Lâm Thiên Vũ gật đầu nói: “Xem ra cô cũng có chút hiểu biết. Chúng ta đang ở San Juan Buenaventura, vùng đồi núi hoang sơ nhất ở Mexico. Mà cái nơi chúng ta đang đứng là nơi chưa ai đến khai phá. Tuyệt đối an toàn cho những cuộc giao dịch nguy hiểm.” Tinh Vân nhìn thấy khóe miệng của Lâm Thiên Vũ nhếch lên toát ra vẻ nguy hiểm. Toàn thân anh cũng phả ra khí lạnh.
Tinh Vân hơi rợn người, im lặng bước theo Lâm Thiên Vũ, phía sau là rất nhiều những người đàn ông trang bị vũ khí súng ống đi theo bảo vệ họ. Lâm Thiên Vũ đưa Tinh Vân đi đến một tòa nhà cổ xây bằng đá, nhìn qua rất giống một ngôi đền. Khi tiến vào cánh cửa ngôi đền, một không gian khoáng đãng nhưng đổ nát đập vào mắt Tinh Vân. Trước mắt cô là kim tự tháp mặt trời của người Maya sao? Tinh Vân sững sờ nhìn giữa khoảng đất trống có một tòa nhà hình Kim Tự Tháp sừng sững cổ kính. Khác với Kim Tự Tháp Ai Cập, Kim Tự Tháp của người Maya có lối đi thẳng lên đỉnh, phía đỉnh là nơi thờ thần linh, phía cầu thang bước lên cũng được chau chuốc bởi những bức tượng điêu khắc đặc trưng của văn hóa Maya. Lâm Thiên Vũ đưa Tinh Vân tiến lại gần Kim Tự Tháp lớn nhất ở giữa bãi đất trống. Đi ngang qua những bức tượng kỳ lạ, Tinh Vân không khỏi hiếu kỳ chiêm ngưỡng. Nhưng chưa kịp nhìn đã bị Lâm Thiên Vũ kéo lên những bậc thang của Kim Tự tháp chính.
“Cẩn thận, những bậc đá này rất trơn.” Lâm Thiên Vũ lên tiếng nhắc, tay hướng về phía cô.
Tinh Vân nắm chặt cánh tay của Lâm Thiên Vũ, cẩn thận bước theo anh. Khi bước khoảng hơn hai trăm bậc thang thì bọn họ đến được đền thờ trên đỉnh Kim Tự Tháp. Lâm Thiên Vũ lấy tay ấn vào một viên đá trên đỉnh bức tượng hình con báo thì một cánh cửa phía dưới chân họ mở ra.
Lâm Thiên Vũ nắm tay Tinh Vân đi từng bước xuống cầu thang. Đi khoảng hơn chín trăm bước thì họ đến một đại sảnh rộng. Tinh Vân bị quần thể kiến trúc trước mặt làm cho kinh ngạc. Toàn bộ đều được làm bằng đá tảng gọt giũa bóng loáng. Trên tường và trần nhà là những bức họa với hình thù kỳ lạ được điêu khắc khéo léo. Ở phía cao nhất của đại sảnh là một chiếc ghế, nhìn qua là biết dành cho người có địa vị cao nhất ngồi. Tinh Vân chỉ tay về phía chiếc ghế hỏi: “Đây có phải là điện của vua Pakal đại đế không?”
Lâm Thiên Vũ nhún vai: “Tôi không biết, tôi chỉ biết đây là nơi giao dịch.”
Tinh Vân thở dài, dùng vẻ mặt xem thường sự thiếu hiểu biết về lịch sử văn minh Thế giới của hắn.
Một lúc sau, người đàn ông người Pháp và người đàn ông người Brazil cũng đến đại sảnh. Lâm Thiên Vũ ngồi trên ghế ở nơi cao nhất nhìn bọn họ tiến vào. Tinh Vân bắt đầu công việc thông dịch.
