Nam Trấn Ảnh nói một lời này ra, Bắc Gia mới giật mình nhìn lại khay trà đã bị mình đổ lênh láng.
"Mẹ tôi ơi!!! Sao cậu không nhắc tôi sớm một chút."
"Sớm hay muộn đối với tên không não như cậu cũng chỉ như nước đổ đầu vịt mà thôi."
Bắc Gia nhăn mày.
"Cậu còn lý lẽ nữa hay không hả.!!!!!"
Nam Trấn Ảnh mặc kệ không để ý đến Bắc Gia nữa. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, đen nhẻm, rách rưới, dáng người nhỏ gầy vô cùng, duy chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực. Hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác khó hiểu như vậy khi nhìn vào đôi mắt kia.
"Cô...."
"Trả đứa bé cho tôi!" Không để hắn nói cô đã lên tiếng trước.
"Đứa bé đó và cô có quan hệ gì, con cô sao?" Hắn nghi hoặc hỏi, vì dù sao thì màu mắt của cô và bé con cũng rất giống nhau.
"Trả đứa bé cho tôi!!!" Cô lặp lại.
"Tại sao cô lại bị làm nô lệ ở khu đào vàng? Bọn chúng bắt cóc cô đến?"
"Trả đứa bé cho tôi!!" Cô vẫn nói lời ấy.
"Thật cứng đầu!" Bắc Gia bên cạnh khẽ thán một câu.
Nam Trấn Ảnh liếc Bắc Gia một cái, Bắc Gia biết điều.
"Được được được! Tôi ra ngoài! Các người cứ thong thả bàn chuyện của mấy người đi!!!"
Nam Trấn Ảnh tựa lưng về sau ghế, ngước mắt nhìn Uông Thư Vỹ nói.
"Chỉ cần cô trả lời những câu hỏi của tôi, cô sẽ được gặp đứa bé."
Uông Thư Vỹ ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn nói.
"Tôi không phải kẻ khoác lác, cô có thể tin tưởng tôi."
Uông Thư Vỹ khẽ nhíu mày. Nói gì thì nói, cô không dám tin tưởng vào lời cam đoan của người xa lạ mới gặp mặt lần đầu này, nhưng vì bé con....cô không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
"Thực sự sẽ trả lại đứa bé cho tôi?"
Nam Trấn Ảnh thấy cô có vẻ đã thỏa hiệp, liền gật đầu.
"Nam Trấn Ảnh tôi chưa từng nuốt lời."
Cô nói. "Được, vậy anh lấy gì đảm bảo."
"Lời nói của tôi chính là lời đảm bảo."
"Nói như anh tôi cũng nói được."
"Cô nên biết tình thế của mình hiện giờ, hoặc là nghe theo lời tôi, không có lựa chọn khác."
Thư Vỹ cắn răng, hai bàn tay bấu vào nhau đến trắng bệch.
Nam trấn Ảnh cũng không phí thời giờ nữa, liền hỏi cô.
"Cô đến địa khu đó bằng cách nào?"
Cô chần chừ một lúc, lén nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn, rồi lí nhí mà trả lời.
"Tôi bị bắt cóc đến."
"Cô đã ở đó được bao lâu rồi?"
"Không biết....có lẽ...hơn sáu tháng...."
"Số quặng vàng mà bọn chúng chuyển đi rất nhiều?"
"Phải."
"Kẻ cầm đầu bọn người kia là một người phụ nữ, cô biết bà ta không?"
Cô gật đầu.
"Vậy bà ta tên gì?"
Cô lắc đầu, cố nhớ Nhạc Ca hình như đã từng nói đến người phụ nữ này rồi. Cô không chắc mà trả lời.
"Chị tôi nói....mọi người thường gọi bà ta là chị Bành, họ tên không biết."
................
Hắn hỏi một hồi, thu thập được không ít thông tin, từng này cũng đủ để lôi kẻ chủ mưu ra toà án quân sự. Kể cả những con đỉa đói sum vào hũ máu lần này. Một kẻ cũng đừng mong trốn thoát.
"Được rồi, cám ơn cô đã cung cấp thông tin, tôi sẽ cho người sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho cô, tôi còn rất nhiều việc muốn cô giúp đỡ!"
Hắn nói với cô, sau đó toan đứng dậy.
Cô vội đứng dậy theo.
"Trả đứa bé cho tôi!"
Hắn suýt thì quên chuyện này, tuy đứa bé là của người phụ nữ này, nhưng trả đứa bé lại, hắn dường như không nỡ.
"Đứa bé là con cô sao?"
Cô lắc đầu buồn bã.
"Không phải...."
"Vậy thì sao cô đòi lại đứa bé?"
"Đó là con của chị tôi."
"Chị cô?" Nam Trấn Ảnh hơi ngờ vực. "Vậy cô ấy đâu? Ở nơi rừng rú như vậy xuất hiện một đứa trẻ sơ sinh, thứ lỗi cho tôi, chuyện này thực sự có chút khó tin."
