• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân trước Vĩnh An đế vừa đi, chân sau Giang Quý phi liền đặt chung trà xuống, đứng dậy sửa sang lại xiêm áo, vịn tay Đại Cung nữ Hải Đường, cười nói: "Trong cung bổn cung còn có việc, không quấy rầy nhã hững của các muội muội nữa."

Vi Đức phi cũng đứng lên, "Bổn cung không yên tâm Tứ Công chúa, cũng về trước."

"Vậy bổn cung cũng về cùng." Cao Hiền phi cũng đứng dậy theo.

Tam phi vừa rời đi, tiếp đó những người khác cũng lục tục đi về, Du Sung dung cũng không có tâm tình ứng phó với mọi người, gương mặt tái nhợt, gượng cười tiễn mọi người rời đi. Lúc ánh mắt lướt qua Khương Mạn mang theo hận thù sâu nặng.

Khương Mạn cũng nhận ra tầm mắt của Du Sung dung tràn đầy oán hận, bất đắc dĩ lắc đầu, lần này nàng đã làm gì chứ? Muốn trách chỉ có thể trách vận khí Du Sung dung không tốt, nếu như không phải là Vĩnh An đế đã nghe qua tiếng đàn của nàng, hôm nay tuyệt đối sẽ không ngăn cản nàng chơi đàn. Ai kêu Vĩnh An đế đã bị tiếng đàn của nàng hành hạ, sẽ không muốn nghe nàng chơi đàn lần nữa đâu.

Thưởng hoa yến của Du Sung dung giải tán trong không vui, Du Sung dung ngã bệnh ngay sau đó, bất quá Du Sung dung bệnh mấy ngày nhưng Vĩnh An đế cũng không đến thăm nàng, không ít người trong hậu cung đều đoán có phải Du Sung dung sắp thất sủng rồi không?

Nếu Du Sung dung thật sự thất sủng, đối với các nàng mà nói là chuyện tốt, chẳng qua là nghĩ đến nguyên nhân Du Sung dung thất sủng thì làm sao các nàng cao hứng nổi? Chỉ vì Du Sung dung muốn Khương Tiệp dư chơi đàn ở thưởng hoa yến? Thế này có phải Hoàng thượng quá coi trọng Khương Tiệp dư rồi không?



Khương Mạn nghe lời phỏng đoán của mọi người, rất muốn nói với bọn họ rằng, các ngươi nghĩ nhầm rồi, có lẽ Hoàng thượng chỉ tức giận vì Du Sung dung suýt nữa làm lỗ tai hắn phải chịu hành hạ thôi.

Bất quá Khương Mạn thấy cho dù nàng nói sự thật với mọi người, có lẽ cũng chẳng ai tin tưởng nàng.

Cũng may, rất nhanh đã đến kỳ tuyển tú năm nay, tầm mắt của phi tần hậu cung đều đặt lên chuyện này.

Vốn là kỳ tuyển tú lần này nên do hai người đang cùng quản lý hậu cung, Giang Quý phi và Vi Đức phi phụ trách, nhưng sắp tới kỳ tuyển tú, Vĩnh An đế lại để cho Cao Hiền phi cùng tham dự vào.

Dĩ nhiên là Cao Hiền phi vô cùng cao hứng, nhưng sắc mặt Giang Quý phi lại rất khó coi. Mấy năm nay tuy nói là nàng và Vi Đức phi cùng nhau chưởng lý hậu cung, nhưng mọi việc Vi Đức phi đều không muốn ra mặt, phần lớn chuyện đều do nàng định đoạt. Nhưng Cao Hiền phi lại không giống như vậy, nàng ta vốn đã muốn nhúng tay vào sự vụ lục cung, hơn nữa hai nàng không hợp nhau, Vĩnh An đế cho Cao Hiền phi tham gia vào chuyện này không phải là để nàng chịu ấm ức sao?

Nhưng bất kể Giang Quý phi nghĩ thế nào, Vĩnh An đế đã an bài như vậy, nàng cũng chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận.

Giống như Giang Quý phi nghĩ, từ lúc kỳ tuyển tú bắt đầu đến khi kết thúc, từ đầu đến cuối Cao Hiền phi đều ở đây làm cùng nàng, người nàng coi trọng nhất định Cao Hiền phi sẽ phản đối, ngược lại người nàng phản đối thì Cao Hiền phi nhất định sẽ đồng ý.

Hai người một đường đối chọi gay gắt, cuối cùng kỳ tuyển tú này cũng đến giai đoạn cuối cùng, Hoàng thượng đích thân chọn.

Vĩnh An đế cầm danh sách những người được chọn lên nhìn qua một cái, liền ném sang một bên. Đến ngày tuyển tú, bốn người Vĩnh An đế, Giang Quý phi, Vi Đức phi, Cao Hiền phi ngồi trên cao nhìn từng nhóm thiếu nữ như hoa như ngọc hành lễ, giới thiệu bản thân.

Mắt thấy đã hai nhóm người đi xuống, nhưng một người Vĩnh An đế cũng không mở miệng nói lưu lại, Giang Quý phi không khỏi nhíu mày một cái, "Hoàng thượng, năm nay những người này không hợp tâm ý ngài sao?"

Tầm mắt Vĩnh An đế quét qua người những thiếu nữ ở dưới, giọng lãnh đạm nói: "Nhìn thêm chút nữa đi."



Hắn cũng không phải một tên háo sắc, nếu không phải biết rằng nếu hắn cự tuyệt kỳ tuyển tú năm nay sẽ có không ít người chạy đến trước mặt hắn lấy lý do con cháu đơn bạc không ngừng khuyên hắn, chứ vốn hắn đã định hủy kỳ tuyển tú năm nay rồi.

Bây giờ mặc dù không hủy kỳ tuyển tú, nhưng hắn cũng không có mấy hứng thú với việc này.

Lại nhìn mấy đợt người, người trong danh sách cũng đã sắp hết rồi, Vĩnh An đế mới mở miệng giữ lại mấy người, cộng lại cũng chỉ có chín người, ít hơn nhiều so với năm Khương Mạn vào cung.

Mấy người không trúng tuyển được đưa ra khỏi cung, mà chín người may mắn được Hoàng thương giữ lại thị được ban cho vị phân khác nhau.

Trong chín người đó, vị phân cao nhất là bảo lâm được ban cho một người họ Hạ.

Khương Mạn đối với chuyện chín người mới vào cung là người như thế nào cũng không quá quan tâm, nhưng không biết vì sao những người trong Ngọc Phù uyển lại rất quan tâm chuyện này, Tiểu Đậu Tử cố tình nghe ngóng tướng mạo và tính tình của chín người này, nói làu làu trước mặt Khương Mạn như thuộc hế trong lòng bàn tay vậy.

"Nghe nói tướng mạo Hạ Bảo lâm rất xuất sắc, hơn nữa tính tình nhu thuận, trong mấy người lần này tiến cung danh tiếng rất tốt, bây giờ cả hậu cung đều đang suy đoán Hoàng thượng hẳn là sẽ gọi nàng ta hầu hạ đầu tiên."

"Còn có một người là Lưu Ngự nữ..."

"Chủ tử, sao người không lo lắng chút nào vậy?" Tiểu Đậu Tử nói nửa ngày, Liễm Thu nhìn Khương Mạn vẫn là dáng vẻ không thèm để ý, không khỏi sốt ruột thay nàng, "Mặc dù bây giờ người đang là tiệp dư, nhưng chắc chắn từ tam phẩm tiệp dư lên nhị phẩm Cửu tần cũng không phải chuyện đơn giản đâu, người đừng quên Nhị Hoàng tử vẫn đang nuôi ở Từ Ninh Cung đấy."

Khương Mạn cười nhạt, nói: "Có cái gì phải lo lắng chứ? Cho dù không có mấy người mới này, ta không thăng lên được Cửu tần thì chính là ta không thăng lên được Cửu tần, giống như vậy, dù có mấy người mới thì vị phân của ta cũng không thay đổi."

Nhìn Liễm Thu còn muốn nói gì đó, Khương Mạn tiếp tục mở miệng nói: "Người mới vừa tiến cung, hiện tại cũng không nhìn ra được gì, ai được sủng ái, ai là phù dung sớm nở tối tàn, tất cả vẫn phải đợi một thời gian nữa mới biết được."



Lúc này Liễm Thu mới biết mình rảnh rỗi lo lắng không đâu, tuy trên mặt chủ tử không lộ, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, nàng ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Chủ tử nói có lý, là nô tỳ nôn nóng rồi."


Khương Mạn lắc đầu một cái, cười nói: "Biết là ngươi nôn nóng thay ta rồi."


Mặc dù Khương Mạn nói người mới vừa vào cung chưa thể nhìn ra điều gì, nhưng nàng và mọi người giống nhau, đều cảm thấy trong đám người mới này nhất định người đầu tiên hầu hạ sẽ là Hạ Bảo lâm, dẫu sao Vĩnh An đế có thể cho nàng ta vị phân cao hơn người khác đã nói rõ rằng ít nhất Vĩnh An có ấn tượng tốt về nàng.


Nhưng mọi người không ngờ rằng người đầu tiên đi hầu hạ Vĩnh An đế lại không phải là Hạ Bảo lâm, cũng không phải Lưu Ngự nữ mà Tiểu Đậu Tử nhắc tới, mà là một người không có chút cảm giác tồn tại nào - Trần Thải nữ.


Ngày hôm sau sau khi Trần Thải nữ thị tẩm liền được tấn lên ngự nữ, sau đó lại được hầu hạ ba ngày sau đó, nhất thời trở nên phong quang vô hạn trong đám người mới, không khỏi kéo đến sự chú ý của hậu cung.


Hậu cung đối với Trần Ngự nữ đột nhiên xuất hiện này hết sức tò mò, chẳng qua là Trần Ngự nữ này rất khiêm tốn, mỗi ngày thị tẩm xong liền trở về tẩm cung của mình, cũng không ra ngoài đi dạo lung tung, khiến cho phi tần muốn gặp nàng không có chỗ xuống tay.


Khương Mạn đối với Trần Ngự nữ này cũng có chút tò mò, nhưng sự tò mò này rất ít, là cái kiểu nếu tình cờ gặp phải thì sẽ nhìn lâu hơn một hai giây, nhưng tuyệt đối sẽ không vì tò mò muốn gặp nàng mà tốn công tốn sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK