“Cuộc đụng độ tối qua, cậu đã giải quyết chưa?” Lâm Thiên Vũ cất giọng hỏi Đoàn Nam Phong.
“Trần Khải Nam đã đi gặp Cục trưởng cục hải quân Mexico, họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Lần này tổn thất thật không ít?” Đoàn Nam Phong trầm giọng đáp
Lâm Thiên Vũ gật gù: “Tổn thất đó không nhiều so với việc có được tấm bản đồ.”
Đoàn Nam Phong thở dài lắc đầu: “Cậu còn chưa lấy được bản đồ từ tên Paul thì đã bị tên buôn vũ khí kia nhấn chìm rồi. Cậu nghĩ bắt được con trai hắn thì hắn sẽ không dám liều lĩnh sao?”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Hết cách rồi, tên Rio kia muốn lô hàng súng laser đó, số lượng nhiều như vậy tớ kiếm đâu ra. Không bắt cóc con trai tên lái buôn đó thì sao hắn giúp tớ gom đủ hàng. Bất đắc dĩ đành liều thôi. “
Đoàn Nam Phong liền nói: “Tên Paul chỉ muốn tiền thôi. Đưa cho hắn là được rồi, cậu dây dưa với tên Rio làm gì?”
Lâm Thiên Vũ nhếch môi: “Nếu là tiền thì quá đơn giản. Cái hắn cần là quyền trượng mà trước đây vua Loius ban cho dòng họ của hắn. Nó lại nằm trong tay Rio. Cuộc giao dịch này không làm không được. Tên Rio này ôm tham vọng rất lớn, có cơ hội ra giá với tớ, hắn ngại gì không làm?”
Đoàn Nam Phong nhếch môi nói: “Chuyện hắn muốn khủng bố chính quyền nước nào tôi không quan tâm, chỉ có điều lô vũ khí này nếu rơi vào tay hắn cậu có biết hậu quả là gì không?”
Lâm Thiên Vũ gật đầu, nhếch môi cười ma mãnh: “Cho nên sau khi lấy được thứ tớ muốn thì lập tức… diệt trừ hậu hoạn”
Đoàn Nam Phong gật gù nói: “Cả tên Rio và Paul đều sẽ nghĩ và làm như cậu. Cuộc giao dịch nguy hiểm này, tớ sẽ ở vòng ngoài yểm trợ cho cậu, đổi lại cậu không thể mang Tinh Vân theo. Cô ấy đang mang thai.”
Lâm Thiên Vũ cười lớn: “Hóa ra lại là vì tiểu thiếu gia trong bụng Tinh Vân. Vậy chắc là cậu đã sắp xếp một người khác giúp tôi thay cô ấy rồi.”
Đoàn Nam Phong gật đầu. Lâm Thiên Vũ lại hỏi: “Cậu muốn từ bỏ Lưu Uyển Linh sao?”
Đoàn Nam Phong nhấp một ngụm rượu đỏ rồi nói: “Chưa nghĩ đến.”
Lâm Thiên Vũ lại nói tiếp: “Nếu vậy thì sao cậu lại để Tinh Vân mang thai con của cậu? Có phải tự chuốc lấy rắc rối không?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu, gương mặt thoáng vẻ ưu phiền, chầm chậm nói: “Uyển Linh cũng đang mang thai.”
Lâm Thiên Vũ nhíu mày kinh ngạc: “Hai người phụ nữ cùng lúc mang thai con của cậu. Cậu muốn đóng phim “hào môn tranh đấu” sao? Nếu Lưu Uyển Linh mang thai rồi thì còn chuốc thêm phiền phức với Tinh Vân làm gì?”
Đoàn Nam Phong ném mạnh ly rượu pha lê xuống sàn vỡ tung tóe, điên tiết nói: “Nếu Uyển Linh mang thai con của tôi thì có phải bây giờ tôi đã là người đàn ông hạnh phúc nhất Thế Giới hay không? Cái thứ trong bụng cô ta là nghiệt chủng của cô ta và Lưu Trọng Thiên. Tôi không thể để nghiệt chủng ấy sinh ra được.”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc há hốc mồm, lắp bắp nói: “Lưu Trọng Thiên không phải anh trai của Lưu Uyển Linh sao? Chuyện loạn luân như vậy cũng có thể xảy ra hay sao?”
Đoàn Nam Phong nhắm mắt bất lực nói: “Lưu Trọng Thiên là con riêng của vợ Lưu Viễn. Sau khi kết hôn với Lưu Viễn bà ấy mới sinh ra Lưu Uyển Linh. Bọn họ từ lâu đã yêu đương vụng trộm.”
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Dù như vậy cũng là có huyết thống, chuyện này…” Ngừng một lúc Lưu Thiên Vũ lại nói: “Từ khi nào mà cậu biết được chuyện này?”
“Từ ba năm trước khi bắt đầu theo đuổi Lưu Uyển Linh, thì tớ đã biết bí mật này của bọn họ.” Đoàn Nam Phong chua chát nói.
Lâm Thiên Vũ liền nhíu mày như không thể tin: “Cậu biết mà vẫn quyết định cưới cô ta. Tệ hơn còn đem tám phần trăm cổ phần của Đoàn Thị giao cho nhà họ Lưu. Cậu đúng là mù quáng.”
Đoàn Nam Phong thở dài nói: “Lúc đó Uyển Linh cũng còn trẻ, tôi tin khi lớn hơn một chút, cô ấy sẽ rút chân ra. Không ngờ đến bước có thai như vậy.”
Lâm Thiên Vũ nhíu mày lắc đầu tỏ vẻ ngờ vực hỏi: “Vậy cậu để Tinh Vân mang thai là …”
Đoàn Nam Phong nhắm mắt im lặng một chút rồi nói: “Là người đẻ thay”.
Lâm Thiên Vũ sững sờ, tim hơi đông lại tiếp lời Đoàn Nam Phong: “Ý cậu là cậu sẽ dùng con của Tinh Vân để thay cho con của Lưu Uyển Linh?”
Đoàn Nam Phong gật đầu. Lâm Thiên Vũ bất lực thở dài: “Cậu vì Lưu Uyển Linh mù quáng đến mức này sao?”
Đoàn Nam Phong đấm một đấm xuống bàn, tức giận nói: “Nghiệt chủng trong bụng Uyển Linh là chứng cứ tớ bị cắm sừng, tớ quyết không để nó tồn tại. Càng không muốn Uyển Linh hận tớ cả đời. Để có thể có cuộc sống gia đình hạnh phúc với Uyển Linh, tớ chỉ có thể làm như vậy.”
Lâm Thiên Vũ tiến lại nắm cổ áo của Đoàn Nam Phong hét lên: “Đoàn Nam Phong cậu tỉnh lại cho tôi, cậu có biết mình làm gì hay không? Vì Lưu Uyển Linh mà làm bao nhiêu chuyện như vậy, có đáng không? Cậu có từng nghĩ đến Tinh Vân hay không? Cậu không yêu cô ấy vậy sao lại tỏ ra quan tâm chăm sóc để cô ấy hiểu lầm?”
Đoàn Nam Phong dằn tay Lâm Thiên Vũ ra thét lớn: “Vì Lưu Uyển Linh chuyện gì cũng rất đáng. Còn về Tinh Vân, tôi sẽ dùng hết khả năng bù đắp cho cô ấy. Tôi cũng không lừa gạt tình cảm của cô ấy. Tôi cũng chưa từng nói yêu cô ấy để cô ấy hy vọng. Giao dịch này cô ấy cũng biết rõ.”
Bất ngờ không khí trở nên yên lặng , cả căn phòng như bị đóng băng. Ánh mắt hai người đàn ông hướng ra cửa bắt gặp một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ hoe đứng bất động như tượng sáp. Vài chục giây trôi qua, tất cả đều chỉ là yên lặng, sau đó người phụ nữ lẳng lặng mỉm cười quay đi.