Dùng xong bữa sáng, Vĩnh An đế liền nhắc chuyện dời cung với Khương Mạn.
"Ngọc Phù Uyển hẻo lánh quá, mỗi lần trẫm tới đây đều phải đi rất lâu. Vân Hoa Cung gần Càn Ninh Cung hơn, trẫm tới thăm ái phi cũng tiện hơn. Mặc dù trước đó Vân Hoa Cung đã được tu sửa qua, nhưng dù sao cũng lâu rồi cũng không có người ở trong đó nên vẫn cần dọn dẹp vài chỗ, chắc là không mất mấy ngày sẽ xong. Đến lúc đó ái phi hãy dọn qua đó đi."
"Được." Khương Mạn gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Hiện giờ nàng đã là một trong Cửu tần, nếu tiếp tục ở trong Ngọc Phù Uyển cũng không thích hợp. Hơn nữa quả thật Ngọc Phù Uyển có hơi nhỏ, nếu Nhị Hoàng tử trở về cũng không thể sống ở đó.
Vĩnh An đế lại nói tiếp: "Tuy rằng Vân Hoa Cung nhỏ hơn Duyên Phúc Cung và Thái Hòa Cung một chút, nhưng so với Ngọc Phù Uyển này của nàng vẫn lớn hơn, đến lúc đó mấy người này cũng không đủ dùng. Nhân dịp lần này dời cung, ái phi cũng phải chọn thêm vài cung nhân nữa đi."
Khương Mạn cười cười đáp: "Hoàng thượng nói đúng, quả thật thần thiếp cũng cần thêm vài người."
Vãn Đông đứng một bên nghe được thì lông mi hơi run, hiện tại các cung nhân hầu hạ ở Ngọc Phù Uyển đều là thân tín, nếu thêm người sau khi dời cung, rất khó để bảo đảm rằng không có nội gián từ nơi khác sắp xếp vào, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng khó khăn hơn.
Sau khi Vĩnh An đế rời đi, Vãn Đông vốn muốn nói cho Khương Mạn nghe về lo lắng của mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lễ vật các cung gửi đến chúc mừng Khương Mạn được tấn vị đã đến, Vãn Đông đành phải cùng Liễm Thu tiếp đón người tới.
Bận rộn cả một buổi sáng, Ngọc Phù Uyển mới yên tĩnh trở lại.
Vãn Đông và Liễm Thu ai cần cất đồ vào kho thì cất, ai phải nhập sổ sách thì nhập, làm xong thì trời cũng đã tối.
Dùng bữa tối xong, cuối cùng Vãn Đông mới có thời gian nói cho Khương Mạn nghe băn khoăn của mình.
Khương Mạn nghe xong lời của Vãn Đông, đáp: "Ta cũng biết trong mấy người sẽ đến đây chắc chắn không thiếu những người mang tâm địa bất chính. Đối với chúng ta mà nói, chuyện dời cung và có thêm cung nhân là điều chắc chắn sẽ xảy ra, lo lắng cũng không làm được gì, cho nên đến lúc đó chỉ có thể để ngươi và Liễm Thu vất vả một chút, quan sát mấy người họ thật kỹ. Nếu thật sự có người có tâm cơ gì thì nghĩ cách đuổi đi là được. Bằng không một cái Vân Hoa Cung lớn như vậy nếu chỉ có bốn người các ngươi thì cũng không thể lo hết việc ở đó."
Khương Mạn cười cười, nói tiếp: "Ngọc Phù Uyển của chúng ta cũng không có tiểu cung nữ nên chuyện gì cũng phải để ngươi và Liễm Thu tự mình làm. Chờ bao giờ chuyển đến Vân Hoa Cung có tiểu cung rồi, hai người các ngươi cũng thoải mái hơn một chút."
Trong Ngọc Phù Uyển không có tiểu cung nữ không phải vì Nội Vụ Phủ không phái người đến, hiện tại Khương Mạn đang được sủng ái, Nội Vụ Phủ cũng không dám cắt người của Ngọc Phù Uyển. Chỉ có điều Khương Mạn luôn nghĩ Ngọc Phù Uyển khá nhỏ, không cần phải nhiều người hầu hạ đến thế nên luôn từ chối không nhận thêm cung nhân.