“Hàng của tôi đâu?” Người đàn ông Brazil thô lỗ lên tiếng.
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Rio, ai đến đây chắc hẳn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Ông bớt nói lời dư thừa đi.” Nói xong, một tốp người mang theo một cái gương đặt trước mặt Rio. Rio cho người mở ra, hắn nhìn thấy liền cười lên sung sướng. Lâm Thiên Vũ lại lập tức cho người đem một hộp gỗ tinh xảo đến trước mặt người đàn ông Pháp nói: “Paul, thứ mày cần đây.”
Thuộc hạ của Paul nhận lấy hộp gỗ, vừa mở ra ánh sáng từ hộp đã chiếu ra tứ phía. Người thuộc hạ cầm lên đưa đến gần một người đàn ông da trắng đứng tuổi, người đàn ông cầm kính lúp lên soi xét cẩn thận và gật đầu với Paul. Paul cũng ra hiệu cho một thuộc hạ khác của mình cầm một hộp gỗ đưa lên cho Lâm Thiên Vũ. Thuộc hạ của Lâm Thiên Vũ cũng mở hộp gỗ ra, cầm lấy bức bản đồ bằng da đã cũ xem xét cẩn thận rồi dâng lên cho Lâm Thiên Vũ xem. Lâm Thiên Vũ tay run run cầm lấy bức bản đồ, như không thể tin được, hắn cười lên sung sướng. Tinh Vân nhận thấy cuộc giao dịch này khá thuận lợi, ai nấy đều có được thứ mình muốn. Tinh Vân thở phào nhẹ nhõm dịch câu cuối cùng: “Hợp tác vui vẻ.” Từ miệng của ba người bọn họ nói ra. Sau đó nhìn thấy mỗi người quay lưng đi về một hướng. Tinh Vân theo đó cũng quay đi. Nhưng khi vừa xoay lưng đi thì đã bị Lâm Thiên Vũ ấn vai ngồi xuống một góc phía sau chiếc ghế của nhà vua Maya.
Ngay tức khắc, một loạt đạn vang ra khiến tai Tinh Vân truyền đến một cảm giác đau nhức. Cô nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt ra nhìn. Tiếng đạn từ súng máy liên tục vang ra không ngừng nghỉ khiến tim Tinh Vân như rớt ra ngoài. Bất ngờ một viên đạn bắn về phía cô và Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ dùng thân đè lên người Tinh Vân để cô nằm sát xuống sàn né đi nhưng viên đạn vừa bay qua đầu cô. Tinh Vân thoát hiểm trong gang tấc, chưa kịp định thần lại thì một loạt đạn nữa bay đến.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng kéo cô sát vào bức tường điêu khắc phía sau chiếc ghế của vua Maya. Anh lấy tay ấn một cái nút phía dưới chân tường, bức tường mở ra. Nhanh như chớp anh kéo Tinh Vân chui vào bên trong. Cánh cửa chưa đến một khắc đã đóng lại, khóa tiếng súng bên ngoài. Tinh Vân thở hổn hển vì thoát khỏi đợt âm thanh đáng sợ đó. Phía sau con đường nhỏ hẹp tối om không chút ánh sáng, Lâm Thiên Vũ cầm đèn pin để dẫn đường cho Tinh Vân.
Họ cứ đi đi, rẽ trái lại rẽ phải mà mải vẫn không ra được bên ngoài. Một lúc lâu sau đủ thấm mệt họ dừng lại nhìn xung quanh thì ra là vị trí phía sau cánh cửa. Nhưng họ dùng mọi cách vẫn không mở được cánh cửa để quay trở lại chiếc ghế của vua Maya. Loay hoay một lúc Lâm Thiên Vũ liền tự lầm bầm: “Rõ ràng ở đây có một con đường chỉ cần đi khoảng một cây số sẽ ra được bên ngoài. Tại sao chúng ta đi lâu như vậy vẫn chưa đến?”