Hai từ này lập tức gây sốc cho mọi người trong nhà. Vốn tưởng rằng chỉ có một con quỷ gõ cửa nhưng lại không ngờ rằng không chỉ có một.
Kim Sơn Hào Đạo trưởng cũng không còn cách nào bình tĩnh,hắn tranh thủ thời gian tiến đến mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là hành lang đen nhánh.
Đèn hành lang điều khiển bằng âm thanh nên nên chỉ có cảm ứng âm thanh chân thực thì đèn mới có thể sáng lên. Vậy mà bây giờ đứng ở phía ngoài làm một bầy người nhưng đèn chiếu sáng bằng âm thanh lại không một chiếc nào bật.
Đứng tại phía trước chính là một phụ nữ.Trái ngược với giọng nói nũng nịu thì bản thân cô ấy lại không quyến rũ chút nào.Thân thể diễn đầy lá khô và bụi đất, trông như một cái giá đỡ cứng ngắc mà khó chịu dựng ở đấy.
Thời điểm tên đạo trưởng nhìn ra bên ngoài bọn hắn phảng phất cũng có thể cảm nhận được người trong phòng đang chăm chú nhìn, thế là ngang nhau ngóc đầu lên hướng về phía bên đạo trưởng cười ha ha.
Nụ cười này khiến một kẻ cứng rắn như Kim Sơn Hào Đạo trưởng cũng không thể không són ra quần.
Tôi không dám nhìn chằm chằm vào những con ma bên ngoài lần nữa và một người đứng sau cánh cửa bóp chặt lấy trái tim tôi mà nói. – Anh trai Tốt bụng bần-đạo xuất tinh nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ thấy có nhiều quỷ đến thế. Là Võ người mang theo cả một cái nghĩa địa quỷ về mở party sao.
Là Võ cực kỳ vô tội.
Mặc dù Kim Sơn Hào đạo trưởng mới biết hắn ngắn ngủi 2 ngày. Nhưng qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này hắn đã để lộ ra năng lực khiến 2 vợ chồng họ vô cùng tin tưởng. Ông ấy chính là ví dụ về bậc thầy toàn năng của thế giới. Tôi cảm thấy rằng bất kể loại ma nào đến ông ta đều có thể dọn dẹp chúng.
Nhưng bây giờ…
Sơn Kim Hào đã sợ hãi. Sự rụt rè này đồng nghĩa với việc sụp đổ hình ảnh toàn năng trong lòng hai vợ chồng. Chẳng khác nào đốt luôn cọng cỏ duy nhất cứu mạng trong lòng Mỹ Linh và La Võ.
Sơn Kim Hào Đạo trưởng thở dài một hơi,đầu tiên lấy trong túi ra dán lên cửa một tấm bình an Phù, sau đó thì quay lại đến bên La Võ và Mỹ Linh sắc mặt nghiêm trang hỏi: “lúc ta giúp người bức âm khí khỏi chân ta phát hiện ra rằng trên chăn anh còn có một vết quẹt khác, anh người bị thương lúc ở nghĩa địa đúng không.?”
– Vâng, Có chuyện gì vậy? Là Võ lo lắng hỏi.
Tiền đạo trưởng thở dài tuyệt vọng. Không có gì là lạ khi bọn họ có thể đuổi theo anh tới tận đây. Anh bị chảy máu trong nghĩa trang, Anh có biết máu quan trọng như thế nào không, chúng không thể tìm thấy anh bằng ví nhưng với máu của anh thì ngay cả khi anh trốn trong hố bọn họ cũng có thể tìm ra được.
Là võ sững người
– Tôi nên làm gì bây giờ. Mỹ Linh lo lắng hỏi.
– Làm sao ư, ta hiện cũng không biết nên làm gì bây giờ,người cũng không thể thay hết chỗ máu này đi.
Mỹ Linh cùng La võ lập tức ngây dại.
Sơn Kim Hào cũng rất lo lắng không kém.ông ấy cháu mày đi bộ quanh nhà mà không nghĩ ra được cách tốt hơn.
Tiiếng gõ cửa bên ngoài chưa bao giờ dừng.Được một lúc có một gã đàn ông liều lĩnh đập Cửa mạnh mẽ chửi mắng La Võ để hắn ra ngoài.
Một lúc sau lại một bà già ngồi bên ngoài mà van khóc.
Một hồi lại là giọng mềm mại đáng yêu tới tận xương của phụ nữ. Nếu không phải Mỹ Linh biết bên ngoài là người như thế nào thì đã chẳng sớm mà cho một vả vào mặt chồng.
Một hồi lại là tiếng đòi nợ.
Một hồi nữa lại là cái tiếng mắng chửi.
Bên ngoài quả thực chính là thay nhau ra trận oanh tạc.
Rốt cục đạo trưởng cũng quay vào nhìn Là Võ mà nói:” Bình thường, quỹ tìm tới cửa, đều là có chuyện yêu cầu, người chỉ cần thành toàn yêu cầu của bọn họ,bọn họ liền không quấy rầy người nữa.”
Là Võ lại như tìm được cây cỏ cứu mạng. Gật đầu như gà mổ thóc.
– Được được, vậy hãy hoàn thành mong muốn của bọn chúng. Chỉ bất quá… Bất quá nhiều quỷ như vậy. Ta hoàn thành từng cái kia thì mất bao lâu đây.
– Cho dù là bao lâu đi nữa nhưng sẽ có lúc kết thúc.
– Vâng.
– Tôi chỉ sợ… Sơn Kim Hào nhìn chằm chằm vào La Võ và câu nói của hắn ta trở nên Kỳ lạ. “Tôi sợ họ chỉ có một yêu cầu đối với anh.”
– La Võ hỏi một cách khó hiểu:” Nếu chỉ một yêu cầu đối với tôi không phải là tốt hơn sao.Chỉ cần hoàn thành một cái mong muốn đó là mọi chuyện kết thúc rồi.
– Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như yêu cầu của họ kéo anh xuống mồ.
La Võ liền chết lặng.
Mỹ Linh nắm lấy tay chồng một cách lo lắng nói.
– Không không thể nào, không thể như vậy được, La Võ anh nói đi.
La võ nói:” Anh..anh không biết…”
Lão đạo trưởng lại nhìn chằm chằm vào La Võ mà hỏi. “Tối qua anh có chạm vào thứ gì khi đến nghĩa địa không?.”
– Không. Anh ấy lắc đầu.
– Vậy anh có hay không đã bái sai phần mộ?
La Võ khẳng định trả lời:” Tôi không có bái phần mộ, tôi chỉ nghe lời người đi ra nghĩa địa phía tây ngoại ô,xác định coi bên trong liệu có một phần của mẹ đẻ La Bạch hay không. Trừ điều đó ra tôi không làm gì cả. Ngay cả phần mộ của mẹ đẻ La Bạch tôi cũng không có bái đâu.”
– Vậy trên đường nguwơi có đụng phải cái gì kỳ quái không?. lão đạo trưởng nói.
– Không có.
Vậy là được rồi. Sơn Kim Hào Đạo trưởng bất đắc dĩ thở dài một hơi nói:” Chuyện ta lo lắng vẫn là đã phát sinh. Là Võ ơi Là Võ, người không làm gì sai cũng không hứa hẹn gì với thế giới bên kia, thì bọn hắn xuất hiện ở đây nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là bọn họ đem người đi để làm bạn đồng hành của bọn họ. họ là muốn đem nguơi đến thế giới bên kia đó”.
La Võ lần nữa ngơ ngẩn. Đôi mắt không cam lòng trừng lên nhìn đạo trưởng. Đối với chuyện như thế này, hắn làm sao có thể tiếp nhận.
Sơn Kim Hào thở dài nói:” chuyện này cũng không phải không thể hóa giải”.
– Đại tiên mau nói đi! Là Võ lập tức cháy lên hi vọng.
Sơn Đạo trưởng khó xử nhìn hắn chằm chằm. Lại khó xử nhìn qua Mỹ Linh do dự hồi lâu mới thất vọng mở miệng nói: “Nếu có một người thân nhất có thể thay thế người cùng bọn họ đi thì người sẽ có thể bình an mà không gặp phải việc gì.”
– Cái gì! Là Võ hít vào một hơi. Sau đó cong người đứng lên, Hắn xoay người cẩn thận ôm lấy khi người vợ yếu đuối. Vừa nãy còn lại ánh mắt kinh hoàng. Vậy mà bây giờ dường như anh ta có lòng can đảm vô hạn để chiến đấu với những linh hồn xấu xa ngoài cửa.
La võ tưc giận nói với Sơn Kim Hào. “Ý ông là yêu cầu Mỹ Linh thay tôi vào mộ. Không! Ông… không ai được đem Mỹ Linh của tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ chiến đấu với anh ta cho dù anh ta là người hay ma”.
– Huh.. thật ra ta không có ý này,những người thân yêu thực tế họ không nhất thiết phải là con người, thậm chí là thú cưng của cậu cũng có thể sử dụng hy sinh thay thế. Sơn đạo trưởng lúng túng nói.
– Không, ông im đi.Mỹ Linh nói.
– Con chó thì sao?Sơn đạo trưởng hỏi.
– Không có Tiểu lúa mạch ở đây.
– Vậy thì chị có thể là cô ấy.