Mục lục
Lạn Kha Kỳ Duyên - Kế Duyên (truyện full tác giả: Chân Phí Sự)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Sided Lovettt

Biên: Mèo Bụng Phệ

***

Bị thương rất nặng!

Đây là kết luận của Kế Duyên sau khi xem xét vết thương của hồ ly, có nhiều vết thương sâu lộ cả xương nhìn mà giật mình. Không biết có phải do động mạch nào đó của hồ ly bị đứt hay không mà máu của nó không ngừng tuôn ra.

"Bị thương thế này thì cứu thế quái nào bây giờ? Ta đâu phải bác sĩ thú y!"

Lòng Kế Duyên nóng như lửa đốt, ôm hồ ly chạy qua mấy con hẻm nhỏ hẻo lánh, đi đến y quán gần nhất. Vừa chạy hắn vừa truyền linh khí để duy trì sinh cơ cho xích hồ.

Phần lưng của hồ ly vẫn còn tương đối lành lặn, dường như nó luôn luôn cố gắng bảo vệ đồ vật trên lưng mình. Kế Duyên vạch lông hồ ly ra thì phát hiện một quyển trục dài bằng hai bàn tay, không biết trong đó có chữ viết hay là tranh vẽ.

Chẳng qua bây giờ hắn cũng không có thời gian quan sát vật này, cứu hồ ly quan trọng hơn!

Ngoài hẻm, ở khu phố phía xa có thể thoang thoảng ngửi được mùi hương của dược liệu, y quán hẳn là ở chỗ này.

Tế Nhân Đường là y quán kiêm tiệm thuốc nổi tiếng ở huyện Ninh An. Đồng đại phu là chủ nhân của y quán.

Lúc này Đồng đại phu đang bốc thuốc cho bệnh nhân bên trong Tế Nhân Đường. Đôi bàn tay thoăn thoắt lướt qua từng ngăn kéo bốc từng vị thuốc, rồi dùng cân tiểu ly ở quầy cẩn thận kiểm tra phân lượng trước khi gói lại bằng một tờ giấy màu vàng. Một thang thuốc không đến nửa phút đã bốc xong.

"Cầm lấy! Đây là đại bổ thang của ngươi, nhớ kỹ trước tiên dùng nước lạnh ngâm hai khắc (*) rồi dùng lửa to đun cho sôi. Sau đó giảm lửa đun liu riu, từ bốn chén nước nấu thành một chén là được! Sáng và tối đều uống một lần!"

"Vâng vâng vâng, tạ ơn Đồng đại phu, tạ ơn Đồng đại phu!"


Người đàn ông đứng trước quầy cảm tạ rồi nhận lấy thang thuốc, đang muốn quay đầu thì trong nội đường bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ. Kế Duyên trong nháy mắt liền xuất hiện ở Tế Nhân Đường.

"A, ôi mẹ ơi!!"

Bộ dáng Kế Duyên ôm xích hồ, tay áo và ngực nhuốm máu khiến khách nhân cùng học đồ trong nội đường giật nảy mình, chẳng qua hắn cũng không đếm xỉa tới bọn họ.

"Đồng đại phu, mau giúp ta nhìn xem có thể cứu được con hồ ly này hay không?"

Tuy "chuyện lạ" xích hồ bái lạy cầu người ở khu phố bên kia chưa truyền tới nơi này, nhưng một màn trước mắt cũng đã kỳ quặc lắm rồi.

Đồng đại phu giật mình nhìn qua Kế Duyên, rồi nhìn lại con hồ ly máu me đầm đìa trong ngực nhắn.

"Ách, chuyện này... Đồng mỗ chưa từng chữa trị cho súc vật, huống chi còn là dã thú..."

"Đồng đại phu, có câu thầy thuốc nhân từ. Mạng hồ ly cũng là mạng, xin ngài hãy thử khám chữa một phen!"

Kế Duyên bây giờ không thể chắp tay hành lễ với Đồng Tiên, nhưng lời nói thì đầy thành khẩn.

"Vậy, vậy lão hủ liền thử một chút, mời vị tiên sinh này theo ta đến nội đường. Hai người các ngươi ở bên ngoài trông tiệm bốc thuốc, không được phép phạm sai lầm!"

"A, sư phụ..." "Sư phụ, con cũng muốn vào xem một chút..."

"Hừ, làm việc đi!"

Đồng đại phu "hừ" một tiếng với hai tên học đồ, mang theo Kế Duyên tiến vào nội đường Tế Nhân Đường. Hai tên học đồ tuy bụng đầy tò mò nhưng cũng không dám trái lời nên chỉ có thể ở lại tiền đường giương mắt nhìn.

Nội đường là chỗ khám bệnh, bày trí đơn giản. Bên trong có giường, ghế dựa và một cái bàn đặt văn phòng tứ bảo (**).

Đồng đại phu cầm một tấm vải thô trải lên bàn.

"Lại đây, đặt hồ ly lên trên này!"

Kế Duyên lập tức cẩn thận từng li từng tí đặt xích hồ trong ngực lên trên đó, động tĩnh này khiến cho xích hồ đang nửa tỉnh nửa mê run lên.

Đồng đại phu cũng không nói thêm gì, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí xem xét thương thế của hồ ly. Đầu tiên y vạch lông, kiểm tra kỹ càng miệng những vết thương hở, rồi lại quan sát tròng mắt của hồ ly, cuối cùng tìm xem mạch ở cổ còn đập hay không.

"Con hồ ly này cao chưa đến một cánh tay, tuy đã mất rất nhiều máu nhưng mạch đập vẫn mạnh mẽ. Lạ thật, nó mất máu nhiều như thế nhưng sao lại có mạch tượng như thế này được?"

Đồng đại phu vừa lẩm bẩm, vừa dùng thủ pháp nhẹ nhàng sờ nắn, kiểm tra toàn bộ thân thể của hồ ly. Sau khi kiểm tra xong, Đồng đại phu lấy dụng cụ chữa bệnh ra rồi quay sang nói với Kế Duyên.

"Trên thân hồ ly vết thương rất nhiều, chỗ bị côn đánh thì không đáng ngại lắm, nhưng mấy chỗ bị cắn xé thì khá nghiêm trọng. Đồng mỗ sẽ dùng Thập Hôi Tán kèm theo Kim Sang Dược để cầm máu, tiếp theo cho uống Ngũ Vị Tiêu Độc nhằm thanh nhiệt giải độc, sau đó cần cho nó ăn thịt để bồi bổ. Còn cuối cùng thì con hồ ly này có sống sót được hay không phải xem ý trời rồi!"

"Được, xin Đồng đại phu tiến hành cứu chữa!"

"Ừm, giúp ta đè nó lại!"

...

Bên ngoài Tế Nhân Đường không có khách nhân nào, hai tên học đồ đang hơi mất tập trung thì đột nhiên nghe được tiếng kêu dữ dội "Ô ô ô... Ngao..." của hồ ly từ nội đường truyền đến, làm hai người bị dọa sợ đến nỗi thân thể run rẩy.

Thanh âm kia có khi như tiếng khóc nỉ non, có khi lại như tiếng rống của dã thú không tên, nghe đặc biệt khiếp người.

Khoảng nửa canh giờ sau, Đồng đại phu cùng Kế Duyên từ nội đường đi ra. Hồ ly trong ngực Kế Duyên quấn đầy vải trắng, trên vải còn thấm một ít máu.

Đồng đại phu đích thân đến tủ, tự tay bốc thuốc, chỉ một lát sau liền mang dược liệu đưa cho Kế Duyên.

"Dùng phương pháp ta mới vừa nói mà sắc thuốc, nhưng thuốc có vị đắng, làm cách nào để nó chịu uống hết thì Đồng mỗ không quản được!"

"Làm phiền Đồng đại phu rồi! Tại hạ Kế Duyên vô cùng cảm kích! Không biết tiền khám bệnh và tiền thuốc hết bao nhiêu?"

Đồng Tiên trở lại quầy hàng, có chút mệt mỏi khoát khoát tay.

"Tiền khám bệnh thì miễn đi, tiền thuốc 30 văn, đưa cho học trò của ta là được!"

Kế Duyên ôm xích hồ nên không tiện chắp tay hành lễ, chỉ hướng về phía Đồng Tiên gật đầu, sau đó lấy tiền trong túi ra.

"Tiểu sư phụ hãy nhận lấy."

"Đồng đại phu, Kế mỗ cáo từ!"

Nói xong câu này, Kế Duyên liền dùng tay áo rộng phùng phình bên phải che con xích hồ trong ngực lại, cất bước rời khỏi Tế Nhân Đường, sau đó theo mấy con hẻm nhỏ đi về Cư An Tiểu Các.

Bên trong Tế Nhân Đường, cho đến lúc này Đồng Tiên mới thở ra dài một hơi dài, mồ hồi chảy lòng ròng trên mặt.

"Sư phụ người làm sao vậy?" "Đúng vậy sư phụ, vừa rồi âm thanh bên trong là của con hồ ly kia sao, thật sự quá dọa người mà!"

Đồng Tiên ngồi trên ghế phía sau quầy bắt đầu tức giận.

"Các ngươi cho là ta không sợ sao? Nó không phải hồ ly bình thường, quả thực là đã thành tinh rồi! A... Hô..."

...

Trên đường trở về Kế Duyên tận lực lựa chọn nơi có ít người qua lại, vận dụng khinh công thân pháp, tốc độ không những cực nhanh mà còn cố gắng giảm sự xóc nảy để tránh ảnh hướng đến xích hồ.

Linh khí thì từ đầu đến cuối vẫn tiếp tục chậm rãi chuyền từng chút một vào thân thể của xích hồ.

Vừa rồi vị Đồng đại phu kia nghi hoặc vì sao sinh mệnh của hồ ly lại ngoan cường như vậy, phỏng chừng một nửa nguyên nhân là do tố chất thân thể của nó, một nửa còn lại là do linh khí được truyền vào.

Còn chưa tới nhà, từ xa đã ngửi hương hoa táo nhẹ nhàng phiêu tán trong gió. Xích hồ trong ngực Kế Duyên ngửi được hương thơm bỗng mở to mắt, hương hoa này làm nó cảm giác an tâm hơn rất nhiều.

Mở cửa đi vào tiểu các, Kế duyên phất tay, chiếc bàn đá vốn đã sạch sẽ không một hạt bụi run lên một lần. Sau đó hắn lấy từ trong phòng ra một cái ga trải trường, gấp lại rồi trải lên bàn.

Kế Duyên nhẹ nhàng đặt xích hồ lên trên đó, ngữ khí bình thản nói ra:

"So với trong phòng, có lẽ ngươi sẽ càng thích nằm chỗ này hơn, cũng phù hợp nơi này hơn!"

Nói xong câu đó, tại thời điểm xích hồ còn đang nghi hoặc, tay phải Kế Duyên giấu bên trong tay áo đã kết ấn.

Từ trên bầu trời Cư An Tiểu Các cho đến trong nội viện dần dần hình thành một trận thanh phong, làm cho xích hồ có cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.

Sau đó xích hồ theo bản năng chợt nhận ra trong cơn gió kia ẩn chứa thiên địa linh khí được hội tụ lại. Ở nơi này, mỗi lần hô hấp, hiệu quả đều mạnh hơn gấp trăm lần so với việc bản thân nó tự tìm tòi tu luyện ở trong núi.

Cành táo trong sân thoáng rung rinh, thỉnh thoảng lại có hoa táo vàng lục nhẹ nhàng rơi xuống.

Nhìn hồ ly thân quấn đầy vải, hô hấp đều đặn bắt đầu nuốt vào nhả ra linh khí, Kế Duyên cũng thở dài một hơi.

"Lần này hẳn là nó sẽ không chết được đâu nhỉ?"

Nhớ lại vừa rồi tại nội đường của y quán, mình trong lúc vô tình đã nhìn thoáng qua "chỗ kia", cảm thấy hơi buồn cười.

"Hồ ly tinh hồ ly tinh, không nghĩ rằng vậy mà là con đực!"

Việc cứu chữa hồ ly tạm thời kết thúc. Lúc này, Kế Duyên có chút nhàn rỗi bèn lấy ra một quyển trục không lớn từ trong ở ngực, muốn xem một chút Lục Sơn Quân để hồ ly mang đến cho mình thứ gì.

Bên trên cuộc giấy dính một chút máu hồ ly. Kế Duyên chậm rãi mở quyển trục ra, một bức thư pháp màu bạc có nét chữ mạnh mẽ, vững chắc trải ra trước mặt hắn.

"Chữ đẹp! Không đúng! Đây là..."

Mặc dù Tự Thiếp (***) không lớn nhưng hơn trăm chữ trên đó lại hiện ra muôn màu muôn vẻ, tựa như "du long phiên nhược kinh hồng" (****), có sát cơ lăng lệ ác liệt, cũng có Cao Sơn Lưu Thủy (*****)...

Hiện tại Kế Duyên kiêm tu đạo võ nên hiện ra trong mắt hắn không phải là chữ, mà phảng phất như có kiếm pháp đang du động!

o0o

(*) Hai khắc: Một khắc = 15 phút, hai khắc là 30 phút.

(**) Văn phòng tứ bảo: bao gồm bút, mực, giấy, nghiên mực.

(***) Tự Thiếp: Giấy dùng để tập viết thư pháp, trên đó chứa những ví dụ có sẵn về chữ thư pháp.

(****) Du long phiên nhược kinh hồng: Trích từ bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực:

"...

Dư cáo chi viết:

Kỳ hình dã,

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long.

Vinh diệu thu cúc,

Hoa mậu xuân tùng.

..."

Do bài thơi hơi dài nên tại hạ không trích toàn bộ ra được, đạo hữu nào muốn đọc có thể tìm trên google. Lạc thần phú là bài thơ của Tào Thực rất nổi tiếng. Thông qua những vần thơ này đã kể về mối tình giữa Tào Thực và Chân Thị. Với cơ duyên gặp gỡ nên Tào Thực luôn muốn được lấy Chân Thị mặc dù đây sau đó là chị dâu của mình. Và trong một đêm dạo chơi bên dòng sông Lạc và nghỉ đêm ở đó ông đã mơ thấy Chân Thị và tỉnh giấc viết nên bài thơ Lạc thần phú.

(*****) Cao Sơn Lưu Thủy: Ở đây ý tác giả hẳn là "Tri kỷ khó tìm". Khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy do đời sau biên soạn để ca ngợi tình bạn Bá Nha và Tử Kỳ thời Xuân Thu. Khi nghe âm thanh tiếng đàn của Bá Nha, Tử Kỳ có thể thấu hiểu (tri) được trong lòng Bá Nha đang nghĩ gì. Từ Tri Âm được thông dụng từ đó:


"Dao cầm đập nát đau lòng phượng,


Ðàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?


Gió Xuân khắp mặt bao bè bạn,


Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK