Phía cửa, Đoàn Nam Phong đã đứng tự bao giờ. Thấy Tinh Vân mở mắt anh vội tiến lại gần: “Em đã ngủ một ngày một đêm rồi. Có đói bụng không? Em muốn ăn gì? Anh bảo người mang lên cho em.” Vừa nói vừa yêu chiều vuốt những sợi tóc trước trán cô.
Tinh Vân nhích người ngồi dậy, tránh thoát những ngón tay của anh, lắc đầu nói: “Đoàn tổng tài, cám ơn anh đã quan tâm. Tự tôi xuống ăn là được rồi.”
Nói xong, Tinh Vân nhanh chóng bước chân xuống giường một mạch đi thẳng vào phòng tắm không nhìn Đoàn Nam Phong lấy một lần. Lúc bước ra, cô vẫn nhìn thấy người đàn ông ở đó. Ánh mắt anh hướng ra cửa sổ lớn đâm chiêu suy nghĩ.
Nghe tiếng Tinh Vân bước ra, anh quay lại, nhìn cô nói: “Chúng ta xuống ăn cơm thôi.”
“Giọng điệu dịu dàng này là dành cho cô sao? Hay là vì anh muộn bù đắp cho công “đẻ thay”? Mỉa mai thay nhu tình này chỉ là giả.” Tinh Vân không đáp lời anh, cũng không nhìn anh, chỉ lẳng lặng quay đi ra khỏi phòng.
Tại bàn ăn, cô gặp bà Maya đang vui vẻ mỉm cười nhìn cô. Cô tiến lại gần ôm bà hỏi thăm rồi khẽ nói: “Bác Maya, phiền bác thu xếp cho cháu một căn phòng ở phía đông hay chỗ của bác cũng được.”
Bà Maya kinh ngạc nó: “Vân,phòng ở phía Đông là cho khách nhưng lâu không có ai ở, ở đó rất buồn. Phía Tây là chỗ của người giúp việc chúng tôi, cô là nữ chủ nhân sao có thể ở đó được?”
“Nữ chủ nhân sao? Không, cô không phải, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Cô chẳng qua chũng chỉ là người được thuê về để làm một công việc khác mà thôi.” Nghĩ đến đây, Tinh Vân thấy đắng lòng. Cô khẽ lắc đầu nói: “Không, cháu không phải. Bác giúp cháu được không. Cháu muốn chuyển trong tối nay.” Nói xong, Tinh Vân nhanh chóng quay về bàn, không để Đoàn Nam Phong để ý.
Sau khi dùng cơm xong, Tinh Vân quay về phòng thu dọn đồ đạc. Đoàn Nam Phong nhìn thấy liền nhíu chặt mày, tiến tới bắt lấy cánh tay cô lớn tiếng hỏi: “Em đang làm gì đấy hả?”
“Đoàn tổng tài, anh bỏ tay ra. Tôi chỉ muốn chuyển sang phòng khác thôi.” Tinh Vân vẫn không nhìn Đoàn Nam Phong, chỉ cúi đầu nói.
“Tại sao?”
“Tôi có thai nên thường mất ngủ, tôi không muốn ảnh hưởng đến người khác.” Tinh Vân nhúng nhường trả lời. Đương nhiên lý do này không thuyết phục được Đoàn Nam Phong nhưng cô chỉ mong hắn buông tha cho cô chút tôn nghiêm.
“Không được.”
“Đoàn tổng tài, anh hà tất phải làm khó tôi.”
Đoàn Nam Phong lúc này đã rất khó chịu, anh giữ hai vai Tinh Vân để cô nhìn mình, lớn tiếng hỏi: “Thật ra em đang giận dỗi điều gì?”
“Đoàn tổng tài, tôi không giận dỗi điều gì cả. Tôi chỉ muốn yên tĩnh vượt qua những tháng còn lại thôi.” Tinh Vân bình tĩnh nói nhưng vẫn không nhi`n vào mắt Đoàn Nam Phong cho nên cô không biết bây giờ mắt anh có bao nhiêu tức giận. Người phụ nữ này từ lúc gặp anh vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, một cái nhìn cho anh cũng thoáng qua, một lời nói cũng miễn cưỡng.
“Sinh con xong, em thực sự muốn đi sao?”
“Phải.”
“Đi Theo Lâm Thiên Vũ?”
Im lặng.
“Em thực sự muốn ở chung với hắn?”
Im lặng quay mặt đi.
Đoàn Nam Phong tức giận giữ chặt cằm cô gằng từng tiếng hỏi: “Tại sao em không nói? Nói, em đã là của hắn rồi phải không?”
Tinh Vân nghe xong sửng sốt, không ngờ lời này, việc này mà hắn cũng nghĩ đến và nói ra. Tinh Vân tức giận nhìn chầm chầm vào mặt Đoàn Nam Phong.
“Bốp!”
Một cái tát nằm trọn vào một bên má điển trai của Đoàn Nam Phong. Anh không tránh né, chỉ bất ngờ trước hành động này của cô. “Tinh Vân lại có thể vì Lâm Thiên Vũ mà đánh anh sao?” Nghĩ đến đây mặt Đoàn Nam Phong xám lại. Anh cay cú hỏi: “Em lại dám đánh tôi? Em càng ngày càng to gan. Em đã quên thân phận của em rồi sao?”