Nó được viết trong “Câu chuyện trên tường” rằng Mạnh Bà thang thực ra không phải là một món súp, mà là một loại rượu vang.
Lúc đầu, nữ thần Mạnh muốn làm một loại rượu đặc biệt cho các vị thần. Các vị thần rất thích nó và say rượu.
Con ma nhỏ phục vụ dưới bàn tay của bà ta đã ngửi thấy mùi rượu và không thể chịu đựng được nữa, khi thấy rằng các vị thần đang ngủ, nên anh ta bí mật uống một chút … Khi các vị thần thức dậy và thấy rằng tất cả những con ma nhỏ được phục vụ trong đền thờ đã trở thành “bạch linh” (linh hồn trắng và tinh khiết), trạng thái đó không khác gì trạng thái khi linh hồn ban đầu được sinh ra trên trời đất!
Sau nhiều lần thử nghiệm, Mạnh Bà phát hiện ra rằng loại rượu mới này chỉ là một loại rượu say dành cho những con ma cấp cao, đối với những con ma cấp thấp sẽ khiến chúng mất tất cả ki ức
Vì vậy, các vị thần đã trục xuất Mạnh Bà (được viết chính xác là “lưu vong” trong “Câu chuyện trên tường”), vì bà ta đã tặng bát súp cho những con ma khi đi qua cây cầu Nại Hà giúp chúng quên đi những đau buồn trong quá khứ
Tôi nghĩ chắc chắn phải có điều gì uỷ khuất ở đây không thể ngẫu nhiên từ loại rượu mà các vị thần rất thích lại trở thành thứ đồ cấm.
Không chỉ vậy, cho đến ngày nay, Canh Mạnh Bà vẫn được âm phủ sử dụng.
Vì vậy, một cái gì đó kỳ lạ đã xảy ra ở giữa.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để buôn chuyện. Bây giờ tôi quyết tâm học tốt bát súp Mạnh Bà này, và một trong những từ giới thiệu thực sự là những giọt nước mắt của sự mê hoặc.
Bệnh viện này đầy mê hoặc.
Nhưng làm thế nào họ có thể khóc mà không biết họ là ai?
Sau này tôi nghĩ ra một giải pháp.
Khi nhớ lại quá trình cái chết của họ, tất cả bệnh nhân tâm thần cảm thấy mình đột nhiên thay đổi từ người thành ma – ba cảm giác vỡ òa trong khoảnh khắc này đủ để khiến họ rơi những giọt nước mắt đau đớn nhất trong cuộc đời này!
Vì vậy, tôi đã nhờ giúp đỡ của Âm Sơn như một giáo viên. Anh ta cảm thấy rất có lỗi vì sự việc trong phủ của Diêm Vương, vì vậy tôi đã không tốn nhiều công sức, anh ấy hứa sẽ dạy tôi cách đối xử với người những bệnh nhân tâm thần Tuy nhiên, anh ta không dám nhận mình là sư phụ của tôi. Anh ta có thể sợ Diêm Vương và Âm Thao, nên anh ta không dám cưỡi lên đầu tôi.
Sau đó, tôi đã học được điều gì đó và đánh thức ký ức của người bệnh bằng những phương pháp đơn giản và thô sơ. Âm Thiện nói rằng hành động của tôi quá hiệu quả. Tôi sợ rằng họ sẽ để lại những tổn thương tinh thần sâu sắc cho những người bệnh sau đó. Kiếp sau.
Tôi không hiểu. Có phải họ đã đối xử với niềm đam mê chỉ để nhắc nhở họ về cái chết của họ? Đau lâu còn tệ hơn đau ngắn, chỉ cần để chúng thức dậy trực tiếp? Tại sao phải chú ý đến quá trình?
Tôi không biết tại sao. Trong giai đoạn này, tính khí của âm Thiện rất tốt một cách đáng ngạc nhiên. – Sự kiên nhẫn này thậm chí còn kinh khủng hơn so với việc điều trị bệnh nhân của chính mình, vì vậy khi đám Mai Di ăn bữa tối, họ thường bàn tán về việc tôi có quan hệ với Âm Thiện hay không.
Tất nhiên, tôi sẽ nghĩ rằng Âm Thiện đang thầm giúp đỡ tôi không chỉ vì có lỗi với tôi mà cũng có thể Âm Thao đã dặn dò anh ta từ trước đó. Vì vậy, công việc của tôi trong bệnh viện tâm thần ngày càng táo bạo hơn, hành động săn linh hồn của tôi không khơi dậy sự nghi ngờ của bất kỳ ai, bởi vì về mặt hình thức tôi đang học Âm Thiện những kĩ năng y tế để chăm sóc bệnh nhân, xét từ góc độ bên ngoài nhìn vào như người phụ nữ bình thường yêu thích nấu ăn, không ai nghĩ tôi là một thợ săn linh hồn “phản bội”. Theo cách này, tám tháng trôi qua một cách vô thức. Mỗi lần tôi học nấu một món ăn của gia đình Mạnh, tôi sẽ lên mái nhà để kiếm một tên món ăn, và bây giờ cũng hoàn thiện ra tên món ăn cuối cùng.
