“Dựa vào cái gì một cô gái tầm thường như cô ta lại có thể cùng cô tranh đoạt đàn ông? Đáng hận hơn là vì cô ta mà Đoàn Nam Phong cấm cửa cô, không cho cô đến công ty tìm anh, cũng không cho phép gác cổng mở cửa cho cô vào biệt thự của nhà họ Đoàn? Trước khi cô ta xuất hiện, Đoàn Nam Phong không có đối với cô như vậy nhưng từ khi có cô ta thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cô ta giỏi lắm thì chỉ hơn cô ở chỗ có thể sinh cho Đoàn Nam Phong một đứa con mà thôi. Ngoài ra luận gia cảnh, luận địa vị, luận nhan sắc tất cả đều thua xa cô. Vậy cô ta vì cái gì mà có thể khiến Đoàn Nam Phong quyết lòng ly hôn với cô?” Lưu Uyển Linh có tính cách trẻ con cho nên suy nghĩ cứ luôn ấu trĩ như vậy. Cô không nhìn ra được vấn đề ở chỗ mình mà lại đổ lỗi cho Tinh Vân. Cho nên, cô không tiếc lời nhục mạ Tinh Vân.
Lúc tính tiền, Tinh Vân lấy ra chiếc thẻ đen dí nhẹ vào máy rồi cất lại trong ví. Nhân viên nhà hàng nhìn thấy chiếc thẻ đen viền vàng của ngân hàng tư nhân danh tiếng ở Chicago thì há hốc mồm. Chiếc thẻ đen này chỉ dành cho vài khách hàng hạn chế đếm trên đầu ngón tay mà Hoàng lão gia của Hoàng Thiên là nhân vật đầu tiên được tặng chiếc thẻ này.
Lưu Viễn nhìn thấy chiếc thẻ trên tay Tinh Vân thì ánh mắt thoát chốc lộ ra tia khó hiểu nhưng ông không nói gì cũng không can thiệp vào chuyện của vợ và con gái mình. Lúc Tinh Vân chuẩn bị cầm bịch thức ăn rời đi thì Lưu Uyển Linh nói vọng theo: “Hãy cố bám cho chặt thần tài Hoàng Gia Khiêm, hắn không chê bai cô là đôi giày cũ cũng coi như là may mắn của cô.”
Nói xong Lưu Uyển Linh và bà Fancy liền cười lớn. Vài thực khách xung quanh nghe thấy cũng quay lại nhìn Tinh Vân. Lưu Uyển Linh nói tiếng Việt rất tốt nhưng vì muốn làm Tinh Vân xấu mặt cho nên từ đầu chí cuối cô ta đều nói tiếng Mĩ với cái giọng quan quát. Đến mức này thì Tinh Vân không nhịn nữa, cô chỉ cười nhẹ nói lại một câu nhưng khiến cho Lưu Uyển Linh đau đến cả năm sau: “Tôi ngủ với ai cũng nhất định không ngủ với anh trai của mình như cô.”
Một câu nói ra khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Lưu Uyển Linh, vài tiếng xì xào phát ra, đôi khi kèm theo tiếng cười lí nhí khiến cho ba người nhà họ Lưu mặt mày tím tái. Tinh Vân cười khẩy rồi quay lưng đi. Bà Fancy phía sau tức đến mức không chú ý đến hình tượng cầm ví ném vào sau lưng Tinh Vân nhưng khốn thay lại trúng một đôi vợ chồng già vừa bước vào. Bà lão bị cái khóa của chiếc ví nặng trịch phang trúng đầu chảy máu, ngất ngay tại chỗ.
Tinh Vân điềm nhiên bước ra ngoài, bỏ lại đống hỗn loạn huyên náo inh ỏi phía sau. Cô biết bà Fancy sẽ gặp rắc rối, cũng biết người vô tội vì cô mà gặp nạn nhưng cô thật không muốn ở lại đó lâu hơn, càng không muốn dính vào phiền phức do người khác gây ra. Ai trên đời này có tính cách như thế nào thì sẽ có hành động như thế đó, hành động như thế nào thì sẽ có hậu quả như vậy. Lẽ tất nhiên này ai cũng hiểu cho nên bà Fancy chính là tự làm tự chịu, không liên quan đến cô.