Tôi: "......"
Bạn học Tiểu Tinh này, cô ấy đối với tiểu thuyết có một loại say mê nhất định, không khác nhau với bệnh nhân tâm thần là mấy!
Sau khi xác nhận được vị đạo hữu này là một người sống, tôi lại cảm thấy an tâm hơn, dù sao thì một người sống bị bệnh tâm thần, cũng sẽ không giống như một con quỷ bị tâm thần lúc nào cũng có thể bám lấy để quấy nhiễu cuộc sống của tôi??? Đêm nay khi đi làm việc cùng Mai Di, tôi sẽ kể lại chuyện này cho bà ấy biết, để cho bà ấy cũng an tâm hơn, tối hôm qua lúc bà ấy rời đi, bà ấy vẫn còn ghi nhớ cái chuyện này, nói sau này mà có cơ hội sẽ giúp tôi tìm hiểu một chút xem đạo hưu kia là người hay quỷ, mà bây giờ cũng không cần phải làm phiền bà ấy nữa.
Sau đó chúng tôi tạm biệt đạo hữu Và rồi đi, tiếp tục đi khắp nơi để dạo chơi.
Rất nhanh, tôi liền có cảm giác trong đám đông có vài ánh mắt gắt gao nhìn tôi chằm chằm....
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện quả thật có mấy tên ngốc đang nhìn lại tôi.
Nhưng ánh mắt của bọn họ thật là cổ quoái, có lẽ không nên dùng những từ này để hình dung họ, người bị bệnh tâm thần làm gì có ai có ánh mắt bình thường đâu?
Khi tôi nhìn thấy bọn họ, lại có cảm giác rất là quen mắt!!
Mà lúc này Tiểu Tinh vẫn còn cao hứng bừng bừng mà cùng với tôi thảo luận cái đề tài tình yêu của quỷ và người vẫn còn chưa xong kia: "Hy Hy, tôi nói cho cô nghe một việc. Người ta đều nói cô bị tâm thần chém người yêu của mình ra thành hai nửa, chính mình còn bị ngã từ trên vách đá xuống, xuýt chút nữa cũng đi đời nhà ma! Sau đó có người đưa cô đến bệnh viện, cứu được cho cô một mạng, nghe nói..... người đã đưa cô đi bệnh viện để cứu chữa chính là bạn trai đã chết của cô! Anh ta đã chết rồi, làm thế nào mà đưa cô đến được bệnh viện chứ?? Hy Hy, Người đưa cô tới bệnh viện liệu có phải bạn trai đã chết của cô không??Có phải anh ta biến thành quỷ, rồi vẫn đi theo bên cạnh để bảo vệ cho cô đúng không? Có phải cô mang thai với người âm..... Không đúng, người chết làm sao có thể làm người ta có thai chứ? Có phải là khi anh ta còn sống đã làm cho cô có em bé rồi phải không? Không... không, không thể viết như thế trong tiểu thuyết, tôi phải viết sau khi bạn trai cô chết đi vẫn còn lưu luyến cô, vẫn ở bên cạnh để bảo vệ cô, rồi làm cho cô mang thai, không nên viết đó là thai của con người, điều đó mới cuốn hút được các độc giả. Hy Hy, cô có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của cô với bạn trai hay không:3? "
"......" Cô thật sự muốn đem tôi trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của cô sao??!
Tôi liếc mắt mấy cái, quyết định di chuyển sự chú ý của cái cô gái ngốc này, tránh cho việc tôi phải nói cho nàng viết lại câu chuyện của tôi cùng Từ Dương, bây giờ tôi, thật sự không muốn nhắc lại chuyện bạn trai cũ của mình!
"Tiểu Tinh, tôi cảm thấy những người kia rất là quen mắt đó, giống như là đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi. " Tôi nhỏ giọng nói.
"Những người kia? " Tiểu Tinh tò mò nhìn theo ánh mắt của tôi, bắt đầu tìm xung quanh.
"Tôi nhớ ra rồi! " Tôi hít vào một hơi: "Là hắn ta! "
"Ai vậy? "
"Những con quỷ tối qua đến tìm tôi! Bọn họ là quỷ! Tuyệt đối là quỷ! " Tôi khẩn trương nói!
Tuy vẫn một mực tìm hiểu những bí ẩn ở bệnh viện tâm thần cùng thám hiểm và tìm quỷ, Thế nhưng ở trong lúc này tôi vẫn còn có chút sợ hãi, đúng, có chút sợ!
Người đó, bây giờ vẫn còn sạch sẽ, nhìn qua cũng không khác người bình thường là bao. Cũng chính bởi vì bây giờ cả người hắn ta sạch sẽ, cho nên tôi mới không nhận ra được hắn —— mọi người cũng biết hắn đêm qua có bộ dạng gì không? Não và máu tuôn xuống phủ hết khuôn mặt, đỉnh đầu vẫn cuốn một đống ruột, khiến cho không thể nhìn rõ khuôn mặt? Bây giờ lại ngược lại nhìn thấy khuôn mặt, cho nên tôi xác định, hắn ta chính là con quỷ tối hôm qua bò lên cửa kính phòng bệnh của tôi!
Ruột cũng đều ở ngoài, còn không phải là quỷ sao, tôi sẽ theo họ của Âm Thao!
Tiểu Tinh vội vàng đẩy tôi đi qua.
Con quỷ kia cũng không có tránh né, nhưng khi chúng tôi sắp tiến lại gần, hắn ta vô ý thức mà lui về sau một bước.
