Tinh Vân không trả lời, lẳng lặng làm theo lời hắn nói, cũng không dám có bất cứ động thái nào. Ngay khi bước vào nhà, Tinh Vân nhanh tay mở đèn lên, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của người không thể quen hơn. Mới một ngày rưỡi đã lại gặp lại. Tinh Vân nhìn lướt qua người anh ta, chân có một vết thương đang chảy máu. Đầu đầy mồ hôi, gương mặt rất khó chịu. Tinh Vân liền hỏi: Chuyện gì vậy?
Có người muốn truy sát chúng tôi. Tìm cho chúng tôi một chỗ để trốn. Cậu chủ chúng tôi cần trị thương. Người đàn ông mang súng vừa đỡ Đoàn Nam Phong vừa nói.
Không nghĩ nhiều, Tinh Vân vội tiến đến gần Đoàn Nam Phong đang bị thương rồi dìu anh ta vào phía sau nhà. Lúc này , Trần Khải Nam có hơi dè dặt không muốn để Tinh Vân chạm vào Đoàn Nam Phong nhưng Đoàn Nam Phong đã dùng mắt ra hiệu để Trần Khải Nam ra ngoài canh giữ.
Tinh Vân dìu Đoàn Nam Phong vào phòng ngủ, cẩn thận để anh ngồi xuống giường của mình. Rất nhanh, cô tiến về phía bàn làm việc, kéo chiếc rương lớn bên cạnh bàn ra, sàn nhà lộ ra một cánh cửa. Tinh Vân kéo cánh cửa lên, bước xuống tầng hầm phía dưới. Đoàn Nam Phong ngẩng người nhìn cô, một lúc sau, anh thấy có ánh sáng hắt lên từ phía dưới hầm. Tinh Vân vội bước lên, dìu Đoàn Nam Phong đi xuống. Đó là một căn phòng có diện tích tương đương phòng ngủ của cô. Bên trong có kệ sách lớn chứa rất nhiều sách. Chiếc giường đơn trải chiếu hoa, bàn học sạch sẽ ngăn nắp. Mùi của sách cũ hắt ra khiến Đoàn Nam Phong hắt hơi. Tinh Vân biết ý liền nói: Anh ngồi tạm ở đây, tôi đi lấy khử mùi. Căn phòng này lâu không dùng nên nó hơi khó chịu. Anh và bạn anh trốn tạm ở đây.
Một lúc sau, Trần Khải Nam bước xuống cùng với Tinh Vân mang theo nước uống, bánh, thau nước ấm, băng gạt và một bó lá. Chưa kịp để Đoàn Nam Phong lên tiến, cô đã cầm bó lá cấm vào lọ hoa trên bàn, rót ít nước vào rồi quay sang hai người đàn ông: Đây là lá xông, mùi của lá này có thể giúp căn phòng hết mùi khó chịu. Anh ngửi tí đi. Nói rồi cô dí bó lá vào mũi Đoàn Nam Phong. Mùi hương từ lá khiến Đoàn Nam Phong cảm thấy vừa dễ chịu vừa quen quen. Bất giác anh nhớ đến mùi hương từ người của Tinh Vân vào tối hôm đó. Miệng Đoàn Nam Phong kéo lên một nụ cười bí ẩn, ánh mắt ánh lên tia gian xảo. Tinh Vân không hiểu liền lấy bó lá ra khỏi mũi anh, đặt lại trong lọ hoa.
Đúng lúc này phía trên có tiếng người đập cửa dữ dội. Tinh Vân đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong và Trần Khải Nam rồi hít một hơi thật sau bước ra khỏi hầm, khóa cửa hầm cẩn thận rồi kéo chiếc rương trở lại vị trí cũ.
Chưa chờ Tinh Vân mở cửa, cánh cửa đã bị phá ra, một đám người cầm mã tấu, súng ống bước vào nhà. Tinh Vân sợ hãi nhìn ngay trên đất xem có giấu vết còn sót lại hay không. Rất may lúc nãy cô và Trần Khải Nam đã dọn dẹp sạch sẽ.
Tinh Vân hoảng sợ không dám lên tiếng. Chỉ im lặng nhìn bọn chúng lục loại khắp nhà. Một người trong số bọn chúng lên tiếng.
Nói cho chúng tôi biết, cô giấu người đó ở đâu? Hắn vừa nói vừa đánh giá thái độ của Tinh Vân.
Tinh Vân ngẩng người, làm ra vẻ không hiểu tiếng Anh. Cô trả lời lại bằng tiếng Việt.