Đến giờ đi rồi.
* Trong tháng thứ 8 nhập viện. Kiểm tra định kỳ. Mỗi tuần, Yin Sơn sẽ làm một “kiểm tra tinh thần” cho tôi, được cho là đang viết một bản báo cáo để tôi đối phó với cảnh sát bên ngoài. Tuy nhiên, các báo cáo dài hạn và nhất quán cuối cùng sẽ làm tê liệt sự chú ý của cảnh sát. Tôi nghe Âm Thiện nói rằng ban đầu cảnh sát đã thúc giục anh ta viết báo cáo mỗi tuần một lần, và bây giờ không ai nhắc đến nó trong một tháng. “Kẻ giết người biến thái” đã biến mất khỏi tầm mắt. Tôi có đủ tiền để tiết kiệm 100.000ndt, và tôi nghĩ ngay cả khi tôi ra ngoài và nhận được một số chất béo. Việc đầu tiên tôi sẽ làm khi ra viện đó là hút mỡ. mỗi lần khi Âm Thiện viết báo cáo việc bắt buộc là phải kèm theo một bức ảnh.anh ta đã tìm cho tôi một phần mềm photoshop phải nói hết sức ảo diệu. Không thể tưởng tượng nổi một khối thịt cuồn cuộn vào tay anh ta lại thành một thân hình cũng k được gọi là nóng bỏng nhưng thật xa với thực tế.
Vậy mới nói tất cả mọi thứ trên đời đều là dối trá đi
. Xấu hổ khi nói, là một người bình thường, mỗi ngày ăn và ngủ, không chỉ tăng cân, mà còn là một tinh thần tuyệt vời! Nó không phù hợp với nhận thức của công chúng về bệnh thần kinh. Vì vậy, công nghệ ps của viện trưởng đang cải thiện từng ngày và thậm chí mẹ tôi cũng còn không nhận ra được con gái của bà. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, nếu bạn đến một bệnh viện đáng tin cậy sau khi ra ngoài, để mình béo lên và được nâng cơ mặt, nó có khác hoàn toàn với “La Hy” trong hồ sơ cảnh sát không?
“Gần đây, cô có thấy khó chịu không?” Âm Thiện hỏi tôi sau khi kiểm tra y tế đơn giản. Tôi đang ngồi trên giường và tôi cảm thấy mình đủ tốt để được xuất viện: “Không. Nhưng anh có thể đổi quần áo cho tôi không? Hãy nhìn tôi, bây giờ tôi béo đến mức không thể mặc chúng. Quần áo quá hẹp tôi không thể nhét nổi chân. Tôi đã yêu cầu y tá của anh thay đổi chúng. Cô ấy nói rằng tôi đang mặc cỡ lớn nhất và tôi không thể thay đổi. Lão Âm, y tá này không tốt! “
Âm Thiện nhìn tôi, đôi mắt dường như có bất thường thoáng qua:” Đợi một chút, tôi sẽ gọi người mang quần áo mới đến cho cô””. tốt. “” cô còn thấy chỗ nào không ổn nữa không “?
“Không,” Tôi trả lời với một nụ cười, tự hỏi tại sao gần đây anh ta kiểm tra thường xuyên hơn và việc chăm sóc tôi dường như trở nên nặng nề hơn. Tôi nhảy ra khỏi giường và tập một bài tập thể dục đơn giản trước mặt anh ấy:
“anh thấy điều gì làm tôi khó chịu không? Tôi không chỉ có thể chạy mà còn có thể nhảy!”
Âm Thiện bị tôi chọc cười: “những khúc mỡ của cô thật sự linh hoạt. ” Tôi mỉm cười. “Tuy nhiên,cô nên thật sự chú ý đừng để mình bị ngã. Với trọng tải hiện tại của cô, tôi sợ rằng cô ngã một lần, sau đó trái đất sẽ rung chuyển ba lần!”,
Tôi nói: “anh đang học ngành y, anh không biết rằng một người béo bị ngã lớp mỡ chính là chiếc mền chống sóc còn người gầy dĩ nhiên là không thể có Làm thế nào bông có thể làm trái đất rung chuyển ba lần? “