi Ngọc Hồ động thiên tu hành, tội gì ta phải ủy thân gả cho phàm nhân cầu sinh… Tiên sinh, ta…”
“Cũng biết giả bộ đấy. Nếu ngươi đã nói Kế mỗ có đức hiếu sinh, vậy Kế mỗ sẽ tước đi đạo hạnh của ngươi, biến ngươi một lần nữa trở thành một con hồ ly ngây thơ, thả về núi rừng thì sao?”
Cho tới bây giờ chỉ nghe qua tru sát yêu vật, hoặc là làm trọng thương yêu vật, chưa từng nghe tới có thể tước đi đạo hạnh của yêu quái, biến trở về một con dã thú. Nhưng lời này nói ra từ trong miệng Kế Duyên nên có một cảm giác tin phục một cách khó hiểu. Giờ phút này, nỗi sợ hãi của Liễu Sinh Yên đã lớn hơn gấp trăm lần.
Lời nói của Kế Duyên nghe như đang “mở một mặt lưới”, nhưng khi lọt vào tai Liễu Sinh Yên, chuyện này còn đáng sợ hơn so với cái gọi là tru sát tại chỗ, thậm chí là rút hồn luyện phách. Mà khi lời nói vừa dứt, tay trái Kế Duyên hơi nâng lên, ngón cái giữ lấy ngón áp út uốn cong, ba ngón tay duỗi thẳng về phía Liễu Sinh Yên. Khí tức thiên đạo đáng sợ hiện ra, hắn chỉ một ngón tay về phía ả ta.
Động tác Kế Duyên nhìn rất nhẹ nhàng thong thả, kì thực chỉ trong chớp mắt, có loại cảm giác thời gian trật khớp. Liễu Sinh Yên còn chưa kịp phản ứng đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“A~~”
Nữ tử vừa rồi mặc váy gấm xinh đẹp động lòng người, giờ phút này ôm đầu thống khổ cuộn mình trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
“Không, không muốn, không muốn~~~~~~ Ta không muốn biến lại làm hồ ly, không muốn~~~~”
Liễu Sinh Yên cảm nhận được bản thân thật sự biến trở lại thành một con hồ ly hoang dã, đứng trên ngọn núi không hề che chắn mà đối mặt với lôi vân vô tận. Nguyên thần và ý thức tựa như tách ra. Người trước ở một bên bàng quan, người sau ngây thơ ngây ngốc, ngoại trừ nghĩ tới việc phải ăn rắn, côn trùng, chuột, kiến, ả còn phải đối mặt với thiên lôi đáng sợ trên bầu trời. Nỗi sợ hãi này ập đến, giống như bóng tối vô tri vô cùng vô tận.
“Ầm ầm…”
Bầu trời sấm sét nổ tung, hồ ly trên ngọn núi thét “ô ô~~~” chói tai. Giờ khắc này, tựa như bị thiên lôi này ảnh hưởng, nguyên thần thanh tỉnh đang dần dần tản đi, ý thức vô cùng rõ ràng. Đây là cảm giác còn đáng sợ hơn tử vong vô số lần…
Sau một khắc, Liễu Sinh Yên run lên, tỉnh táo lại. Thân thể của ả còn đang run rẩy, ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi mờ mịt cùng chưa giảm; tất cả đều hiển lộ rõ ràng giữa khách đường.
Một lúc lâu sau, Liễu Sinh Yên rốt cục hoàn hồn. Sau đó ả đứng dậy rồi quỳ trên mặt đất. Trên mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không quan tâm có thể động đậy hay không.
“Kế tiên sinh, thiếp, thiếp thân quả thật thất thủ làm một ít chuyện sai lầm. Nhưng, nhưng là thật tâm hướng thiện thành kính tu hành. Cầu ngài đừng giáng ta trở về hồ ly, cho dù giết ta cũng được! Cầu tiên sinh phát từ bi. Còn có Tuệ Đồng đại sư, đại sư, thiếp thân đã thất lễ với các ngài. Cầu đại sư cầu xin giúp thiếp thân! Thiếp thân không muốn biến trở về dã hồ, thiếp thân không muốn biến trở về dã hồ! “
Liễu Sinh Yên rơi lệ đầy mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin Kế Duyên, cũng cầu xin Tuệ Đồng hòa thượng. Ả ta khóc đến lê hoa đái vũ, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, cảm giác vừa rồi quá chân thật, cũng quá đáng sợ.
“Thiện tai Đại Quang Minh Phật, Liễu thí chủ vẫn nên trả lời câu hỏi của Kế tiên sinh đi. “
Tuệ Đồng niệm một tiếng phật hiệu rồi lui về phía sau một bước. Y không biết hồ ly tinh vừa rồi bị làm sao, nhưng tuyệt đối là bị dọa sợ. Mà giờ phút này, thanh âm Kế Duyên lại truyền đến.
“Trước tiên, nói về câu hỏi ban đầu của Kế mỗ đi; hồ ly kia có phải ở hoàng cung hay không?”
Hai tay Liễu Sinh Yên gắt gao bấu xuống mặt đất, cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía Kế Duyên.
“Đồ Vận ở trong hoàng cung, đổi tên thành Huệ Tiểu Nhu, trên danh nghĩa là nữ nhi của ta. Hiện giờ, đang là Huệ phi được Hoàng đế Thiên Bảo cực kỳ sủng ái…”
“Thì ra hồ ly này tên là Đồ Vận, xem ra quả nhiên cùng một con đường với Đồ Tư Yên. “
Kế Duyên cố ý nói trước mặt Liễu Sinh Yên như thế, giống như hắn mới biết về cái tên Đồ Vận này, chứ thực ra hắn đã sớm biết được từ Thi Cửu rồi.
……
Ước chừng lại qua một khắc đồng hồ, Huệ Viễn Kiều từ phủ nha trở về, mới vào cửa đã gặp mặt quản sự trong phủ.
“Lão gia, ngài đã trở lại? “
Quản sự hành lễ xong, Huệ lão gia vội vàng hỏi tình huống.
“Thế nào rồi? “
“Bẩm lão gia, phu nhân tự mình tiếp đãi trưởng công chúa Đình Lương quốc cùng Tuệ Đồng cao tăng, ở chung vô cùng hòa hợp. Ngoài ra còn có danh hiệp giang hồ Cam Thanh Nhạc cũng đến bái phỏng. “
“Ừm, ta đi gặp trưởng công chúa và Tuệ Đồng cao tăng. “
Huệ Viễn Kiều tuy rằng cũng mơ hồ nghe qua danh hào Cam Thanh Nhạc, nhưng dù sao cũng chỉ là một võ phu giang hồ, lão cũng không để ý nhiều lắm. Nếu là bình thường thì có lẽ lão sẽ gặp mặt, nhưng hôm nay lão sẽ đi thẳng tới chỗ vị Sở Như Yên bên kia.
Đi tới bên ngoài phòng khách, Huệ Viễn Kiều sửa sang lại quần áo rồi mới bước vào trong, biểu hiện ra tư thái bước đi vội vã. Lão vừa bước vào đã thấy được hòa thượng Tuệ Đồng tuấn tú phi phàm, ngay sau đó nhìn thấy Sở Như Yên hào quang động lòng người, không khỏi trước mắt sáng ngời, tiếp đó lão mới chú ý tới phu nhân của mình và Lục Thiên Ngôn.
“Huệ Viễn Kiều ra mắt trưởng công chúa Đình Lương quốc điện hạ, ra mắt Tuệ Đồng đại sư! Hai vị thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, thấy gặp rồi mới biết là kinh thiên!”
“Ra mắt Huệ tri phủ!” “Lão gia!”
Mấy người đều đứng dậy hành lễ. Huệ Viễn Kiều không dám chậm trễ, sau khi đáp lễ qua lại thì lão cho sắp xếp bữa ăn. Lão còn tự mình nói rõ hành trình vào kinh. Tuệ Đồng đại sư là do thái hậu của Thiên Bảo quốc bảo Hoàng đế mời tới, cũng không thể chậm trễ.
Cùng lúc đó, ở một phòng khách tương đối nhỏ khác, Cam Thanh Nhạc và Kế Duyên mới trở về không bao lâu đang ngồi ở chỗ này. Tuy rằng cả hai nơi đều có người hầu hạ trà nước, nhưng đãi ngộ cũng kém xa.
“Cam đại hiệp, danh hào của ngươi hình như cũng không có bao nhiêu mặt mũi. Huệ lão gia đã trở về lâu như vậy, cũng không dành thời gian gặp mặt?”
Tuy Cam Thanh Nhạc biết Kế Duyên phi phàm, dù cung kính rất nhiều nhưng đồng thời cũng không câu nệ quá mức. Lúc này, gã cũng cười mà trả lời.
“Người ta là quan lớn, một võ phu như ta vốn không lọt vào mắt, huống chi hôm nay còn có khách quý.”
Lúc nói lời này, lại có quản sự Huệ phủ tiến vào, người mới vào tỏ ra áy náy nói.
“Cam đại hiệp, thật sự xin lỗi ngài. Trong phủ còn có khách quý, lão gia rất muốn đến gặp đại hiệp, nhưng không thoát thân ra được. Chỉ là người đã lệnh cho ta chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn. Nếu đại hiệp không ghét bỏ, mời ngài ở lại trong phủ dùng bữa ạ! “
Cam Thanh Nhạc vừa muốn nói chuyện, Kế Duyên trực tiếp mở miệng.
“Được rồi, như thế thì đa tạ hảo ý của Huệ lão gia.” “Ách, đúng vậy, đa tạ hảo ý của Huệ lão gia!”
“Cam đại hiệp không ghét bỏ là tốt rồi, mời đi tới thiện đường, mời!”
Quản sự dẫn đường phía trước, phía sau Cam Thanh Nhạc thấp giọng hỏi Kế Duyên.
“Tiên sinh, ngài rốt cuộc có tính toán gì?”
“Khà khà, trước tiên lấp đầy bụng, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn. Sau đó chúng ta cùng nhau vào kinh. Kế mỗ dẫn ngươi đi xem trò hay.”
“Trò hay?”
Cam Thanh Nhạc nhịn không được tò mò tiếp tục hỏi. Hiện tại gã có cảm giác cực kỳ hưng phấn như vừa bước chân vào câu chuyện xưa kỳ dị. Vào lúc này, râu mép của gã ở trong pháp nhãn của Kế Duyên hiện ra màu đỏ yếu ớt, nhưng Kế Duyên cũng không nhắc tới, chỉ mỉm cười trả lời.
“Ha ha, hôm nay khách quý của Huệ phủ là trưởng công chúa Đình Lương quốc, cùng với cao tăng Tuệ Đồng đại sư của Đại Lương tự đấy. Chúng ta cùng nhau lên kinh, xem Tuệ Đồng đại sư xua đuổi tà ma và yêu vật trong hoàng cung.”