Các anh nói gì tôi không hiểu. Người nào cơ? Tôi ở đây một mình, các người xông vào để cướp của sao?
Cả đám người vẫn không hiểu Tinh Vân nói gì, hai bên cứ ông nói gà, bà nói vịt một lúc thì bọn chúng bỏ đi vì chẳng thể tìm thấy người. Đám người lạ mặt vừa ra khỏi cửa, Tinh Vân liền cầm di động lên báo công an. Chưa đến mười lăm phút sau, xe công an đã reo hò khắp xóm. Một cuộc đấu súng, rượt đuổi diễn ra trong chốc lát. Tinh Vân ngồi trong nhà vẫn nghe được tiếng bước chân ầm ỉ.
Một lúc sau, không gian yên ắng trở lại, Tinh Vân liền xuống lầu xem người bị thương. Khi cô bước xuống, vô tình nghe được vài câu từ miệng Đoàn Nam Phong khiến cho cô nổi gai óc.
Trong vòng một ngày, diệt sạch bang chó sói ở Philippines cho tôi. Đem treo đầu lão già đó treo trước cổng nhà lão. Bắt con gái của lão bán vào động điếm ở Macau. Nhớ kỹ,những người theo lão không chừa một người sống sót. Phải chết thật thảm.
Chuyện gì đây? Cái người đàn ông này sao lại nói đến chuyện giết người như là chuyện ăn cơm uống nước vậy. Tinh Vân bất giác rùng mình. Không biết mình cứu anh ta là đúng hay sai. Hay có khi ngay khi xong việc, anh ta cũng thủ tiêu mình.
Phát hiện Tinh Vân đi xuống, Đoàn Nam Phong ra hiệu cho Trần Khải Nam rời đi. Tinh Vân nhìn vết thương của anh ta vẫn chưa được xử lý, máu vẫn chảy ròng ròng. Mà bao nhiêu bông cô đem xuống đều không cầm được máu. Trên sàn bông băng dính máu vương vãi, Tinh Vân bước đến vừa thu dọn vừa nói: Anh bị thương nặng như vậy, hay là để tôi chở anh đến bệnh viện.
Không được, tôi không thể đến bênh viện. Đoàn Nam Phong dứt khoát nói.
Tinh Vân muốn hỏi vì sao lắm nhưng nghĩ lại những gì mình vừa nghe hai người đàn ông nói chuyện đoán được mình cứu phải người sống ngoài vòng pháp luật nên khi bị truy sát dễ gì dám báo công an hay đến bệnh viện. Lỡ lộ ra tin tức có khi mất mạng, mà nàng thì càng không muốn bị kéo theo anh ta cho nên, tốt nhất là càng có ít quan hệ với người này càng tốt. Tốt nhất không nên hỏi nhiều.
Thấy Tinh Vân không nói gì nữa, Đoàn Nam Phong cười nói: Cô cũng thông minh lắm!
Tinh Vân ngẩng lên, nhìn người đàn ông rồi nói: Vết thương này nếu không may lại, anh bị mất máu quá nhiều sẽ không sống được đến sáng mai. Còn ở đó muốn trả thù.
Đoàn Nam Phong cười nhẹ, nhìn cô gái đang lom khom dọn dẹp lại nhớ không quên cảnh tượng đêm đó, bất giác trong lòng cảm thấy dễ chịu: Em lo lắng cho tôi sao?
Tinh Vân nghe xong như nghe chuyện cười: Tôi chỉ không muốn có người chết trong nhà mình.
Vậy em định thế nào? Đoàn Nam Phong vẫn không dời mắt khỏi người cô.
Tinh Vân quay lại điềm tĩnh nói: Bạn thân của tôi là bác sĩ, cô ấy có thể giúp anh xử lý vết thương.
Có tin được không?
Tuyệt đối có thể tin tưởng. Tinh Vân cam đoan.
Đoàn Nam Phong cười cười, gật đầu. Tinh Vân lấy điện thoại gọi cho Bảo Vy. Chưa đến mười phút Bảo Vy đã đứng trước mặt Đoàn Nam Phong.
Cô tiến hành xử lý vết thương, khéo léo may lại, mỗi động tác đều chuẩn xác không chê vào đâu được. Tinh Vân đứng bên cạnh làm phụ tá, hết lời ngợi khen Bảo Vy: Cậu đúng là bác sĩ khoa ngoại xuất sắc ha, vết thương xử lý nhanh đẹp như vậy.
Bảo Vy liếc mắt về phía Đoàn Nam Phong, lại nhìn Tinh Vân rồi nói qua lớp khẩu trang: Vết thương tuy sâu nhưng không ảnh hưởng đến xương, cũng không xem là nặng lắm nên mình mới có thể xử lý ở nhà. Nếu sâu hơn e là phải đưa đến bệnh viện. Mình cũng không có cách.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Bảo Vy cởi khẩu trang ra, kéo Tinh Vân về một phía rồi nói: Có thể tối nay anh ta sẽ bị sốt, cậu cầm thuốc này, mỗi bốn tiếng cho anh ta uống một viên, nhớ canh chừng, đùng để anh ta sốt quá cao.
Tinh Vân cầm vỉ thuốc Bảo Vy đưa, nhìn qua rồi khẽ gật đầu.
Thấy Tinh Vân không nói gì, Bảo Vy lại nói tiếp: Nhìn qua vết thương, mình biết được anh ta bị người ta chém. Cậu có biết vì sao anh ta bị chém không? Còn nữa, sao cậu lại quen biết anh ta vậy?
Bảo Vy, cậu hỏi nhiều như vậy, mình làm sao trả lời. Hứa với mình, chuyện này đừng nói ra với ai được không? Tinh Vân van nài.
Tinh Vân, mình có thể giữ bí mật giúp cậu nhưng cậu cũng phải cho mình biết thật ra anh ta là ai? Cậu đơn độc ở cùng một người đàn ông không rõ lai lịch sẽ rất nguy hiểm, ngộ nhỡ anh ta giết người diệt khẩu thì sao? Bảo Vy lo lắng nhìn Tinh Vân, lại nhìn nhanh qua người đàn ông ngoại quốc đang nằm trên giường. Thấy anh ta có vẻ không nghe hiểu những gì bọn họ nói chuyện, lại không có vẻ quan tâm đến cho nên Bảo Vy nói tiếp:Tinh Vân, cả mình mà cậu cũng không thể nói hay sao? Vì sao cậu lại quen với anh ta?
Tinh Vân thở dài, bất lực nói ra: Anh ấy là người đàn ông đêm đó.
Bảo Vy giật mình, trợn mắt: Tinh Vân... cậu... sao có thể... anh ta cưỡng bức cậu, cậu còn cứu anh ta. Mau đi báo công an đi. Cậu không nên qua lại với loại người cưỡng hiếp, giết người này được. Anh ta là người xấu đó. Nói xong chưa đợi Tinh Vân quyết định, Bảo Vy cầm điện thoại gọi 113.
Tinh Vân vội giật lấy điện thoại của Bảo Vy, tắt máy gắt lên: Đừng như vậy, anh ta đêm đó không đến mức cưỡng hiếp mình.
Bảo Vy liền hỏi: Không lẽ cậu tự nguyện? Sau đó Bảo Vy lắc đầu: Không đúng, trước giờ cậu không có bạn trai, cậu càng không phải người dẽ dãi. Sao lại tự nguyện được?
Tinh Vân rối rắm không biết làm sao giải thích cho Bảo Vy hiểu. Chỉ hít sâu vài hơi rồi nói ngắn gọn: Mình chỉ mới biết anh ta vài ngày nên không phải mình tự nguyện, nhưng cũng không đến mức anh ta cưỡng bức mình. Cậu đại khái có thể hình dung mức độ là mình thụ động đón nhận.
Thụ động đón nhận là sao?Bảo Vy không thể hiểu được ý của Tinh Vân.
Nhưng cụm từ này đã bay vào tai của người nào đó, khiến lòng hắn rất hài lòng.
Bảo Vy, cậu chưa trải qua chuyện này, vẫn chưa thể hiểu được, mình cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng mình xin cậu, đừng báo công an. Mình không muốn anh ta gặp chuyện. Cứu một người hơn xây mười kiểng chùa. Mặc kệ anh ta là người thế nào, mình không thể thấy chết không cứu. Tinh Vân thành khẩn van nài.
Bảo Vy bất lực thở dài, lắc đầu: Tinh Vân, anh ta đối với cậu như vậy, cậu còn giúp đỡ anh ta. Mình thiệt hết cách với cậu. Nhớ kỹ, có chuyện gì phải lập tức gọi cho mình, chạy ra ngoài và hô lên, mình sẽ chạy sang. Nói rồi, Bảo Vy xách thùng thuốc bước lên thang định đi ra về. Nhưng liền nguấy đầu lại dặn thêm: Cậu đừng quên uống viên thuốc còn lại, đừng để mầm móng của anh ta trong người.. Tinh Vân gật đầu nói: Mình đi uống ngay đây.