• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã ngủ một giấc, lại được một bữa no nê, Khương Mạn cuối cùng cũng có tâm tư nghĩ về sự tình phát sinh hôm nay. Rốt cuộc tại sao Hoàng thượng lại xuất hiện trong Ngọc Phù uyển, còn giữa ban ngày ban mặt mà kéo nàng?

Mặc dù dáng dấp nàng không tệ, cũng được coi là một mỹ nhân, nhưng trong cung thì thiếu gì người đẹp? Nàng cũng đâu có đẹp đến mức khiến cho Hoàng thượng vừa thấy đã không kìm lòng nổi đúng không? Nếu như nàng thật sự có một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành thì chắc chắn bốn năm qua nàng không thể có một cuộc sống thanh tịnh như vậy được.

Còn nữa, khi đó hình như nàng đã cắn Hoàng thượng một cái thì phải? Lúc tiến cung các Thượng cung đã nói qua khi hầu hạ Hoàng đế thì nhất định phải nghe lời, không được quá trớn cũng không được tổn thương long thể. Vậy vết cắn đó có tính là tổn thương long thể hay không? Hoàng thượng có vì thế mà phạt nàng tội bất kính, ném nàng vào Lãnh Cung hay không đây?

Khương Mạn rùng mình một cái, mặc dù nàng không muốn tranh sủng, nhưng cũng không muốn vào Lãnh Cung chịu khổ a! Cho dù ở Ngọc Phù uyển cũng chẳng có đãi ngộ gì tốt, nhưng chỉ cần nàng đút lót một chút thì chuyện cơm ăn áo mặc cũng không đến nỗi quá hà khắc. Nhưng nếu vào Lãnh Cung nàng chỉ có thể ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà sống lay lắt qua ngày.

Khương Mạn lắc đầu một cái, đem hình ảnh mình ở trong Lãnh Cung vừa lạnh vừa đói lại còn bị cung nhân khi dễ vứt ra sau đầu.

Nàng tự trấn an bản thân, trời đã tối rồi, nàng vẫn đợi ở Ngọc Phù uyển, cũng không có ai đến tìm nàng hỏi tội, hẳn là...Hoàng thượng đã bỏ qua cho nàng rồi chứ?

Hoàng thượng không phái người đến đây vấn tội chứ?

Khương Mạn có chút mơ hồ hỏi Liễm Thu, "Lúc ta ngủ có người nào tới hay không?"

"Bạch Tài nhân phái người ghé qua một chuyến, còn có Thi Bảo lâm ở U Lan hiên cũng đã tới, biết ngài đang nghỉ ngơi, các nàng ngồi một chút liền đi."

Khương Mạn gật đầu, Hoàng thượng tới Ngọc Phù uyển, khẳng định sẽ có người tới thăm dò một chút tin tức. Bạch Tài nhân là từ Ngọc Phù uyển dọn ra ngoài, cùng Khương Mạn coi như có một chút giao tình. Thi Bảo lâm ở U Lan hiên cách Ngọc Phù uyển khá gần, các nàng đến ngược lại không kỳ quái.

"Trừ các nàng ra có còn ai tới nữa không?"

"Không có". Liễm Thu đáp với vẻ mặt đưa đám, lại miễn cưỡng trưng ra bộ mặt tươi cười an ủi Khương Mạn: "Chủ tử yên tâm, Hoàng thượng nếu đã tới Ngọc Phù uyển, còn lâm hạnh chủ tử, như vậy đã chứng minh Hoàng thượng đối với người rất hài lòng. Còn về ban thưởng cái gì, chắc Hoàng thượng chỉ là nhất thời quên mất, nói không chừng sáng sớm ngày mai sẽ mang đến đây thôi."

Chiếu theo cung quy thì phi tần tiến cung lần đầu được Hoàng đế lâm hạnh thì sẽ được ban thưởng chút vật phẩm xuống. Nếu được Hoàng thượng thích thì còn có thể được tăng vị phân. Nhưng chủ tử của họ đã lâm hạnh được nửa ngày rồi mà phía Hoàng thượng vẫn chẳng có động tĩnh gì, Liễm Thu trong lòng lo lắng, chẳng lẽ Hoàng thượng không thích chủ tử của các nàng sao?

"Ta không phải hỏi cái này". Cung quy Khương Mạn đương nhiên nắm rõ, chẳng qua là phi tần ngày thường sủng hạnh đều là buổi tối, còn lần lâm hạnh này của nàng lại là buổi sáng, nếu Hoàng thượng không muốn mang danh "hoang dâm vô độ" thì nhất định sẽ làm như chẳng có chuyện gì phát sinh. Vả lại nàng còn cắn Hoàng thượng một phát, cho nên việc ban thưởng gì đó nàng căn bản không nghĩ đến.

Không phải hỏi cái này, chủ tử kia là...? Vẻ mặt Liễm Thu tràn đầy nghi ngờ.

"Không có gì." Khương Mạn cũng không muốn giải thích với Liễm Thu tại sao nàng lo lắng Hoàng thượng sẽ phái người tới hỏi tội, nói thật không chừng Liễm Thu sợ vỡ mật mất. Bất quá bây giờ xem ra Hoàng thượng vẫn tương đối rộng lượng, Khương Mạn cũng an tâm phần nào, cầm quyển du ký đang đọc dở tiếp tục lật xem.

- --------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Tiểu Đậu Tử tới thiện phòng lấy đồ ăn sáng, lúc trở về Khương Mạn còn chưa tỉnh. Tiểu Đậu Tử đem hộp đựng thức ăn trong tay giao cho Liễm Thu, thấp giọng nói: "Liễm Thu tỷ tỷ, ngươi biết ta đi thiện phòng nghe được cái gì không?"

"Nghe được cái gì?" Liễm Thu bị dáng vẻ thần thần bí bí của Tiểu Đậu Tử làm cho hiếu kỳ.

"Vị bị nhốt ở Lãnh Cung được ban chết."

Liễm Thu hít một ngụm khí lạnh, "Lời ngươi nói là sự thật?"

Tiểu Đậu Tử gật đầu, "Các tiểu thái giám ở cửa thiện phòng đều đang bàn tán chuyện này, hẳn không phải là giả rồi."

"Chuyện xảy ra bao lâu rồi, sao lại đột ngột thế?"

"Hình như là chuyện tối ngày hôm qua."

"Tối ngày hôm qua..." Liễm Thu vừa đi vừa nghĩ, lúc vào nội điện mới phát hiện Khương Mạn đã tỉnh từ bao giờ.

Khương Mạn đang mặc y phục, nghe Liễm Thu lẩm bẩm mãi liền hỏi: "Tối ngày hôm qua thế nào?"

Liễm Thu đem hộp thức ăn trong tay để lên bàn, đi tới hầu hạ Khương Mạn mặc quần áo, vừa làm vừa đem tin tức Tiểu Đậu Tử nghe được ở thiện phòng nói cho nàng nghe.

"Ngươi nói cái gì? Tối hôm qua Hoàng đến ban chết cho Chu Hoàng hậu?" Khương Mạn cả kinh nói: "Có nghe được nguyên nhân vì sao không?"

Chu Hoàng hậu là thê tử kết tóc của Vĩnh An đế, là cháu gái của Hoàng Thái hậu, mẹ đẻ là Đại Công chúa. Bốn năm trước vì mưu hại Thục phi cùng Tam Công chúa nên bị Hoàng thượng biếm vào Lãnh Cung.

Tuy bị nhốt ở Lãnh Cung nhưng Hoàng thượng vẫn không tước đoạt phong hiệu Hoàng hậu. Lúc đó rất nhiều người suy đoán chắc Hoàng thượng chỉ là làm dáng một chút chứ cũng không thật tâm muốn trường phạt Hoàng hậu, chờ qua chuyện này lại tìm một lý do thả Hoàng hậu ra.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của triều thần, Hoàng hậu bị nhốt một lần liền là bốn năm, như thể Vĩnh An đế đã quên trên đời này vẫn còn tồn tại một Chu Hoàng hậu.

Nhưng rốt cuộc là vì sao Hoàng hậu lại bị ban chết chứ? Không phải Đại Công chúa còn đang chuẩn bị thành hôn sao? Tại sao vào đúng lúc này lại ban chết cho Hoàng hậu? Hoàng Thái hậu không can ngăn sao?

Tình huống cụ thể Liễm Thu cũng không biết, nghe Khương Mạn hỏi, Liễm Thu thử thăm dò: "Hay là để nô tỳ nói Tiểu Đậu Tử đi hỏi thăm một chút?"

Khương Mạn suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, ngươi nhắc hắn cẩn thận một chút, có thể hỏi được thì hỏi, nếu không được thì bỏ đi."

Liễm Thu cười nói: "Chủ tử yên tâm, tiểu tư kia cũng cơ trí lắm."

Khương Mạn ăn sáng mà tâm hồn đã thả trôi nơi đâu. Hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến Ngọc Phù uyển. Mà rốt cuộc vì sao hôm qua Hoàng thượng lại ghé qua Ngọc Phù uyển chứ?


Tiểu Đậu Tử không để Khương Mạn chờ quá lâu, vừa dùng xong bữa sáng đã thấy hắn mang theo tin tức thăm dò được trở lại.


Để Liễm Thu rót cho Tiểu Đậu Tử ly trà, chờ hắn uống xong Khương Mạn mới hỏi: "Ngươi đi có nghe được gì không?"


"Hồi chủ tử, nô tài nghe được." Tiểu Đậu Tử đặt ly trà xuống, đáp lời: "Theo nô tài nghe được, trước khi Đại Công chúa xuất giá nàng có đến cầu xin Thánh thượng. Nàng nói sắp phải xuất giá, duy có một điều không yên tâm chính là Hoàng hậu. Nàng hy vọng Hoàng thượng có thời gian có thể đi thăm Hoàng hậu một chút, như vậy nàng cũng có thể yên tâm mà xuất giá. Hoàng thượng nể mặt Đại Công chúa nên đã đáp ứng ngay lập tức."


Vĩnh An đế con nối dõi đơn bạc, trước mắt dưới gối cũng chỉ có bốn cô Công chúa, Hoàng thượng đối với các nàng luôn luôn không tệ.


"Hôm nay Hoàng thượng vừa vặn lúc rảnh rỗi liền đi Cam Tuyền Cung. Chẳng qua Hoàng thượng vào Cam Tuyền Cung chưa được bao lâu liền nổi giận đùng đùng đi ra. Sau đó mọi người truyền nhau rằng Hoàng hậu lại nói lời không nên nói chọc giận Thánh nhan rồi."


Tiểu Đậu Tử nói xong, ngừng lại một chút rồi thấp giọng nói: "Bất quá ở Cam Tuyền Cung có đồng hương nói cho nô tài biết, Hoàng thượng vốn đang hảo hảo nói chuyện cùng Hoàng hậu, uống xong mấy ngụm trà liền nổi giận, nô tài suy đoán có thể là trà kia có vấn đề."


Khương Mạn nghe xong một lúc lâu không lên tiếng, qua một hồi mới phất tay để Tiểu Đậu Tử lui xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK