• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Y Viện nghe Khương Tài nhân đang bị cấm túc muốn thỉnh thái y thì ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi không ai đồng ý đến Ngọc Phù uyển.

Tiểu Đậu Tử ở một bên cười theo: "Khiến các vị đại nhân thêm phiền phức rồi, chỉ là còn phải phiền một vị đại nhân đi cùng nô tài về Ngọc Phù uyển nữa."

Mấy vị thái y đang làm việc đối mặt nhìn nhau, cuối cùng một người đang ngồi ở góc tường lật sách đứng lên, "Dẫn ta đi xem một chút đi."

Người này họ Vân, tuổi tầm bốn mươi, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, mặc thất phẩm ngự y. Những người thế này ở Thái Y Viện thường xuyên bị coi nhẹ, trong cung hầu hết các phi tần đều không muốn người như này bắt mạch cho mình.

Tiểu Đậu Tử cũng chần chừ một lúc, nhưng thấy mấy thái y nổi danh trong Thái Y Viện đều đang ngồi bất động như núi, ngay cả một ánh mắt cũng không ném qua cho hắn, Tiểu Đậu Tử chỉ có thể mỉm cười chào hỏi Vân Thái y, "Vậy thì làm phiền đại nhân rồi."

"Gọi ta Vân Thái y là được rồi."

Tiểu Đậu Tử rất nghe lời: "Vân Thái y."

Thái Y Viện cách Ngọc Phù uyển khá xa, Tiểu Đậu Tử cùng Vân Thái y phải đi một lúc lâu mới tới nơi.

Sau khi dẫn người vào Ngọc Phù uyển, Tiểu Đậu Tử giới thiệu cho Khương Mạn, "Vị này là Vân Thái y của Thái Y Viện."



Khương Mạn hướng vân thái y gật đầu một cái, "Làm phiền Vân Thái y rồi."

"Không dám." Vân Thái y để hòm thuốc ở một bên, quan sát sắc mặt Khương Mạn, sau đó dò hỏi: "Nghe nói tài nhân không thoải mái, tài nhân có thể nói cụ thể một chút là không thoải mái ở chỗ nào không?"

Khương Mạn ngượng ngùng cười một tiếng, "Thật ra thì cũng không phải khó chịu gì, lúc trước nguyệt sự của ta vẫn luôn không đều, hai tháng tới một lần cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này đã ba tháng rồi mà vẫn chưa đến, đúng lúc sáng nay lại nghe tin Tống Tu nghi có bầu, ta liền muốn mời thái y xem giúp ta một chút, liệu có phải ta cũng đang mang thai hay không a?

Nếu là thái y khác có thể sẽ nghĩ rằng Khương Tài nhân này có phải muốn mang thai đến điên rồi không? Nàng đã thị tẩm được mấy lần chứ? Còn nói cái gì mà ta cũng đang mang thai, bộ cho rằng có thai là chuyện dễ lắm sao? Nhưng Vân Thái y nghe vậy thì chỉ gật đầu một cái, bình tĩnh nói, "Mời tài nhân đưa tay ra để hạ quan giúp ngài bắt mạch."

Khương Mạn chìa tay ra, Vãn Đông cầm một tấm khăn lụa trắng đắp lên tay Khương Mạn, Vân Thái y ngồi xuống bắt đầu chẩn mạch.

Mấy người Liễm Thu cùng Vãn Đông đều nín thở yên lặng chờ kết quả chẩn mạch.

Không lâu sau Vân Thái y thu tay về, "Chúc mừng tài nhân, tài nhân đúng là đã mang thai được hơn ba tháng rồi."

Đám người Liễm Thu vô cùng vui vẻ, Khương Mạn cũng cười, nhưng rất nhanh liền thu nụ cười lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Vân Thái y, lúc trước ta không biết mình đang mang thai, cũng không có chú ý tới, liệu có ảnh hưởng gì tới đứa bé trong bụng không?"

Vân Thái y nói: "Không có gì đáng ngại, mạch tượng tài nhân ổn định, đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh."

Khương Mạn tỏ vẻ như vừa trút được gánh nặng, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Việc Ngọc Phù uyển tìm thái y cũng không khiến hậu cung chú ý, dẫu sao trong mắt các vị cung chủ thì một tài nhân nhỏ bé trong năm năm chỉ hưởng một lần ân sủng mà đã đắc tội với sủng phi mang thai, lại còn bị Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc đã định sẵn là không có khả năng trở mình. Một người như vậy cũng không đáng để các nàng lãng phí tinh lực mà chú tâm.

Cho nên khi Liễm Thu đến Trường Xuân Cung báo tin cho Giang Quý phi, Giang Quý phi sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, quay qua hỏi Đại cung nữ Đinh Hương, "Ngươi nói có đúng không? Là Khương Tài nhân của Ngọc Phù uyển, không phải là phi tần nào của cung khác sao?"

"Nương nương, đúng là Khương Tài nhân của Ngọc Phù uyển đang mang thai, đại cung nữ bên người Khương Tài nhân vẫn còn đứng ở bên ngoài kia đó ạ." Đinh Hương nói.



Giang Quý phi yên lặng hồi lâu, nói: "Gọi vào đây đi."

Liễm Thu theo Đinh Hương vào chính điện Trường Xuân Cung, quy củ quỳ trước mặt Giang Quý phi, nói: "Tài nhân của nô tỳ nguyệt sự vẫn luôn không đều, hai tháng không tới là chuyện bình thường, hơn nữa sau khi tài nhân có thai cũng không có phản ứng gì, cho nên lần này tài nhân ba tháng vẫn chưa thấy nguyệt sự chúng nô tỳ cũng không có nghĩ đến phương diện này."

Hôm nay tin tức tu nghi nương nương mang thai truyền tới, chúng ta mới đoán già đoán non rồi đánh liều mời thái y. Không ngờ thái y chẩn mạch xong lại nói tài nhân đã mang thai được hơn ba tháng. Sau khi biết tin này tài nhân đã lập tức phái nô tỳ tới bẩm báo cho Quý phi nương nương.

Giang Quý phi uống một ngụm trà, tiện tay để lên chiếc bàn bên cạnh.

Tiếng va chạm nhẹ của tách trà và cái bàn như đập vào tâm khảm của Liễm Thu, khiến nàng không tự chủ được mà căng thẳng.

Giang Quý phi ôn hòa nói: "Đứng lên đi, tài nhân các ngươi có thai là chuyện tốt, đã bẩm báo tin này đến Hoàng thượng chưa?" Liễm Thu lắc đầu, "Vẫn chưa, tài nhân nói Quý phi nương nương hiện chưởng quản lục cung, theo lý nên nói với ngài trước một tiếng mới được."

Giang Quý phi cười cười, nói với Đinh Hương bên cạnh: "Ngươi theo nàng đến Càn Ninh Cung một chuyến báo tin vui này cho Hoàng thượng đi."

"Dạ, nương nương."

Sau khi Liễm Thu rời đi, Giang Quý phi nói với một cung nữ khác tên Hải Đường: "Khương Tài nhân này cũng thật là may mắn."

"Có thể hạ sinh mới tính là may mắn." Hải đường nhẹ giọng nói: "Hơn nữa còn phải xem xem đứa bé sinh ra là trai hay gái, nếu là một công chúa thì khá tốt, nhưng nếu là hoàng tử thì cũng không được coi là vận khí tốt."

"Nói không sai." Giang Quý phi vuốt ve chén trà nói: "Nếu như nàng thật sự có thể sinh được hoàng tử, bôn cung cũng không ngại thay nàng nuôi nấng đứa bé." Chẳng qua là lúc đó Khương Tài nhân này chắc chắn sẽ không thể lưu lại.

Hải Đường cười phụ họa: "Nương nương muốn nhận nuôi nó là phúc của đứa bé kia."

Đinh Hương cùng Liễm Thu tới Càn Ninh Cung, tiểu thái giám ở đây không biết Liễm Thu nhưng biết Đinh Hương - đại cung nữ của Trường Xuân Cung.



"Đinh Hương cô nương đến đây có chuyện gì thế?"

Đinh Hương dè dặt mỉm cười, "Ta phụng lệnh quý phi nương nương phụng bồi Liễm Thu cô nương của Ngọc Phù uyển đến báo tin vui với Hoàng thượng, thái y vừa chẩn ra Khương Tài nhân của Ngọc Phù uyển đã mang thai được hơn ba tháng, tiểu công công giúp ta bẩm báo một tiếng đi."


Tiểu thái giám nghe vậy cười nói: "Đây chính là đại hỷ sự, Đinh Hương cô nương chờ chút để ta vào bẩm báo."


Triệu Toàn Phúc đang mài mực cho Vĩnh An đế, nhìn tiểu thái giám ở góc tường thò đầu ra, hắn tỉnh bơ trợn mắt nhìn tiểu thái giám một cái, giúp Vĩnh An đến châm trà, lại hầu hạ một lát mới tìm cơ hội đi ra tìm gặp tiểu thái giám.


"Lén lén lút lút cái gì?"


Tiểu thái giám ngượng ngùng cười: "Triệu Công công, Đinh Hương cô nương của Trường Xuân Cung đưa một người tên là Liễm Thu đến báo tin vui, nói là Khương Tài nhân của Ngọc Phù uyển chẩn ra hỷ mạch, cái thai đã được hơn ba tháng rồi."


"Biết rồi." Triệu Toàn Phúc nói xong xoay người tiến vào ngự thư phòng, nhìn Vĩnh An đế đọc xong cuốn tấu chương cuối cùng liền đem chuyện Đinh Hương theo Liễm Thu tới báo tin mừng nói qua một lần.


Nghe mấy chữ Ngọc Phù uyển, Vĩnh An đế theo bản năng sờ vào vai trái mình, tuy nói dấu răng đó đã sớm biến mất nhưng thứ phi dám cắn hắn thì nàng là người đầu tiên, muốn hắn không ấn tượng sâu cũng khó.


Nàng ấy thật sự có thai sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK