Sau khi trách móc tiểu cung nữ, Lữ Mỹ nhân mới hướng tới Khương Mạn, không chút thành ý nói: "Khương Tài nhân cũng bớt giận, mấy người này trong cung ta được nuông chiều thành thói, khó tránh khỏi làm việc vụng về một chút. Ta cũng không chỉ một lần cáo tội trước mặt Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng xưa nay xử sự rộng lượng nói ta không nên vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà trách phạt nên mới dung túng họ thành dạng không biết nặng nhẹ. Cũng may muội muội không bị thương, nếu không hôm nay ta sẽ không bỏ qua cái thứ vụng về mù mắt này."
Khương Mạn cười nhạt, "Mặc dù Hoàng thượng đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng cũng là người thưởng phạt phân minh. Nếu tỷ tỷ biết đã dung túng các nàng quá mức thì cũng nên dạy dỗ lại cho tốt. Nếu tỷ tỷ chỉ biết làm một người độ lượng, kẻ dưới phạm sai lầm cũng không trừng phạt, họ không chỉ không cảm kích tỷ mà chỉ thấy tỷ dễ lừa gạt, Lạc Mai cư này sớm muộn cũng loạn thôi."
Trong điện nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt mọi người nhìn Khương Mạn cũng không giống nhau.
Lữ Mỹ nhân vô cùng tức giận, nàng không nghĩ tới nàng đã đem Hoàng thượng ra nói rồi mà Khương Mạn vẫn còn bắt bẻ.
Khương Mạn giống như không nhìn thấy cơn giận của Lữ Mỹ nhân, mặt đầy thành ý nói: "Tỷ tỷ nếu quả thực không đành lòng phạt tiểu cung nữ này, muội cũng không ngại làm giúp tỷ. Dẫu sao vừa rồi nàng thiếu chút nữa làm phỏng mặt của muội muội, muội thay mặt tỷ tỷ xử phạt nàng cũng không tính là quá phận."
"Ngươi..." Lữ Mỹ nhân trợn tròn mắt, ngực phập phồng dữ dội.
"Tỷ tỷ?" Khương Mạn không quan tâm Lữ Mỹ nhân có sắp bị mình làm tức chết hay không, mở miệng thúc giục Lữ Mỹ nhân lựa chọn xem tự mình xử phạt tiểu cung nữ hay là giao cho nàng xử trí.
Lữ Mỹ nhân không muốn phạt tiểu cung nữ, đừng nói đến việc giao cho Khương Mạn. Nàng không phải là người nặng tình nặng nghĩa che chở cho tiểu cung nữ, mà vấn đề là việc này liên quan đến mặt mũi của nàng. Nếu như hôm nay nàng xử trí cung nữ này thì sẽ biến thành trò cười trong cung mất.
Liếc nhìn Miêu Bảo lâm cùng đám phi tần ngồi xem kịch vui đang cúi đầu co người lại thành một cục, Lữ Mỹ nhân tức đến không thở nổi mà ngất xỉu.
"A..."
"Mỹ nhân, mỹ nhân, người không sao chứ?"
"Mau truyền thái y."
"Trước cứ tìm mấy người mang Lữ Mỹ nhân vào tháp trong nội điện nằm đi."
"Đã phái người đi mời Giang Quý phi và Đức phi chưa?"
Nhìn khách khứa trong điện đã loạn thành một mớ hỗn độn, Khương Mạn ngẩn ra một lúc mới nhận ra chuyện đang phát sinh, Lữ Mỹ nhân ngất xỉu?
Liễm Thu đảo mắt nhìn một vòng chung quanh, có chút bối rối ghé vào tai Khương Mạn nhỏ giọng nói: "Tài nhân, hay là chúng ta đi trước đi?"
Liễm Thu luôn cảm thấy Lữ Mỹ nhân đột nhiên té xỉu là do bị Khương Mạn chọc tức, trong đầu chỉ nghĩ đến việc kéo tài nhân nhà mình chạy.
Khương Mạn lắc đầu, "Chúng ta ở đây quan sát tình hình một chút." Nếu các nàng rời đi vào lúc này thì cho dù không sai cũng sẽ biết thành sai.
Thái y tới rất nhanh rồi gấp rút đi vào nội thất, không lâu sau Giang Quý phi cùng Đức phi cũng vội vàng chạy tới.
Giang Quý phi cùng Đức phi nhập cung cùng năm, năm nay đều đã ngoài ba mươi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng tốt nên hai người trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Bất quá Giang Quý phi ăn mặc sang trọng lộng lẫy, so với Đức phi chỉ mặc một bộ y phục màu nguyệt bạch, trên đầu cũng chỉ cài hai cây trâm đơn giản thì trông quý phái hơn nhiều.
Giang Quý phi ngồi ở ghế chủ vị, mắt phượng sắc bén nhìn chúng tần phi, "Ai nói cho bổn cung biết chuyện gì đã xảy ra?"
Mọi người đến dự yến tiệc như có như không liếc về phía Khương Mạn, nhưng không ai dám lên tiếng. Đại cung nữ Anh Lạc bên cạnh Lữ Mỹ nhân thấy các chủ tử không người nào chịu đứng ra nói lời công đạo, tức giận tiến lên quỳ xuống trước mặt Giang Quý phi nói: "Hồi bẩm Quý phi nương nương, mỹ nhân của chúng nô tỳ là bị Khương Tài nhân chọc tức đến ngất xỉu."
Anh Lạc giải thích ngắn gọn những chuyện xảy ra trong bữa tiệc, lướt qua sự thật rằng tiểu cung nữ kia thiếu chút nữa đã đổ chén canh nóng lên mặt Khương Mạn mà chỉ chăm chăm nói rằng lòng dạ Khương Mạn xấu xa thế nào.
Sau khi nói xong Anh Lạc lại hướng Giang Quý phi cùng Đức phi dập đầu: "Thỉnh Quý phi nương nương cùng Đức phi nương nương làm chủ cho mỹ nhân của chúng nô tỳ."
Giang Quý phi nhàn nhạt gật đầu một cái: "Ai là Khương Tài nhân?"
Khương Mạn đứng ra hành lễ nói: "Thần thiếp Khương thị thỉnh Quý phi nương nương an, Đức phi nương nương an."
Dù Khương Mạn cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hai vị nương nương đang nhìn mình, qua hồi lâu Giang Quý phi mới nói: "Khương Tài nhân, ngươi có lời gì muốn nói không?"
Sống lưng Khương Mạn thẳng tắp, nói rõ ràng từng chữ: "Thỉnh Quý phi nương nương, Đức phi nương nương minh xét. Vừa nãy tiểu nha đầu này nói Lữ Mỹ nhân ngất xỉu là do thần thiếp chọc tức. Thần thiếp ngu dốt không biết đã nói lời nào khiến Mỹ nhân tức giận. Chẳng lẽ là do thiếp khuyên Lữ Mỹ nhân không nên quá dung túng những cung nữ phạm sai lầm sao? Nếu Lữ Mỹ nhân bất tỉnh vì chuyện này thì lòng khoan dung của Mỹ nhân cũng quá..."
Khương Mạn không nói tiếp câu sau, có lẽ mọi người ở đây đều hiểu, nếu thật sự Lữ Mỹ nhân vì mấy lời này mà tức giận thì cũng quá hẹp hòi rồi.
"Ồ?" Giang Quý phi hơi cao giọng, "Như vậy là ngươi không thừa nhận Lữ Mỹ nhân té xỉu là do ngươi?"
"Thần thiếp..."
. KHÔNG Q𝐔ẢNG CÁO, đọc 𝑡𝗿uyệ𝙣 𝑡ại ( T 𝗿𝐔𝑚T𝗿uye𝙣.VN )
Không đợi Khương Mạn trả lời, Giang Quý phi liền phất tay, "Nếu như vậy, chúng ta chờ kết quả chẩn bệnh của thái y rồi hãy nói."
"Vâng."
"Qua thời gian khoảng một chung trà, thái y tới chẩn bệnh cho Lữ Mỹ nhân từ nội điện đi ra, cùng đi theo có một đại cung nữ khác của Lữ Mỹ nhân là Phỉ Thúy, trên mặt không giấu nổi nụ cười."
Nhìn thấy vẻ mặt của Phỉ Thúy, những người ngồi đây đều nổi lên sự lo lắng ít nhiều. Số của Lữ Mỹ nhân sẽ không tốt đến vậy chứ? Lữ Mỹ nhân vốn được sủng ái, nếu là thật... Vậy nàng ở hậu cung này sẽ phất lên như diều gặp gió, càng bay càng xa.
"Thần diện kiến Quý phi nương nương, Đức phi nương nương." Thái y trước hành lễ với Giang Quý phi cùng Đức phi, sau đó cụp mắt kể lại tình hình của Lữ Mỹ nhân, "Lữ Mỹ nhân đã có thai hơn một tháng, là vì tâm tư quá kích động nên mới bất tỉnh, không đến một canh giờ là có thể tỉnh lại rồi."
Không khí tựa hồ ngưng đọng trong chốc lát, Giang Quý phi cười nói: "Đây là chuyện tốt a, mau phái người đi báo với Hoàng thượng đi."
Lữ Mỹ nhân thật sự mang thai rồi? Lúc này tâm tình của ai cũng rất phức tạp, không biết là hâm mộ nhiều hay là ghen tị nhiều.
Khương Mạn thầm than một tiếng hỏng bét. Tỷ tỷ từng nói qua với nàng hậu cung không thiếu mất thủ đoạn hạ độc, vì vậy nàng chỉ nghĩ Lữ Mỹ nhân bị bỏ thuốc ngất xỉu, còn nàng chỉ là con cờ thế tội. Nhưng không ngờ đến Lữ Mỹ nhân lại có thai, vì quá kích động nên mới bất tỉnh. Nhìn tình hình này chắc nàng không thể tránh khỏi trách phạt, dù sao người chọc tức Lữ Mỹ nhân chính là nàng.