Nói xong chuyện cung nhân, Vãn Đông lại nói sang chuyện của Nhị Hoàng tử: "Sao hôm nay lúc nói chuyện với Hoàng thượng chủ tử lại không nhắc đến Nhị Hoàng tử?"
Khương Mạn lắc đầu: "Không vội."
Hôm qua nàng mới được tấn phong lên Cửu tần, hôm nay liền nhắc chuyện này với Hoàng thượng thì quá vội vàng rồi. Trước đây nàng quả thực rất sốt ruột, nhưng bây giờ cũng không thể nôn nóng được, đợi khi nào tìm được cơ hội thích hợp nàng sẽ nói chuyện này với Hoàng thượng, lúc đó khả năng thành công sẽ cao hơn. Hơn nữa bây giờ nàng còn chưa dời cung, bây giờ nhắc đến chuyện này thì sớm quá.
Mà nói không chừng nàng còn chưa kịp nhắc đến thì Hoàng thượng đã chủ động nói về chuyện đưa Nhị Hoàng tử về bên nàng ấy chứ.
Nội Vụ Phủ nhận được chỉ thị thì ngày đêm miệt mài tu sửa lại Vân Hoa Cung, không mất mấy ngày đã xong, đồ dùng hàng ngày và nhiều thứ khác cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Khâm Thiên Giám tính ngày hoàng đạo, mười sáu tháng bảy thích hợp cưới hỏi, đón người, chuyển nhà, xây dựng, kị tế lễ, săn bắt, câu cá.
Trong Ngọc Phù Uyển, đồ của Khương Mạn đã được sắp xếp thu dọn gọn gàng, chỉ cần người của Nội Vụ Phủ đến chuyển đống đồ này tới Vân Hoa Cung là xong.
Vân Hoa Cung là cung điện có hai lối vào, cửa chính hướng Nam, trên cổng lớn còn có ba chữ Vân Hoa Cung rất to; cửa sau có một bức tường chạm khắc hoa văn như một tấm bình phong. Chính điện ở sân trước rộng năm gian, ba điện phụ; chính điện hậu viện năm gian, cũng có ba gian phụ như tiền điện, ngoài ra còn có thêm một phòng bếp nhỏ.
Ở tiền viện có cây hoa quế, chuối tây và các loại hoa cỏ khác, hậu viện thì có một hồ nước nhỏ, trong đó có đủ loại hoa sen, sau này đến mùa hoa nở chắc chắn sẽ rất đẹp.
Vĩnh An đế dẫn Khương Mạn đi một vòng quanh Vân Hoa Cung, chỉ vào cái hồi nước kia rồi nói: "Vân Hoa Cung này hơi nhỏ nên cũng chỉ xây được hồ nước nhỏ thế này thôi, nhưng ái phi muốn nuôi mấy con cá để ăn hẳn là cũng không thành vấn đề."
Khương Mạn nhìn hồ nước trước mắt, có chút hoảng hốt. Có hồ nước để nuôi cá, tiền viện lại có cây hoa quế, những gì nàng từng nhắc đến Vân Hoa Cung này đều có.
Khương Mạn lấy lại bình tĩnh, cười nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng phí tâm như vậy, thần thiếp thập phần vui mừng."
Vĩnh An đế cười nói: "Ái phi thích thì tốt."
Vĩnh An đế cũng không ở lại Vân Hoa Cung lâu, đi dạo một vòng quanh Vân Hoa Cung với Khương Mạn xong liền rời đi.
Tuy chuyện dời cung này Khương Mạn không cần phải động tay động chân, nhưng nàng cũng không nhàn rỗi chút nào. Có rất nhiều chuyện Vãn Đông và Liễm Thu đều cần hỏi ý nàng, Khương Mạn bân rộn nhìn Liễm Thu và Vãn Đông sắp xếp đồ đạc suốt hai ngày, cuối cùng cũng thu dọn xong Vân Hoa Cung.
Sau khi dàn xếp mọi thứ xong xuôi, Khương Mạn liền gặp những cung nhân mới ở đây. Họ đã được Nội Vụ Phủ sắp xếp làm việc ở Vân Hoa Cung từ trước khi Khương Mạn chuyển vào.
