Nhưng dù tôi có cố gắng như thế nào, tôi cũng không thể bắt kipj những người bay trên bầu trời kia.
Trước đây, tôi đã nghe nói về “kêu trời trách đất”, nhưng tôi không biết đó là tình huống gì, bây giờ thì hiểu rồi.
Tôi kêu trời, trời không thấu. tôi gọi đất,đất cũng chẳng nghe.
Lúc này tôi tuyệt vọng cỡ nào.
Giống như hình 1 năm trước khi ta đứng trước điện diêm Vương. nỗi tuyệt vọng làm tôi cảm nhận một lần nữa, tôi giữa trời đất nhỏ bé nói cho cùng chẳng qua chỉ là con giun con dế.
Cầu trời cầu đất chẳng bằng cầu mình.
Những hiện tượng trước mắt để cho tôi hiểu ra một điều rằng ta quá nhỏ bé yếu ớt. Vì nếu ta mạnh mẽ hơn thì đã không đặt chân đến bước đường này. Tôi làm sao có thể kêu trời đất tàn nhẫn này mang đến sự thương hại cho đứa trẻ tội nghiệp của tôi.
Sự xuất hiện của tiểu La Bạch không hòa vào âm dương hai giới. Món quà từ Cha ruột của con bé lại làm cho sự phân tranh bên trong càng ác liệt.
Trời ơi tại sao có thể xảy ra điều này.
Trên đường đến nhà La Võ tôi muốn khóc,mà khóc không nên lời. Tôi đã suy nghĩ biết bao nhiêu điều trên đường đi. Khi tôi trèo được vào nhà La gõ Cửa nhà anh ấy vẫn đóng.
Nhưng tôi biết cửa sổ thì không đóng.
Sầm chín Nguyên đã rất chú ý đến nhà của họ. Vì vậy khi hắn biết rằng họ đã đưa con gái trở lại mà không đong các cửa sổ,chính là để cho các xác sống ở nghĩa trang vào để cướp đi đôi mắt quỷ.
Hiện tại cánh cửa đã đóng lại, ai có thể nhìn vào bên trong coi cảnh tượng gì xảy ra.
Có lẽ máu đã chảy thành sông.
Tôi lao nguời về phía cửa nhưng không ngờ rằng nó lại làm đau mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?.
Tôi không thể đi qua cửa hoặc qua tường.?
Trước đó tôi vẫn có thể xuyên qua cửa hoặc qua tường mà mà sao bây giờ lại không.?
Là tại lá bùa của Sầm Chính Nguyên kia sao…
Hẳn là vậy rồi.
Không phải thì thứ gì có thể ngăn được tôi đây.
Tôi bất đắc dĩ gọi cửa to.:” Đem con gái của tôi ra đây.”tôi gọi đến khản cả tiếng. Cửa đột nhiên mở.
La Võ vừa ôm con bé trốn ra được.
Bộ dạng của anh ấy rất chặt vật,trên quần áo ngủ tất cả đều là mồ hôi.Còn có mấy tia máu hằn trên mắt.Sắc mặt thì tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.Hiển nhiên trong phòng chắc chắn sẽ không ít người đang tra tấn.
Anh ta dường như thấy được tôi.
Người đi đi. Anh ta một cước hung hăng đêm đạp tôi xuống cầu thang.
Đây không phải là dường như, chính là nhìn thấy tôi, hơn nữa còn đạp thôi.
Chuyện gì vậy?..
Tôi tea xuống bậc cầu thang đầu đến mức toàn thân muốn tan ra từng mảnh.
Đau ư?
Quỷ thì sẽ không biết đâu chứ đừng nói chỉ là một sợi thần thức nha.
Tôi làm sao lại đau. Thậm chí còn không xuyên qua được cửa.
Đang xảy ra chuyện gì vậy…
Tôi đứng ở vách tường nhìn một hồi lâu thì nhìn thấy một thứ,thứ đó chính là cái bóng của mình.
Quỷ thì không có bóng, tâm thức cũng không có bóng.
Vậy tại sao bây giờ tôi lại có bóng
Chẳng lẽ tôi không chết. Làm sao có thể như vậy được.
Bên trong tôi cực kỳ chấn động,nhưng lúc này La Võ đã ôm con gái của tôi hướng lên trên lầu mà bỏ chạy.
Tôi không tiếp tục suy nghĩ nữa vội vàng cố hết sức vịn lan can cầu thang mà đứng lên vừa đi vừa hô to.:La Võ tôi làm mẹ của Củ Cải. Nếu có thể nhìn thấy tôi thì dừng lại đi.”
Nhưng trên lầu lại bay xuống một âm thanh: “Ta tin nguơii cái khỉ mốc.”