• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều Khương Mạn không nghĩ tới là tuy nàng không có ý muốn đi tìm Trần Ngự nữ, nhưng Trần Ngự nữ lại tự mình tới tìm nàng.

Lúc nghe Liễm Thu nói Trần Ngự nữ đến cửa bái phỏng, Khương Mạn có chút ngơ ngác, "Chính là Trần Ngự nữ thị tẩm ba ngày liên tiếp sao? Nàng tới thăm ta?"

Liễm Thu cũng cảm thấy có chút khó hiểu Trần Ngự nữ này, nàng gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, nàng nói là ngưỡng mộ chủ tử, đặc biệt tới thăm người."

Khương Mạn khoát tay một cái, nói: "Nói với nàng ta không thoải mái, không tiếp khách, bảo nàng trở về đi thôi."

Bất kể Trần Ngự nữ kia có mục đích gì, nàng cũng không muốn tham dự vào.

Liễm Thu đáp một tiếng "Dạ" rồi đi ra ngoài nói với Trần Ngự nữ.

Trần Ngự nữ nghe vậy, nụ cười trên mặt không thay đổi, vẫn là một vẻ ôn nhu như cũ nói: "Làm phiền cô nương rồi, nếu Khương Tiệp dư không thoải mái, vậy ngày khác ta lại tới thăm tiệp dư."

Liễm Thu gật đầu cười, "Trần Ngự nữ đi thong thả!"

Sau khi rời khỏi Ngọc Phù uyển, tiểu cung nữ mà Trần Ngự nữ mang theo bên mình giận dữ bất bình nói: "Khương Tiệp dư cũng quá không biết điều rồi, mặc dù nàng sinh được Nhị Hoàng tử, nhưng từ sau khi Nhị Hoàng tử được sinh ra nàng cũng chưa được thị tẩm lần nào, hôm nay ngự nữ chủ động tới tiếp cận, nàng ta không lôi kéo người thì thôi, còn làm bộ làm tịch."



Trần Ngự nữ cười một tiếng, nói: "Cho dù là không thị tẩm thì cách Hoàng thượng đối xử với Khương Tiệp dư cũng khác với những người khác."

Tiểu cung nữ có chút không hiểu, Trần ngự nữ nhàn nhạt cười một cái, không có ý muốn giải thích.

"Chủ tử, sao đột nhiên Trần Ngự nữ lại tới thăm người a?" Trong Ngọc Phù uyển, sau khi Liễm Thu tiễn Trần Ngự nữ đi thì tự mình suy nghĩ một hồi, nhưng cũng chẳng hiểu ra cái gì hết, dứt khoát hỏi thẳng Khương Mạn.

Khương Mạn lật thoại bản trong tay, nói: "Có lẽ Trần Ngự nữ cảm thấy ta sẽ cần một người trợ giúp đắc lực."

Đây là điều mà Khương Mạn suy nghĩ một lúc mới ra. Hậu cung này mỗi lần có người mới tiến cung, nếu muốn ngóc đầu dậy, hoặc là gia đình có bối cảnh, không thì phải dựa vào các vị phi tần, kết thành liên minh với mấy người có phi vị cao. Mặc dù vị phân của nàng bây giờ cũng không tính là cao, nhưng nàng đã sinh Nhị Hoàng tử, Hoàng thượng cũng nguyện ý cho nàng mấy phần mặt mũi.

Hơn nữa mặc dù nhìn trông như nàng được sủng ái, nhưng thực tế lại thị tẩm chưa được mấy lần. Đối với Trần Ngự nữ mà nói, nàng không phải là đối tượng tốt nhất để kết đồng minh sao? Cũng như vậy, Trần Ngự nữ cảm thấy tuy nàng có ân sủng, nhưng lại ít khi hầu hạ, có lẽ sẽ cần tìm một người thay nàng cố sủng. Nếu trước mắt cả hai bên không có mâu thuận về lợi ích, vậy tại sao không thể hợp tác chứ? Cho nên mới tìm tới cửa.

Nhưng có lẽ Trần Ngự nữ tính toán lầm rồi, cũng không phải Khương Mạn cảm thấy giữa các nàng có xung đột lợi ích gì. Hoàng thượng chỉ có một, mọt người đều tìm cách chiếm sủng ái của hắn, làm sao có thể không có xung đột lợi ích. Hơn nữa nếu kết minh với Trần Ngự nữ thì chỉ có nàng ta có lợi, còn nàng thì được chỗ tốt nào chứ? Vả lại, bây giờ Hoàng thượng còn cần đến tỷ tỷ, như vậy trong chốc lát nàng căn bản sẽ không thất sủng, cũng không cần phải tìm người liên minh.

Khương Mạn lắc đầu một cái, nói: "Trần Ngự nữ tìm nhầm người rồi."

Buổi tối hôm đó, vẫn là Trần Ngự nữ thị tẩm. Nhóm người tiến cung cùng Trần Ngự nữ đều đỏ mắt ghen tị, nhưng các nàng cũng chỉ có thể âm thầm nói mấy lời chua cay, chứ không ngăn được Trần Ngự nữ tới Càn Ninh Cung.

Trong Càn Ninh Cung, Vĩnh An đế tán gẫu cùng Trần Ngự nữ, làm như vô tình nhắc tới: "Nghe nói hôm nay ái phi tới Ngọc Phù uyển thăm Khương Tiệp dư à?"

Trần Ngự nữ cười nhẹ một tiêng, nói: "Thần thiếp vừa mới tiến cung, cũng không có người nào trò chuyện. Nghe nói Khương tỷ tỷ là người hiền hòa, nên nghĩ hay là làm quen Khương tỷ tỷ trước, sau này còn có người trò chuyện giải sầu một chút. Đáng tiếc thần thiếp chọn ngày không khéo, lại chọn đúng lúc thân thể Khương tỷ tỷ không thoải mái nên không thấy mặt Khương tỷ tỷ được."

Vĩnh An đế nghe xong, cười một tiếng, nói: "Sợ là không phải thân thể Khương Tiệp dư không thoải mái, mà là không muốn thấy nàng."



Trên mặt Trần Ngự nữ đầy sự kinh ngạc.

Vĩnh An đế như có lòng tốt giải thích một câu, "Khương Tiệp dư này bình thường thích nhất là sự thanh tĩnh."

Trần Ngự nữ nghe vậy trong lòng kinh đào phách ngạn (1), không nghĩ rằng ân sủng của Hoàng thượng dành cho Khương Tiệp dư còn nhiều hơn nàng nghĩ.

(1) Kinh đào phách ngạn: 1 câu trong bài Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ; dịch nghĩa: Sóng tung bờ rạn (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn).

Nàng tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: "Là thần thiếp không phải, không nên quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Khương Tiệp dư."

Trần Ngự nữ thị tẩm bốn ngày liên tiếp, đang lúc mọi người suy đoán ngày thứ năm có phải Trần Ngự nữ tiếp tục hầu hạ hay không, hay sẽ đổi người khác thị tẩm thì Miêu Bảo lâm, một người sống như người trong suốt trong hậu cung lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Miêu Bảo lâm bỗng nhiên qua đời, chỉ cần là người có đầu óc đều thấy chuyện này có chút kỳ quặc.

Vĩnh An đế nghe tin Miêu Bảo lâm chết, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra Miêu Bảo lâm là ai, hắn phất phất tay, phân phó Triệu Toàn Phúc: "Để hai người Giang Quý phi và Vi Đức phi thăm dò chuyện này đi."

Nói xong, Vĩnh An đế lại nói: "Bảo cả Cao Hiền phi làm cùng nữa."

"Vâng, Hoàng thượng."

Triệu Toàn Phúc truyền lại ý chỉ của Vĩnh An đế cho ba người Giang Quý phi nghe, Giang Quý phi ngoài mặt thì cười dịu dàng, nhưng Triệu Toàn Phúc vừa đi, Giang Quý phi đã trút hết lửa giận ra ngoài.

Giang Quý phi và Cao Hiền phi đồng thời điều tra chuyện này, không ai muốn thua ai, rất nhanh hai người đã điều tra rõ tất cả.



Chủ yếu là người làm chuyện này cũng không có cách để che giấu hoàn toàn.

"Ngươi nói Miêu Bảo lâm là bị Lữ Mỹ nhân bỏ thuốc hại chết sao?" Khương Mạn ngẩng đầu hỏi.


"Đúng vậy." Vãn Đông nói: "Mọi người cũng không nghĩ tới, nhưng chuyện lần này có chứng cứ xác thực, hơn nữa Lữ Mỹ nhân cũng tự thừa nhận rồi."


"Tại sao a?" Khương Mạn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, quan hệ của Lữ Mỹ nhân và Miêu Bảo lâm không phải vẫn luôn rất tốt sao? Trước kia lúc Lữ Mỹ nhân được sủng ái cũng rất che chở Miêu Bảo lâm, sau khi Lữ Mỹ nhân thất sủng Miêu Bảo lâm vẫn luôn đi theo sau lưng Lữ Mỹ nhân, tại sao Lữ Mỹ nhân lại đột nhiên hạ độc Miêu Bảo lâm chứ.


Vãn Đông nói: "Theo như Lữ Mỹ nhân nói, Miêu Bảo lâm hại chết đứa bé của nàng, một mạng đền một mạng, cho nên nàng cũng muốn lấy mạng Miêu Bảo lâm."


Thế..., Khương Mạn không biết nói cái gì cho phải. Nếu lúc ấy đứa bé trong bụng Lữ Mỹ nhân thật sự là do Miêu Bảo lâm hại, vậy Lữ Mỹ nhân muốn mạng của Miêu Bảo lâm là có lý. Nhưng vì sao Miêu Bảo lâm lại phải hại đứa bé trong bụng Lữ Mỹ nhân chứ?


Vãn Đông thở dài nói: "Nhắc tới cũng là do Lữ Mỹ nhân tự mình tạo nghiệp, tính khí Lữ Mỹ nhân không tốt, mặc dù nàng che chở cho Miêu Bảo lâm, nhưng cũng có không ít lần lấy Miêu Bảo lâm ra trút giận, lần đó không phải Lữ Mỹ nhân bị người khác làm hại thấy máu sao? Lữ Mỹ nhân không vừa ý chuyện Miêu Bảo lâm đi bên cạnh không kịp thời đỡ nàng nên đã phát hỏa, chưa nói đến nàng bắt Miêu Bảo lâm quỳ trong Lạc Mai cư nguyên một ngày, còn bắt Miêu Bảo lâm mỗi ngày đều phải hầu hạ thuốc thang cho nàng."


"Có lẽ hận ý của Miêu Bảo lâm đối với Lữ Mỹ nhân góp nhặt từng chút trong lòng, đến khi không thể nhịn được nữa thì bạo phát ra, cho thêm thứ khác vào thuốc an thai của Lữ Mỹ nhân, khiến Lữ Mỹ nhân sảy thai."


Chuyện này đã không thể nói được là ai đúng ai sai nữa, dù sao bây giờ đứa bé trong bụng Lữ Mỹ nhân đã sớm mất rồi, Miêu Bảo lâm cũng đã chết, Lữ Mỹ nhân hạ độc Miêu Bảo lâm cũng không sống nổi, kết quả cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK