Khương Mạn nhận lấy tấm thiệp, mở ra đã nhìn thấy, "Thưởng hoa yến?" Thời gian tổ chức là hai ngày sau.
"Đúng vậy." Nhã Âm nói: "Nương nương nhà chúng ta trồng mấy bụi mặc lan, mấy ngày này vừa vặn nở hoa, nương nương liền muốn mời các vị chủ tử tới cùng uống trà, thưởng hoa gắn kết tình cảm."
Khương Mạn gật đầu một cái, để thiệp mời lên bàn, nói với Nhã Âm: "Ta biết rồi, Nhã Âm cô nương trở về nói lại cho nương nương các cô, lúc đó ta nhất định sẽ đến."
"Vậy nô tỳ không quấy rầy tiệp dư nữa." Nhã Âm nói xong, cáo từ rời đi.
Sau khi Nhã Âm đi, Khương Mạn chống cằm lười biếng nằm sấp lên bàn, tay chọc chọc tấm thiệp, lẩm bẩm nói: "Sao đột nhiên Du Sung dung lại muốn tổ chức thưởng hoa yến nhỉ?" Nói đến thì từ sau giao thừa trong hậu cung vẫn chưa có ai tổ chức yến tiệc đâu, cũng không biết bây giờ Du Sung dung tổ chức cái thưởng hoa yến này có mục đích gì nữa.
A! Nàng thật sự là không muốn tham gia mấy cái yến hội này, không nói tẻ nhạt nhàm chán, còn phải đối phó với mấy người lòng mang dạ quỷ, rõ ràng trong lòng chỉ mong người khác đều gặp xui xẻo, nhưng trên mặt lúc nào cũng là vẻ thân mật thắm thiết chị chị em em.
"Có lẽ Du Sung dung muốn chúc mừng một chút?" Vãn Đông suy đoán.
"Chúc mừng một chút?" Khương Mạn nhất thời không phản ứng kịp.
"Không phải Du Sung dung vừa được tấn vị từ tiệp dư lên sung dung sao?" Những năm trước các vị chủ tử sau khi được tấn phong đều sẽ thiết yến ăn mừng, năm nay bởi vì trong đêm giao thừa xảy ra chuyện đó nên lúc ăn tết không ai tổ chức yến tiệc cả, mà Khương Mạn được tấn vị cũng không tổ chức tiệc ăn mừng hoành tráng gì, cho nên cả bốn người năm nay được tấn vị đều không mở tiệc ăn mừng.
Bây giờ Du Sung dung làm cái yến hội này không biết có phải là thưởng hoa yến thật không, hay thực chất là tiệc chúc mừng?
Khương Mạn suy nghĩ một chút, nói: "Dù sao bất kể là nàng ta làm yến tiệc gì, nếu trên thiệp đã viết là thưởng hoa yến, vậy chúng ta cứ coi như tham gia một thưởng hoa yến là được."
Chẳng qua là không biết Tô Sung dung mời những ai? Nếu như Du Sung dung thiết yến là để ăn mừng nàng được tấn lên Cửu tần, số người được mời chắc chắn sẽ không ít, hy vọng đến lúc đó sẽ không xảy ra sự cố gì.
Khương Mạn lười biếng nằm bò trên bàn một hồi, dưới sự thúc giục của Liễm Thu cùng Vãn Đông lại ngồi dậy tập luyện một lúc.
Tập luyện xong, trên người Khương Mạn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cảm thấy trên người dính dính nhớp nhớp không thoải mái, Khương Mạn liền phân phó Liễm Thu cùng Vãn Đông chuẩn bị đồ đi tắm.
Ngâm trong thùng gỗ, Khương Mạn cúi đầu nhìn vóc người của mình một chút, lại đưa tay nhéo bụng mình một cái, hỏi hai người Liễm Thu và Vãn Đông: "Có phải thịt trên bụng ta sắp hết rồi không?"
Liễm Thu cười nói: "Chủ tử, bây giờ người mới phát hiện sao? Lúc người mang thai Nhị Hoàng tử vốn cũng không mập lên bao nhiêu, tháng ở cữ cũng khôi phục tốt, hơn nữa khoảng thời gian này mỗi ngày người đều rèn luyện mà. Nô tỳ thấy chỉ mấy ngày nữa thôi chủ tử lại có thể khôi phục lai thân hình như trước khi sinh Nhị Hoàng tử."
Vãn Đông đứng một bên cũng gật đầu.
Nhất thời Khương Mạn cảm thấy khoảng thời gian khổ cực này cũng thật đáng giá. Trong lòng Khương Mạn kích động, rất tốt, phải kiên trì giữ vững, chờ đến khi thịt trên bụng nàng biến mất hoàn toàn, nàng liền không cần mỗi ngày đều phải tập luyện nữa.
Tắm xong, lau sạch người, nhìn Liễm Thu lấy một bình sứ nhỏ ra, biểu cảm của Khương Mạn có chút khó hiểu, nàng thật sự không biết tỷ tỷ lấy đâu ra thứ này, còn bắt buộc phải dùng nó.
Liễm Thu giao bình sứ nhỏ cho Khương Mạn xong liền cùng Vãn Đông đi ra ngoài trước.
Mặc dù các nàng là cung nữ thiếp thân, nhưng Khương Mạn vẫn xấu hổ khi để họ giúp nàng bôi thuốc này. Cho nên chờ sau khi bọn họ rời đi, Khương Mạn mới mở bình sứ ra, dùng cao trong chiếc bình thoa vào vùng kín.
Thoa xong cao dược, Khương Mạn gọi Liễm Thu một tiếng, Liễm Thu cùng Vãn Đông liền bê một chậu nước rửa tay và khăn lông đi vào.
Chờ Khương Mạn rửa tay xong, hai người mới giúp Khương Mạn mặc quần áo.
Sau khi thu thập xong xuôi, Khương Mạn liền nằm trên nhuyễn tháp xem thoại bản.
Trời sắp tối, Vĩnh An đế lại đột nhiên tới Ngọc Phù uyển.
Hành lễ với Vĩnh An đế xong, Khương Mạn vừa giúp Vĩnh An đế cởi áo choàng, vừa nói: "Sao Hoàng thượng lại tới đây?"
Chân mày Vĩnh An đế khẽ nhíu lại, "Thế nào? Ái phi không hoan nghênh trẫm sao? "
Khương Mạn liếc Vĩnh An đế một cái, không hài lòng nói: "Hoàng thượng toàn oan uổng người khác, thiếp bất quá là đột nhiên thấy Hoàng thượng nên quá vui mừng, sao đến miệng Hoàng thượng lại thành thiếp không hoan nghênh ngài rồi?"
Vĩnh An đế cười ha ha một tiếng, sờ nắn tay Khương Mạn, nói: "Trẫm đây không phải là đang lo lắng ái phi không hoan nghênh trẫm sao?"
Khương Mạn trợn to đôi mắt, giống như không thể tưởng tưởng, nói: "Sao Hoàng thượng lại có suy nghĩ này chứ? Ngài thử đi hỏi một chút xem, trong hậu cung này có ai không hoan nghênh ngài a? Sợ rằng mọi người mong ngóng ngài đến dài cả cổ ấy chứ."
Vĩnh An đế bị vẻ mặt của Khương Mạn làm cho buồn cười, nhéo mặt nàng một cái nói: "Vậy để trẫm nhìn một chút, cổ của ái phi đã dài ra chưa?"
Khương Mạn ngửa đầu lên, đến trước mặt Vĩnh An đế, tiến gần một chút rồi nói: "Thế Hoàng thượng nhìn kỹ một chút, cổ thiếp có dài không?"
Vĩnh An đế nhìn cần cổ vừa thon vừa trắng trước mắt, ánh mắt sâu thẳm chớp một cái, bất quá người trước mặt rất nhanh đã lui ra.
Khương Mạn xoa xoa cổ, giả bộ oán trách nói: "Thiếp ngẩng mỏi hết cả cổ mà sao Hoàng thượng vẫn không lên tiếng a?"
Vĩnh An đế cười trách mắng: "Yếu ớt! Mới có một tí thời gian đã kêu mỏi cổ, không phải yếu ớt sao?"
"Thiếp mới không yếu ớt đâu." Khương Mạn phủ nhận nói: "Lúc thiếp học chơi đàn ngón tay bị cắt trúng cũng không kêu một tiếng khổ. Mặc dù cuối cùng thiếp học đến rối tinh rối mù, nhưng vẫn là thiếp đã chịu khổ."
Vĩnh An đế nghe vậy nói: "Nhắc tới đàn, trẫm đột nhiên nhớ tới ái phi từng nói muốn chơi đàn cho trẫm nghe. Đàn trẫm đã đưa tới cho ái phi, hay là bây giờ ái phi chơi một khúc cho trẫm nghe, thế nào?"
Khương Mạn trừng mắt nhìn, hỏi: "Hoàng thượng thật sự muốn nghe sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy Hoàng thượng phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi." Một bên Khương Mạn để Liễm Thu đi lấy đàn, một bên phân phó Vãn Đông mang trà của Vĩnh An đế xuống.
Vĩnh An đế sững sờ, "Trẫm bất quá là nói ái phi đàn một khúc, ái phi không đến nỗi ngay cả trà cũng không cho trẫm uống chứ?"
"Thiếp là vì tốt cho Hoàng thượng, đợi lát nữa Hoàng thượng sẽ biết." Khương Mạn nói.
Sự tò mò trong lòng Vĩnh An đế bị phóng đến cực đại, hắn thật sự là rất muốn biết Khương Tiệp dư của hắn sẽ đàn khúc nhạc thành cái dạng gì, là chuẩn bị nhất minh kinh nhân, hay thật sự là như lời nàng nói đàn đến rối tinh rối mù.
Liễm Thu đã bày xong bàn để đàn, lại mang Lục Ỷ để trên đó, mặt Khương Mạn đầy vẻ thấy chết không sờn đi tới ngồi trước đàn, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, "Hoàng thượng chuẩn bị sẵn sàng chưa? Thiếp bắt đầu đây."