Nàng không biết chút gì về những cung nữ thái giám này, gặp mặt tùy tiện nói vài câu xong, ban thưởng cho bọn họ rồi để họ lui xuống.
Chờ khi các cung nhân mới đi hết, Khương Mạn nói với bốn người Liễm Thu bọn họ: "Mấy người mới đến đó các ngươi đều phải chú ý thật kỹ, cũng phải điều tra một chút, nếu là người có bối cảnh trong sạch và thông minh một chút thì cho làm cung nữ nhị đẳng đi."
Mấy người Liễm Thu đều đáp: "Vâng, chủ..... Nương nương."
Khương Mạn nghe vậy, mỉm cười nói: "Về sau các ngươi cứ tiếp tục gọi ta là chủ tử đi."
Từ khi Khương Mạn được tấn vị đến nay đã qua mười ngày, về mặt xưng hô thật ra Vãn Đông làm rất tốt, chỉ có Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử thường hay lỡ miệng gọi chủ tử.
Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử có chút ảo não, nhưng cũng thập phần cảm kích Khương Mạn đã khoan dung cho bọn họ, đều vội vàng đáp: "Cảm ơn chủ tử."
Khương Mạn dời cung các cung phi đều tặng quà tân gia, theo lý mà nói Khương Mạn hẳn là phải mở tiệc chiêu đãi các phi tần khác. Chỉ là, Khương Mạn rất lười phải xã giao với mọi người nên rõ ràng là sẽ không mở tiệc.
Mọi người trong hậu cung đều chờ Khương Mạn mở tiệc, nhưng Khương Mạn đến cả tiệc chúc mừng thăng vị cũng không tổ chức, làm họ càng hiểu rõ hơn về con người của Khương Mạn.
Tháng bảy bận rộn chuyện dời cung làm Khương Mạn thấy tháng này trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái tháng bảy đã qua, tháng tám đã đến.
Hai cây hoa quế trong Vân Hoa Cung đã nở đầy những bông hoa nhỏ màu vàng, đôi lúc Khương Mạn ngồi ở cửa sổ đọc sách lại hốt hoảng nhớ về trước kia khi còn ở Khương gia.
"Ngọc Phù Uyển hẻo lánh quá, mỗi lần trẫm tới đây đều phải đi rất lâu. Vân Hoa Cung gần Càn Ninh Cung hơn, trẫm tới thăm ái phi cũng tiện hơn. Mặc dù trước đó Vân Hoa Cung đã được tu sửa qua, nhưng dù sao cũng lâu rồi cũng không có người ở trong đó nên vẫn cần dọn dẹp vài chỗ, chắc là không mất mấy ngày sẽ xong. Đến lúc đó ái phi hãy dọn qua đó đi."
"Được." Khương Mạn gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Hiện giờ nàng đã là một trong Cửu tần, nếu tiếp tục ở trong Ngọc Phù Uyển cũng không thích hợp. Hơn nữa quả thật Ngọc Phù Uyển có hơi nhỏ, nếu Nhị Hoàng tử trở về cũng không thể sống ở đó.
Vĩnh An đế lại nói tiếp: "Tuy rằng Vân Hoa Cung nhỏ hơn Duyên Phúc Cung và Thái Hòa Cung một chút, nhưng so với Ngọc Phù Uyển này của nàng vẫn lớn hơn, đến lúc đó mấy người này cũng không đủ dùng. Nhân dịp lần này dời cung, ái phi cũng phải chọn thêm vài cung nhân nữa đi."
Khương Mạn cười cười đáp: "Hoàng thượng nói đúng, quả thật thần thiếp cũng cần thêm vài người."
Vãn Đông đứng một bên nghe được thì lông mi hơi run, hiện tại các cung nhân hầu hạ ở Ngọc Phù Uyển đều là thân tín, nếu thêm người sau khi dời cung, rất khó để bảo đảm rằng không có nội gián từ nơi khác sắp xếp vào, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng khó khăn hơn.
Sau khi Vĩnh An đế rời đi, Vãn Đông vốn muốn nói cho Khương Mạn nghe về lo lắng của mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lễ vật các cung gửi đến chúc mừng Khương Mạn được tấn vị đã đến, Vãn Đông đành phải cùng Liễm Thu tiếp đón người tới.
Bận rộn cả một buổi sáng, Ngọc Phù Uyển mới yên tĩnh trở lại.
Vãn Đông và Liễm Thu ai cần cất đồ vào kho thì cất, ai phải nhập sổ sách thì nhập, làm xong thì trời cũng đã tối.
Dùng bữa tối xong, cuối cùng Vãn Đông mới có thời gian nói cho Khương Mạn nghe băn khoăn của mình.
Khương Mạn nghe xong lời của Vãn Đông, đáp: "Ta cũng biết trong mấy người sẽ đến đây chắc chắn không thiếu những người mang tâm địa bất chính. Đối với chúng ta mà nói, chuyện dời cung và có thêm cung nhân là điều chắc chắn sẽ xảy ra, lo lắng cũng không làm được gì, cho nên đến lúc đó chỉ có thể để ngươi và Liễm Thu vất vả một chút, quan sát mấy người họ thật kỹ. Nếu thật sự có người có tâm cơ gì thì nghĩ cách đuổi đi là được. Bằng không một cái Vân Hoa Cung lớn như vậy nếu chỉ có bốn người các ngươi thì cũng không thể lo hết việc ở đó."
Khương Mạn cười cười, nói tiếp: "Ngọc Phù Uyển của chúng ta cũng không có tiểu cung nữ nên chuyện gì cũng phải để ngươi và Liễm Thu tự mình làm. Chờ bao giờ chuyển đến Vân Hoa Cung có tiểu cung rồi, hai người các ngươi cũng thoải mái hơn một chút."
Trong Ngọc Phù Uyển không có tiểu cung nữ không phải vì Nội Vụ Phủ không phái người đến, hiện tại Khương Mạn đang được sủng ái, Nội Vụ Phủ cũng không dám cắt người của Ngọc Phù Uyển. Chỉ có điều Khương Mạn luôn nghĩ Ngọc Phù Uyển khá nhỏ, không cần phải nhiều người hầu hạ đến thế nên luôn từ chối không nhận thêm cung nhân.
Nói xong chuyện cung nhân, Vãn Đông lại nói sang chuyện của Nhị Hoàng tử: "Sao hôm nay lúc nói chuyện với Hoàng thượng chủ tử lại không nhắc đến Nhị Hoàng tử?"
Khương Mạn lắc đầu: "Không vội."
Hôm qua nàng mới được tấn phong lên Cửu tần, hôm nay liền nhắc chuyện này với Hoàng thượng thì quá vội vàng rồi. Trước đây nàng quả thực rất sốt ruột, nhưng bây giờ cũng không thể nôn nóng được, đợi khi nào tìm được cơ hội thích hợp nàng sẽ nói chuyện này với Hoàng thượng, lúc đó khả năng thành công sẽ cao hơn. Hơn nữa bây giờ nàng còn chưa dời cung, bây giờ nhắc đến chuyện này thì sớm quá.
Mà nói không chừng nàng còn chưa kịp nhắc đến thì Hoàng thượng đã chủ động nói về chuyện đưa Nhị Hoàng tử về bên nàng ấy chứ.
Nội Vụ Phủ nhận được chỉ thị thì ngày đêm miệt mài tu sửa lại Vân Hoa Cung, không mất mấy ngày đã xong, đồ dùng hàng ngày và nhiều thứ khác cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Khâm Thiên Giám tính ngày hoàng đạo, mười sáu tháng bảy thích hợp cưới hỏi, đón người, chuyển nhà, xây dựng, kị tế lễ, săn bắt, câu cá.
Trong Ngọc Phù Uyển, đồ của Khương Mạn đã được sắp xếp thu dọn gọn gàng, chỉ cần người của Nội Vụ Phủ đến chuyển đống đồ này tới Vân Hoa Cung là xong.
Vân Hoa Cung là cung điện có hai lối vào, cửa chính hướng Nam, trên cổng lớn còn có ba chữ Vân Hoa Cung rất to; cửa sau có một bức tường chạm khắc hoa văn như một tấm bình phong. Chính điện ở sân trước rộng năm gian, ba điện phụ; chính điện hậu viện năm gian, cũng có ba gian phụ như tiền điện, ngoài ra còn có thêm một phòng bếp nhỏ.
Ở tiền viện có cây hoa quế, chuối tây và các loại hoa cỏ khác, hậu viện thì có một hồ nước nhỏ, trong đó có đủ loại hoa sen, sau này đến mùa hoa nở chắc chắn sẽ rất đẹp.
Vĩnh An đế dẫn Khương Mạn đi một vòng quanh Vân Hoa Cung, chỉ vào cái hồi nước kia rồi nói: "Vân Hoa Cung này hơi nhỏ nên cũng chỉ xây được hồ nước nhỏ thế này thôi, nhưng ái phi muốn nuôi mấy con cá để ăn hẳn là cũng không thành vấn đề."
Khương Mạn nhìn hồ nước trước mắt, có chút hoảng hốt. Có hồ nước để nuôi cá, tiền viện lại có cây hoa quế, những gì nàng từng nhắc đến Vân Hoa Cung này đều có.
Khương Mạn lấy lại bình tĩnh, cười nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng phí tâm như vậy, thần thiếp thập phần vui mừng."
Vĩnh An đế cười nói: "Ái phi thích thì tốt."
Vĩnh An đế cũng không ở lại Vân Hoa Cung lâu, đi dạo một vòng quanh Vân Hoa Cung với Khương Mạn xong liền rời đi.
Tuy chuyện dời cung này Khương Mạn không cần phải động tay động chân, nhưng nàng cũng không nhàn rỗi chút nào. Có rất nhiều chuyện Vãn Đông và Liễm Thu đều cần hỏi ý nàng, Khương Mạn bân rộn nhìn Liễm Thu và Vãn Đông sắp xếp đồ đạc suốt hai ngày, cuối cùng cũng thu dọn xong Vân Hoa Cung.
Sau khi dàn xếp mọi thứ xong xuôi, Khương Mạn liền gặp những cung nhân mới ở đây. Họ đã được Nội Vụ Phủ sắp xếp làm việc ở Vân Hoa Cung từ trước khi Khương Mạn chuyển vào.
Nàng không biết chút gì về những cung nữ thái giám này, gặp mặt tùy tiện nói vài câu xong, ban thưởng cho bọn họ rồi để họ lui xuống.
Chờ khi các cung nhân mới đi hết, Khương Mạn nói với bốn người Liễm Thu bọn họ: "Mấy người mới đến đó các ngươi đều phải chú ý thật kỹ, cũng phải điều tra một chút, nếu là người có bối cảnh trong sạch và thông minh một chút thì cho làm cung nữ nhị đẳng đi."
Mấy người Liễm Thu đều đáp: "Vâng, chủ..... Nương nương."
Khương Mạn nghe vậy, mỉm cười nói: "Về sau các ngươi cứ tiếp tục gọi ta là chủ tử đi."
Từ khi Khương Mạn được tấn vị đến nay đã qua mười ngày, về mặt xưng hô thật ra Vãn Đông làm rất tốt, chỉ có Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử thường hay lỡ miệng gọi chủ tử.
Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử có chút ảo não, nhưng cũng thập phần cảm kích Khương Mạn đã khoan dung cho bọn họ, đều vội vàng đáp: "Cảm ơn chủ tử."
Khương Mạn dời cung các cung phi đều tặng quà tân gia, theo lý mà nói Khương Mạn hẳn là phải mở tiệc chiêu đãi các phi tần khác. Chỉ là, Khương Mạn rất lười phải xã giao với mọi người nên rõ ràng là sẽ không mở tiệc.
Mọi người trong hậu cung đều chờ Khương Mạn mở tiệc, nhưng Khương Mạn đến cả tiệc chúc mừng thăng vị cũng không tổ chức, làm họ càng hiểu rõ hơn về con người của Khương Mạn.
Tháng bảy bận rộn chuyện dời cung làm Khương Mạn thấy tháng này trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái tháng bảy đã qua, tháng tám đã đến.
Hai cây hoa quế trong Vân Hoa Cung đã nở đầy những bông hoa nhỏ màu vàng, đôi lúc Khương Mạn ngồi ở cửa sổ đọc sách lại hốt hoảng nhớ về trước kia khi còn ở Khương gia.