“Gia đình của mẹ tôi vốn xuất thân từ một gia đình quý tộc Tây Ban Nha, năm đó một vị trưởng bối của gia tộc chúng tôi đến khai phá vùng Nam Mĩ, sau đó xây dựng cơ ngơi nơi đây rồi đưa cả gia đình sang đây sinh sống. Qua nhiều đời chúng tôi cứ ngỡ mình là người Ecuador mãi cho đến khi ông ngoại tôi tìm ra được bí mật về thân thế của gia đình trong gia phả vốn bị mất từ lâu mới biết được nguồn gốc của mình và một bí mật được giấu kín. Mà bức bản đồ này gia đình tôi giữ một nửa, còn nửa kia đã bị thất lạc. Ông ngoại tôi đã bỏ ra không ít công sức tìm kiếm nhưng không được. Trước lúc mất ông còn tâm nguyện này muốn con cháu đi tìm nửa tấm bản đồ còn lại để biết rõ nguồn gốc của mình, đồng thời tìm ra nơi cất giữ bí mật của gia đình. Đáng tiếc, bây giờ tìm được nhưng tôi lại không cách nào tìm ra bí mật nữa.”
Tinh Vân liền hỏi lại: “Từ đâu mà ông ngoại anh tìm được gia phả của tổ tiên anh?”
“Do đào mộ, ông tôi vì muốn chuyển mộ của tổ tiên nhiều đời đến một nơi cao ráo hơn nên đã vô tình tìm thấy nhật ký chôn theo cụ cố tổ của gia đình tôi. Chúng tôi tôn trọng coi nó như là gia phả của gia đình.” Lâm Thiên Vũ thành thật nói.
Tinh Vân lại hỏi: “Vậy anh có được thứ anh muốn rồi, sao còn ra tay với hai người kia?”
Lâm Thiên Vũ cười nói: “Tôi không ra tay thì họ cũng chuẩn bị ra tay với tôi. Hơn nữa, lô vũ khí đó rơi vào tay Rio thì e rằng sẽ không ít người chết, bao gồm tôi và em. Còn quyền trượng kia là đại diện tối cao cho hoàng triều nước Pháp. Dù bây giờ nước Pháp không còn do vương triều phong kiến cầm quyền nhưng quyền lực của nó trong chính giới không nhỏ. E rằng rơi vào tay Paul thì sẽ lại có một cuộc đẫm máu thay đổi lịch sử. Cho nên, tôi liệu có nên vì chúng sinh làm chút chuyện không?”
Tinh Vân nghe những lời này biết Lâm Thiên Vũ không nói dối mình, tự nhiên có cái nhìn khác về hắn: “Lúc đầu tôi cứ tưởng anh là công tử giàu có bê tha trác tán hết thuốc chữa, không ngờ anh cũng rất biết nghĩ.”
Lâm Thiên Vũ cười cười nhìn Tinh Vân: “Khi biết cô là người phụ nữ của Đoàn Nam Phong, tôi cứ nghĩ cô là “bình hoa” được nuôi nhốt, không ngờ phải nhìn cô bằng con mắt khác.”
“Vậy còn cô gái đó?” Tinh Vân rất muốn hỏi về cô gái nằm chết trên giường của Lâm Thiên Vũ nhưng vì lúc đó tình thế quá mức hỗn loạn lại thêm chuyện của ĐoànNam Phong nên cô chưa có dịp hỏi vì sao Lâm Thiên Vũ lại ra tay độc ác như vậy. Vì trong mắt Tinh Vân, Lâm Thiên Vũ đã dần thay đổi hình ảnh ác ma của mình.
“Cô gái nào?” Lâm Thiên Vũ ngờ vực hỏi.
“Cô gái mười lăm tuổi chết trên giường của anh đó.”
Nghĩ một lúc Lâm Thiên Vũ cười nói: “Em nói con “hắc quả phụ” đó sao?”
“Phải, phải, chính là con gái của người buôn vũ khí.” Tinh Vân nhanh nhảu đáp nhưng sau đó lại khựng lại hỏi: “Sao anh gọi cô ta là “hắc quả phụ” ?”
“Cô ta không phải con gái của hắn. Cũng không phải mười lăm tuổi. Cũng không phải là một xử nữ. Chính là một xác thủ chuyên nghiệp.” Lâm Thiên Vũ cười nói.
Tinh Vân mắt tròn miệng há hốc ra: “Xác thủ sao? Sao anh biết?”
“Trên người cô ta đâu đâu cũng là độc. Chất độc không màu không mùi nhưng… không qua được mắt tôi.” Lâm Thiên Vũ đắc chí nói.
Tinh Vân tròn mắt kêu lên: “Anh thật lợi hại đó. Lúc đó tôi nghe hai người rất là kịch liệt… ”
Lâm Thiên Vũ cười lớn nói: “Đương nhiên là rất kịch liệt nhưng tôi phát hiện cái màng của cô ta là giả. Hơn nữa em chỉ nghe tiếng không xem hình thì sẽ không tường tận được. Lúc đó tôi đã nói em ở lại chứng kiến mà em cứ đi thẳng. Bây giờ kêu tôi kể lại thì không hấp dẫn nữa.”
“Anh thường xuyên bị đứt dây thần kinh như vậy a`? Anh làm chuyện đó lại muốn tôi đứng nhìn.” Tinh Vân bĩu môi lắc đầu nhìn Lâm Thiên Vũ.
“Con ả đó muốn qua mặt thiếu gia phong lưu như tôi đây. Thật là quá ngu xuẩn. Một phần cũng do ả thôi. Muốn tôi rồi mới định giết tôi. Không ngờ tôi ra tay trước.” Lâm Thiên Vũ lắc đầu, dùng giọng xem thường kể lại.
Tinh Vân lại nói: “Lần sau tôi không thông dịch những kiểu như vậy cho anh nữa. Rất là ghê tởm.”
“Nếu chúng ta còn sống đến lúc đó em hãy ra điều kiện với tôi.” Nghe Lâm Thiên Vũ nói, Tinh Vân cũng chỉ im lặng gật đầu. Ở trong mê cung lâu cảm giác rất khó thở, lại không nhìn thấy gì, vận động cũng khó khăn. Nhốt người khác trong mê cung đến chết, đúng là biết cách hành hạ tâm lý người ta. Một lúc sau Tinh Vân lại hỏi:
“Lâm Thiên Vũ anh từng nói ông nội anh là người Việt Nam sao?”
“Phải.”
“Vậy còn bà nội anh?”
“Người Nhật Bản.”
“Vậy bà ngoại anh?”
“Venezuela.”
“Đó là lý do anh nhìn rất đặc biệt sao?”
Lâm Thiên Vũ quay sang Tinh Vân, gương mặt áp sát gần mặt cô, bốn mắt chạm nhau, Tinh Vân ngần ngại quay mặt đi, nhưng đã bị Lâm Thiên Vũ giữ lại, bắt cô nhìn thẳng mắt anh, rồi nhẹ giọng nói: “Em thấy tôi rất đặc biệt sao?”
Tinh Vân ấp úng giải thích: “Ý tôi là nhìn anh có sự pha trộn nhiều dòng máu cho nên nhìn rất thu hút và để lại ấn tượng cho người khác, không chỉ riêng tôi.”
Lâm Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, phả hơi vào tai Tinh Vân: “So với Đoàn Nam Phong thì thế nào?”
Tinh Vân nghe ra cái giọng ấu trĩ trong lời nói của Lâm Thiên Vũ, cô cười rồi trả lời: “Chết đến nơi rồi, anh vẫn còn muốn so kè với anh ta sao? Tôi sắp có cuộc sống mới rồi, cuộc đời cũ này của tôi, tôi chỉ muốn nghĩ về mẹ của mình. Không muốn quanh quẩn trong mối quan hệ tình cảm của anh ta và vợ anh ta nữa. Đứng trước sinh tử, mọi thứ đều rất nhẹ. Lâm Thiên Vũ, tôi rất vinh hạnh chết cùng chỗ với “ông chủ” của mình là anh đây, Lâm đại tổng tài.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong bật cười lớn. Một lúc sau như có điều gì lóe lên trong đầu, Tinh Vân lớn tiếng kêu lên: “Thiên Vũ, anh có la bàn không?”
“Có, nhưng để làm gì?” Lâm Thiên Vũ nhíu mày thắc mắc.
“Để tìm lấy một con đường sống cho chúng ta.”