Tiểu tinh giúp tôi thăm dò bước lên phía trước một bước, hắn ta cũng lùi lại một bước—— điều này cũng đủ nói rõ, hắn ta đang lảng tránh tôi.
Cái con quỷ này có chuyện gì đây? Ban ngày xuất hiện......Vấn đề cũng không lớn, bởi vì hắn ta đang ở dưới bóng cây, không bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Mà vấn đề chính ở đây là: hắn ta sao lại lùi về phía sau? Buổi tối hôm qua hắn ta không phải là hận không thể gõ nát cửa phòng để tìm tôi ư? Tại sao bây giờ lại tránh né tôi thế?
Tiểu Tỉnh dứt khoát buông tha cho tôi, nhào tới để túm lấy hắn ta,
Một giây sau, Tiểu Tinh giật mình mà kêu lên: "Hy HY! Anh ta có nhiệt độ cơ thể, có mạch đập, là người sống mà! "
Nà Ní? =)))
Không phải quỷ?
Mà đúng lúc này, chuyện khiến tôi không thể tưởng tượng nổi, người đó vậy mà giống như là gặp quỷ vậy, hoảng sợ kêu lên, vung vẩy tứ chi, cố gắng bỏ qua Tiểu Tinh, nhanh chóng chạy trốn đi!
Quýnh!
Vậy thứ tối qua tôi thấy là cái gì nhỉ?
Chẳng lẽ do tôi nằm viện quá lâu nên đã bắt đầu xuất hiện ảo giác?
Chẳng lẽ trên cái thế giới này kỳ thật không có quỷ, thứ tối qua tôi thấy không phải là quỷ, âm thao, Viện trưởng Âm cũng chỉ là ảo giác do tôi nghĩ ra mà thôi?
Chẳng lẽ từ lúc trước đến bây giờ tôi cũng chỉ là người bị bệnh thần kinh mà thôi
Hmmmm!!
Tôi thật sự là sắp bị điên rồi, vậy mà tự nghĩ mình bị bệnh tâm thần?
Tiểu Tinh chống tay vào eo, không vui mà mắng tôi: "Hy Hy! Cô là kẻ lừa đảo! Thiệt thòi cho tôi vẫn còn tin lời cô nói!! Tôi cũng thật là khờ, vậy mà đi tin tưởng một người bị bệnh tâm thần nói? "
"Không đúng không đúng! " Tôi tranh thủ thời gian lấy lại sự tin tưởng của Tiểu Tinh, chỉ vào mặt những người khác đang nhìn tôi chằm chằm: "Cô thấy được bọn họ không? "
"Thấy được. "
"Tôi nghi ngờ bọn họ quỷ mà buổi tối hôm qua tôi thấy, cho nên bây giờ bọn hắn mới nhìn tôi chằm chằm. Bởi vì lúc tôi bị Mai Di lôi đi đã quay đầu lại, lúc ấy cách hơn 100m, tôi nhìn không rõ ràng mặt của những người...Kia treo ở bên trên lưới sắt, nhưng bây giờ bọn hắn lại nhìn tôi chằm chằm, tôi cảm thấy được chuyện đó không phải là ngẫu nhiên!
Tiểu Tinh không vui nhìn tôi, cắn răng trịnh trọng nói ra: "La Hy! Cô có phải ngốc hay không? Nếu ai cũng có thể nhìn thấy được, vậy bọn họ có thể là quỷ ư? quỷ phải là người bình thường không nhìn thấy được mà! Tôi không bao giờ... tin cô nói nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cô trở về phòng, khóa cô ở trong, sau này không bao giờ... dẫn cô đi ra ngoài phơi nắng nữa! "
"Ah ah ah! Đừng thế mà...! " sau khi nằm viện, tôi thấy sợ nhất chính là ở trong phòng đóng cửa, không ra được bên ngoài!
Trước khi Tiểu Tinh đẩy tôi đi, tôi liền nhanh chóng chạy đi.
Không!! không được, tôi nhất định phải lấy lại được sự tin tưởng của Tiểu Tinh đối với tôi.
Tôi muốn chứng minh!
"Bọn họ" Thật sự đều là quỷ!
Tôi vọt tới trước mặt những người kia, bắt được bọn họ và dùng sức mà bóp cánh tay của bọn họ!
thật sự có xúc giác!
Tại sao lại có thể như vậy?
Lúc vừa mới bắt đầu đến bóp người đầu tiên, tôi không tin đây là sự thật, vì vậy tôi bóp người thứ hai, người thứ 3......Nhưng bọn họ xúc cảm đều rất chân thật, có nhiệt độ cơ thể, có mạch đập, có hô hấp, còn nhảy nhót!
Sau đó!
Sau đó......
Tôi đã bị giam......
Nhân viên làm việc ban ngày cũng không giống như ban đêm đối với tôi hòa nhã dễ gần, trông thấy tôi quấy rối người bị bệnh tâm thần, hơn nữa thấy tôi còn "nói điên nói khùng", bọn họ lại tưởng bệnh thần kinh của tôi tái phát, hai người bảo vệ cao to trực tiếp đè tôi xuống, cưỡng chế trói tôi lại và đưa tôi nhốt lại ở phòng.
Tự kỷ~.
Tôi tự cảm thấy mình vô tôi
Nhưng trong bệnh viện này lại không ai tin tưởng tôi, trong mắt bọn họ, tôi chính là một người bệnh thần kinh cao cấp SSS, trên thực tế tôi chính là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt........