• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vĩnh An đế gật đầu, "Ái phi bắt đầu đi."

Vĩnh An đế nói xong, "canh" một tiếng, Khương Mạn bắt đầu gảy dây đàn.

Theo từng ngón tay gảy dây đàn của Khương Mạn, thân thể Vĩnh An đế dần dần cương cứng, hắn hối hận, thật sự! Cuối cùng hắn cũng biết ma âm xuyên tai rốt cuộc là thanh âm như thế nào.

Những người khác lần đầu tiên nghe Khương Mạn chơi đàn cũng bị tiếng đàn của Khương Mạn làm cho đứng đờ tại chỗ, đây không phải là tiếng đàn dễ nghe hay không, mà là tiếng đàn này có thể phát ra sao?

Rốt cuộc Vĩnh An đế cũng biết vì sao Khương Mạn lại cho người mang trà của hắn xuống, nếu lúc này hắn đang uống trà, vậy thì chắc chắn hắn sẽ bị sặc.

Vĩnh An đế xoa xoa lỗ tai của mình, hắn có hơi muốn kêu dừng lại, nhưng nhớ tới mình đã từng nói nhất định sẽ kiên nhẫn nghe Khương Mạn chơi đàn xong, vì để mình không bị vả mặt, chỉ có thể tiếp tục để Khương Mạn hành hạ lỗ tai mình.

Khương Mạn là kiểu người một khi tiếng đàn phát ra sẽ say sưa mê mẩn, ngay cả khi biết mình đánh đàn hết sức khó nghe nhưng nàng vẫn có thể đắm chìm trong hứng thú của chính mình.

Lúc đầu Liễm Thu cùng Vãn Đông bị tiếng đàn của Khương Mạn làm cho đơ ra tại chỗ trong chốc lát, sau đó đã dần dần bình tĩnh trở lại. Hai người cùng nhìn sắc mặt xanh xao của Vĩnh An đế, lại nhìn sang Khương Mạn vẫn đang chìm đắm say mê, đang do dự không biết có nên ngăn Khương Mạn lại không thì thấy tiểu thái giám Vĩnh An đế mang theo nói cái gì đó vào tai Triệu Toàn Phúc, sau đó Triệu Toàn Phúc cũng hạ giọng nói mấy câu với Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế nghe xong lời của Triệu Toàn Phúc vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng, đứng lên nói: "Mới nãy Quý Chiêu dung phái người tới báo Đại Hoàng tử không thoải mái, trẫm đi xem Đại Hoàng tử một chút, bây giờ không thể nghe ái phi chơi đàn được."

Khương Mạn đang say mê dần thanh tỉnh lại, đứng lên nói: "Dĩ nhiên là Đại Hoàng tử quan trọng, Hoàng thượng mau qua đó xem đi. Đại Hoàng tử không thoải mái, không biết Quý Chiêu dung sốt ruột đến thế nào nữa."

Vĩnh An đế "ừ" một tiếng, mang đám người Triệu Toàn Phúc vội vàng rời khỏi Ngọc Phù uyển, nhìn bóng lưng như đang chạy trối chết.

Nhìn đoàn người Vĩnh An đế đi xa, Liễm Thu có chút lo âu than thở, "Giờ thì hay rồi, vì sao chủ tử lại nói chuyện chơi đàn trước mặt Hoàng thượng chứ. Không biết Hoàng thượng có bị tiếng đàn của người dọa sợ không, sau này không dám tới Ngọc Phù uyển nữa thì sao?"

Khương Mạn nghĩ hẳn là... không đến nỗi... thế chứ?

Chỉ là nhớ tới dáng vẻ vội vàng đứng dậy rời đi của Vĩnh An đế, nội tâm Khương Mạn cũng có chút không xác định.

Trong Dục Tú Cung, Quý Chiêu dung nghe cung nhân bên người nói Vĩnh An đế tới, ánh mắt sáng lên ra nghênh đón.

Nhìn Vĩnh An đế nhanh như vậy đã chạy tới, trong lòng Quý Chiêu dung có chút vui mừng, xem ra Ngọc Châu nói không sai, nói thế nào Đại Hoàng tử cũng là trưởng tử của Hoàng thượng, đừng nhìn bình thường Hoàng thượng lãnh đạm với Đại Hoàng tử, nhưng nếu Đại Hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì, trước tiên Hoàng thượng vẫn sẽ chạy tới.

Vĩnh An đế cho Quý Chiêu dung miễn lễ, nghe tiếng khóc của tiểu hài tử bên trong, hỏi: "Đại Hoàng tử thế nào, thái y đã tới khám chưa?"

Quý Chiêu dung dùng khăn tay lau khóe mắt, nói: "Hồi Hoàng thượng, thái y vừa mới tới, đang ở bên trong chẩn bệnh cho Đại Hoàng tử."

"Trẫm vào xem một chút." Vừa nói Vĩnh An đế vừa cất bước vào phòng của Đại Hoàng tử.

Thấy Vĩnh An đế đi vào, thái y đang chẩn bệnh cho Đại Hoàng tử vội vàng muốn đứng dậy hành lễ, Vĩnh An đế mở miệng nói: "Không cần đa lễ, trước cứ chẩn bệnh cho Đại Hoàng tử đi."

"Dạ, Hoàng thượng."

Thái y tiếp tục khám cho Đại Hoàng tử.

Cũng không biết Đại Hoàng tử đã khóc bao lâu, lúc này đã khóc đến thanh âm khàn khàn, vẫn còn đang há miệng khóc. Vú nuôi nhìn Đại Hoàng tử đầy đau lòng, ngược lại là Quý Chiêu dung mặc dù khóe mắt đỏ hoe, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như đang rất hứng thú.

"Đại Hoàng tử thế nào rồi?" Thái y chẩn mạch xong, Vĩnh An đế hỏi.

Thái y nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Đại Hoàng tử bị cảm lạnh, còn có tỳ vị bất hòa. Thần kê hai thang thuốc khử hàn và thuốc dưỡng tỳ vị, Đại Hoàng tử uống xong sẽ tốt hơn."

Vĩnh An đế gật đầu một cái, "Ừ, đi xuống kê thuốc đi."

Sau khi thái y đi xuống, Quý Chiêu dung tiến lên nhận sai nói: "Đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không chăm sóc kỹ Đại Hoàng tử."

Vĩnh An đế nhìn Quý Chiêu dung một cái, cũng không lên tiếng an ủi.

Quý Chiêu dung cẩn thận nhìn Vĩnh An đế một cái, tiếp tục nói: "Vừa rồi là thần thiếp quá sốt ruột, mới phái người gọi Hoàng thượng từ chỗ của Khương muội muội tới, bây giờ đã biết Đại Hoàng tử không có gì đáng ngại, thần thiếp cũng yên lòng. Hay là Hoàng thượng cũng trở về đi thôi, nếu không ngày mai Khương muội muội lại tức giận với thần thiếp."

Vĩnh An đế nghe vậy dừng một chút, khoát tay nói: "Khương Tiệp dư không phải người không có nguyên tắc như vậy, Đại Hoàng tử không thoải mái, vậy hôm nay trẫm ngủ ở chỗ này của nàng đi."

Quý Chiêu dung nghe được lời mình muốn nghe, vội nói: "Vậy thần thiếp sai người chuẩn bị một chút, bây giờ cũng không còn sớm, ngày mai Hoàng thượng còn phải dậy sớm thượng triều, liền ngủ sớm một chút đi."

"Được." Vĩnh An đế đáp một tiếng, tùy ý để Quý Chiêu dung chuẩn bị.

Nhưng điều khiến Quý Chiêu dung thất vọng chính là, mặc dù đêm đó Vĩnh An đế ngủ lại Dục Tú Cung, nhưng cũng chỉ là ngủ ở Dục Tú Cung một giấc, không có chuyện gì phát sinh cả.

Sau khi phục vụ Vĩnh An đế rửa mặt chải đầu lâm triều xong, Ngọc Châu khuyên giải Quý Chiêu dung: "Nương nương không nên suy nghĩ nhiều, hôm qua Đại Hoàng tử không thoải mái, làm sao Hoàng thượng có thể có tâm tình khác? Bây giờ nương nương ngài đã có Đại Hoàng tử bên cạnh, hầu hạ hay không căn bản không quan trọng, Hoàng thượng đồng ý tới Dục Tú Cung, đồng ý cho nương nương cùng Đại Hoàng tử thể diện mới là quan trọng nhất."

Trong đầu Quý Chiêu dung nghĩ, sao lại không quan trọng chứ, không hầu hạ làm sao nàng có thể mang thai lần nữa?

Bất quá Quý Chiêu dung cũng không ngốc, nàng sẽ không nói vậy trước mặt Ngọc Châu.

Hôm Du Sung dung tổ chức thưởng hoa yến khí trời rất tốt, trên đường Khương Mạn mang Vãn Đông tới Khang Nhạc Cung được ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, Khương Mạn thoải mái thở phào nhẹ nhõm, lại tiếc nuối nói: "Thời tiết thế này phải ngủ một giấc thật ngon mới đúng." Tham gia thưởng hoa yến thật sự là quá lãng phí thời gian tốt này.

Vãn Đông cười nhẹ, trong miệng chủ tử cũng chưa có loại thời tiết nào không thích hợp để ngủ cả, ra ngoài nắng cũng thích hợp ngủ, trời mưa tuyết rơi lại càng là thích hợp ngủ.


Chủ tớ hai người không tập trung đi về phía trước, kết quả ở lối rẽ lại gặp phải Tương Mỹ nhân cũng đến Khang Nhạc Cung tham gia thưởng hoa yến.


"Gặp qua Khương tỷ tỷ." Tương mỹ nhân tiến lên chào hỏi.


Khương Mạn gật đầu với Tương Mỹ nhân một cái, "Tương muội muội."


"Khương tỷ tỷ cũng tham gia thưởng hoa yến của Du tỷ tỷ sao?" Tương Mỹ nhân hỏi.


Khương Mạn gật đầu một cái, nói: "Chắc là muội muội cũng như thế."


Tương Mỹ nhân gật đầu, "Vậy muội cùng đi tỷ tỷ nhé."


Khương Mạn đương nhiên đồng ý, ở trong cung lúc chưa xé rách da mặt, cho dù ngươi không muốn giao thiệp với một người, nhưng gặp mặt vẫn phải cười nói vấn an, nói không chừng rõ ràng trong lòng đã lật mặt, nhưng ngoài mặt vẫn trêu đùa thể hiện tỷ muội tình thâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK