Thật đúng là làm mất đi một vũ khí cứu mạng lớn rồi
Tôi không kịp nghĩ liền nhấc chân đá vào mông Ôn Như Ca rồi quay người chạy thục mạng.
“Cô…!”, Ôn Như Ca đầy tức giận
“Tôi cái gì mà tôi, đây đều là học từ cô cả, cô cũng không nghĩ xem đã làm thế với tôi bao nhiêu lần rồi”, Nói xong tôi ôm theo con gái chạy về phía dưới cây cột, đặt nó xuống rồi vội vàng chà lòng bàn tay.
Nhưng đều không được.
Ngụm máu bẩn đó phun lên lòng bàn tay tôi giống như hợp vào da thịt, làm cách nào cũng không thể xóa đi.
Lão cương thi già vừa bật ra khỏi hồ chính là bố của Từ Dương
Tôi dùng dấu ấn của Diêm Vương ép lui những linh hồn chết oan nhưng lại không nghĩ đến trong đó còn có lão cương thi, vì thế mới dẫn đến bị truy sát như lúc này đây.
“Làm thế nào bây giờ?”, từ sau cây cột chạy ra, nhỏ nói lắp còn khẩn trương hơn cả tôi.
Tôi nói:”Cô chăm sóc con bé, tôi ra giúp cô ta”.
“Nhưng cô ta…ừm…dường như cũng không phải…không phải là người tốt gì. Cô…cô vẫn giúp cô ta sao?”
Tôi cảm thán một câu nói:”Thực lòng tôi cũng chẳng muốn đâu, Cô ta chính là kẻ hại tôi có nhà mà không thể về. Nhưng hiện tại, tôi có chuyện quan trọng cần phải hỏi cô ta, vì thế tạm thời cô ta không thể chết được”.
Nói xong tôi bèn bước ra ngoài.
*
Bây giờ trông Ôn Như Ca càng thảm hơn ban nãy.
Cô ta hoàn toàn bị lão cương thi ép đánh không thể phản kháng, khắp người đều bị thương, vai và bụng xuất hiện vết cào cấu chẳng chịt, máu đen đang chảy ra.
Là thi độc.
Cương thi chính là thứ có độc, bất luận là cắn hay dùng móng tay cào vào da thịt, thì đều sẽ trúng phải thi độc, cuối cùng hoặc là chết hoặc là biến thành cương thi.
Ôn Như Ca không sống được bao lâu nữa.
Trong lòng vừa nghĩ Ôn Như Ca quả này chết chắc rồi, nhưng nghĩ lại cô ta lại là nhân vật chẳng hề hấn gì ở âm gian, sống hay chết đối với cô ta chẳng có ý nghĩa gì, cho nên kể cả có trúng phải thi độc đi chăng nữa e là cũng chẳng chết được.
Tôi cũng biết rằng mình cũng chẳng giúp được gì cho Ôn Như Ca, mới sinh con xong thân thể vẫn còn đang yếu, động nhẹ chút đã mệt muốn chết chứ chưa nói chiến đấu với cương thi.
Hiện tại chỉ có một cách làm ngu ngốc duy nhất chính là định bùa thi, sau đó bỏ chạy.
Tôi nhân lúc lão cương thi đang dồn toàn bộ sự phẫn nộ lên người Ôn Như Ca, nhẹ nhàng vòng ra phía sau, dán lá bùa thi lên lưng lão.
Lão cương thi bất động ngay lập tức.
Lão vừa bất động thì đám quỷ chết oan kia lại thi nhau lao đến.
Tôi không thể nào đối phó được với cả đám như vậy.
“Cẩn thận”, Ôn Như Ca nhảy lên, lấy ra một đống bùa từ trong tay áo, chẳng biết có hiệu nhiệm hay không nhưng ném cả đống bùa về phía đám quỷ, rồi kéo lấy tôi chạy thục mạng.
Tôi chẳng còn hơi sức để phản kháng bèn để cô ta kéo đi.
“Nhỏ nói lắp”, tôi vội vàng gọi to.
Nhỏ nói lắp cũng nhanh chóng bế theo đứa bé, chạy ra từ sau cây cột, tôi liền yên tâm khi thấy cô ta chạy sát theo sau.
Ôn Như Ca kéo tôi chạy thục mạng về phía chân núi.
Nhìn thấy trấn nhỏ dưới chân núi ngày càng gần, tôi chẳng them nghĩ nhiều bèn giật mạnh khỏi tay cô ta.
Làm ơn đi, tôi vẫn chưa quên rằng tôi vẫn mang thân phận là phạm nhân bỏ trốn, nếu như còn cùng cô ta chạy vào đó thì chẳng mấy chốc tôi sẽ phải vào tù ngồi mất.
“Cô làm gì vậy? Bây giờ chúng ta chỉ còn cách chạy đến nơi đông người, dựa vào dương khí của con người như vậy đám quỷ mới không dám truy đuổi nữa”,
Ôn Như Ca tức giận nói
—————————————————————
Tôi cười lạnh:”Ôn Như Ca, cô cũng không xem xem bộ dạng của mình hiện tại như thế nào?”
Cô ta sững người, nhìn lại dáng vẻ của bản thân.
Toàn thân đều là máu,
Mà đừng nói cô ta, đến tôi từ đầu đến chân cũng toàn là máu.
Máu trong hồ đó đều là máu thật, là máu của đám người và động vật, tôi và Ôn Như Ca đều rơi vào trong hồ vì thế toàn thân đều là máu, giờ mà chạy vào trong
trấn khẳng định sẽ làm kinh sợ đám người đó cho mà xem.
Ôn Như Ca như hiểu được ý của tôi, đành phải từ bỏ ý niệm chỉ nói một câu: “thôi được”, rồi đột nhiêu ngã xuống.
Tôi bị hành động của cô ta làm cho ngây ngốc, rồi chợt lóe lên, cứ để cô ta lăn lộn dưới đất, sau đó nằm im bất động,
Là diễn kịch đúng không?
Tôi bị diễn xuất của Ôn Như Ca làm cho khiếp sợ, lặng lẽ nhìn Ôn Như Ca nằm im một lúc, càng nhìn càng không giống như đang diễn kịch bèn ngập ngừng gọi
cô ta:”Ôn Như Ca?”.
Cô ta chẳng phản ứng gì.
Nhỏ nói lắp khẽ hỏi:”Cô ta…có phải…hay không…là chết rồi?”.
“Ôn Như Ca”, tôi lay lay người, nhưng cô ta chẳng hề động đậy.
Nhưng tôi lại biết rõ, Ôn Như Ca là con người đối với bản thân có bao nhiêu tàn nhẫn, nếu như cô ta giả chết sẽ làm giống hệt như người chết, kể cả có kề dao
vào cổ cô ta cũng chẳng bò dậy.
Kể cả là cô ta có diễn kịch thì tôi cũng chỉ đành chấp nhận.
Tôi lật người cô ta lại, thấy sắc mặt cực kì kém, môi thâm tím lại, y hệt như bị trúng kịch độc vậy.
Là thi độc.
Tôi suýt nữa thì quên mất, trên vai và bụng của Ôn Như Ca bị lão cương thi rạch hai đường.
Lúc này, Ôn Như Ca yếu ớt mở mắt:”La Hy…”
Tôi không dám chậm trễ, bắt lấy tay cô ta, thái độ cũng hòa hoãn hơn:”Tôi đây”.
“Tôi trúng phải thi độc rồi, chết nhanh thôi …”
“…………”
Vừa nghe lời này tôi liền biết cô ta lại lừa tôi.
Thế nhưng cô ta lại không biết đã bị tôi phát hiện, tiếp tục vở diễn của mình:”…mà nếu như tôi không chết, cũng sẽ biến thành cương thi, đến lúc đó, tôi sẽ không thể khống chế hành vi của mình,có thể sẽ làm hại những người xung quanh, conn gái cô còn nhỏ, mau đưa nó đi đi, mau rời khỏi tôi, Tôi…tôi trước giờ chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại cô, cô có thể giúp tôi trước lúc tôi chết, tôi…tôi đã rất cảm kích rồi. Cô mau đi đi”.
Tôi hỏi:”Tôi đi rồi vậy cô phải làm thế nào?”
Ôn Như Ca đại khái rằng:”Tôi dự định trước khi mất đi nhân tính, sẽ tìm lão già kia cùng nhau đồng quy vu tận, tránh cho lão xuống núi hại người vô tội”.
Tôi không thể xem tiếp được vở kịch này của cô ta nữa mà.
Tôi nhịn không được đẩy cô ta:”Cô diễn dở quá rồi đấy, Âm Quân sớm đã nói rõ thân phận của cô cho tôi biết rồi, cô với Từ Dương từ nhỏ đã có hôn ước, Từ Dương không may rơi xuống nước chết đuối, mẹ anh ta dùng tà thuật lấy mạng đổi mạng, dùng mạng cô đổi lấy mạng của anh ta, thuật đó đã thành công, Hắc Bạch Vô Thường đến đưa cô đi nhưng không hiểu sao cô lại chạy được về nhân gian. Từ đó, trong cuốn sổ sinh tử của Âm giới cô là người chết, Diêm Vương cũng không thể giết cô, mà cô ở nhân gian cũng không được tính là người sống. Tôi đoán, có trúng thi độc thì cô cũng chẳng chết được”.
Ôn Như Ca biết mình bị lộ, ngượng ngùng ho vài tiếng:”Ngài ấy vậy mà đến chuyện này cũng kể cho cô…”