“Tổng tài, Hoàng Thiên đang âm thầm thu mua rất nhiều cổ phần. Bây giờ cổ phần trong tay họ đã là ba mươi lăm phần trăm. Cổ phần trong tay chúng ta chỉ có hai mươi phần trăm, nếu tính luôn cổ phần trong tay phu nhân và tiểu thư thì chúng ta sẽ có ba mươi sáu phần trăm. Còn về phần lão gia thì vẫn giữ mười lăm phần trăm cổ phần của Đoàn thị nhưng phu nhân nói sẽ không biết ông ấy có đêm cho nhân tình nào hay không. Cho nên, nếu ngài li hôn với thiếu phu nhân thì Đoàn thị e rằng phải đổi chủ.” Lâm Thanh e dè nói.
“Hoàng Gia Khiêm lại không an phận rồi.” Đoàn Nam Phong nhíu mày đẩy cửa bước vào phòng họp.
Các cổ đông đang bàn tán bỗng im bặt khi nhìn thấy Đoàn Nam Phong. Sau khi an toạ vào vị trí chủ tịch, Đoàn Nam Phong lên tiếng: “Rất vui được gặp lại các vị cổ đông của Đoàn thị. Có lẽ tôi nghỉ ngơi hơi lâu khiến các vị sốt ruột. Như các vị thấy đó, Đoàn Nam Phong tôi đã trở lại ngồi ở vị trí chủ tịch của Đoàn thị, tiếp tục vì các vị mà kiếm tiền.”
“Đoàn chủ tịch nói rất phải. Chúng tôi bỏ tiền ra đầu tư chỉ mong chủ tịch anh minh khỏe mạnh để giúp chúng tôi kiếm tiền. Nhưng nếu như công việc áp lực quá khiến ngài không chịu nổi áp lực thì chi bằng tìm người thích hợp thay thế.” Một cổ đông lên tiếng.
“Cám ơn ngài đã lo xa như vậy. Có thay thế vị trí của tôi thì cũng sẽ là con trai tôi.” Đoàn Nam Phong nhếch mép cười, lạnh nhạt đáp.
“Trong thương trường, chỉ có lợi nhuận, không có tình thân. Đoàn thị là tập đoàn lớn, sao có thể theo chế độ cha truyền con nối được. Chúng ta phải nhìn vào cục diện kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua.” Hoàng Gia Khiêm lên tiếng.
Đoàn Nam Phong cười lớn: “Rất hay! Kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua. Cục diện đã phân thắng thua rồi sao, Hoàng Tổng?”
“Chúng ta cùng chờ xem.” Hoàng GIa Khiêm tự tin nhìn thẳng vào Đoàn Nam Phong, ánh mắt bắt đầu chuyển sang sắc lạnh. Đoàn Nam Phong cũng dùng khí thế kinh người đó đáp trả.