"Chị của tôi vừa sinh ra đứa bé, khi đó vì trải qua hỗn loạn, vừa sinh mất sức nên chạy không nổi, đã nằm lại nơi ấy...có lẽ chị ấy...chị ấy..." Nói đến đây, cô không bình tĩnh nổi mà run rẩy. Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhất, cô cũng muốn chị ấy còn sống.
Nam Trấn Ảnh nghe cô nói như vậy, hắn cũng không có lý do gì để tra hỏi thêm nữa. Hắn cúi mặt xuống, song đối với cô gái nhỏ nhắn này, lại cảm thấy thực đáng thương, bị bắt cóc, chạy trốn, truy đuổi, người thân ly tán.
"Được rồi, đi theo tôi..."
____________________
Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự lớn, những ô đèn cửa sổ sáng rực rỡ, ngoài vườn hoa cũng được thắp đèn, khắp nơi tỏa ra một loại ánh sáng ấm áp, rực rỡ hoa lệ, nơi này rực rỡ như thế, so với nơi ở trước kia đầy u ám của Uông Chính Thành thì lại càng khác biệt.
Nam Trấn Ảnh mở cửa xe, Uông Thư Vỹ bước xuống, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Cô có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy căn biệt thự trước mặt.
"Nhà tôi....cô vào đi!!"
Bước vào phòng khách, Nam Trấn Ảnh đã thấy một bà vú. Đứa bé đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của thím Trần. Vừa trông thấy hắn, bà đã cười tươi rói mà nói.
"Đứa bé này thật đáng yêu, cậu xem, đúng là trẻ con, uống một chút sữa là liền ngủ ngay. Nhìn khuôn mặt này thật muốn cưng chiều...."
Nam Trấn Ảnh đi đến bên bà, thân ảnh cao lớn nhìn vào đứa bé. Còn một vết sữa trên môi. Hắn bất giác đưa tay lên khuôn miệng nhỏ mềm lau cho bé. Đứa bé dường như cảm nhận được hơi ấm, liền vươn những ngón tay bé nhỏ xinh xắn cầm lấy ngón tay cái của hắn, chép miệng một cái.
Nam Trấn Ảnh bị chấn động, toàn thân hắn cứng đơ lại.
Lúc này thím Trần mới để ý ra phía sau hắn có một người. Nhưng bà chưa kịp phản ứng gì thì cô gái đó đã đến ngay trước mặt bà.
"Đưa đứa bé cho tôi!!!"
Khoảnh khắc nhìn rõ dung mạo của cô gái ấy, bà đứng hình. Cô gái trước mặt bà lúc này thật sự....
"Thím Trần...." Đột nhiên Nam Trấn Ảnh đưa tay ngăn bà lại. Hắn biết bà đang có suy nghĩ gì. Thế nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Thím Trần đôi mắt vẫn còn chưa chớp mắt, bà nghe lời hắn, cố bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Uông Thư Vỹ trở nên e dè hơn, tuy vậy, vẫn không che giấu nổi sự kinh ngạc ban đầu. Quá giống, thực sự quá giống.
"Đưa đứa bé cho tôi!"
Cô chìa hai tay ra, ánh mắt hăm doạ, giống như một con thú hoang dã.
Thím Trần ngơ ngác nhìn Nam Trấn Ảnh.
Nam Trấn Ảnh lại nói.
"Thím cứ đưa đứa bé cho cô ấy đi..."
Thím Trần không hiểu chuyện gì, thế nhưng bà không thể không nghe lời hắn. Bà đưa đứa bé vào tay Uông Thư Vỹ mà lòng tiếc nuối không thôi.
Nam Trấn Ảnh nhìn đứa bé bị Uông Thư Vỹ mang đi, có chút tiếc nuối, ánh mắt không nhịn được dõi theo đứa bé. Bàn tay hắn nắm chặt lại, dường như là đang cố giữ lại một chút cảm giác ban nãy. Nhưng rồi nhìn Uông Thư Vỹ nựng bé con trong tay, thương yêu mà rơi nước mắt. Hắn bỗng chợt hiểu ra. Đứa bé này, vốn đâu phải của hắn. Càng là không liên quan đến hắn.
Uông Thư Vỹ ôm được bé con vào lòng. Bé con ngủ rất hăng say, miệng còn dính sữa, quả là tham ăn. Cô áp má vào má bé con, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại. Tôi nghiệp bé con, vừa khi sinh ra đã phải trải qua những chuyện không nên như thế này.
Nước mắt cô tuôn ra, rơi xuống vạt áo, lại nhòe đi, không sao có thể nén lại. Đên hôm đó cô ôm bé con chạy, chạy không biết bao lâu trong mưa. Cô vừa khóc vừa chạy, chạy cho đến khi dưới chân gai đã đâm đến nát tươm. Cho đến khi trời đất quay cuồng, trước mắt là một mảng đen tối và bên tai chẳng còn nghe thấy gì nữa. Lúc tỉnh lại cô thấy mình ở một nơi xa lạ, còn bé con thì đã không còn thấy đâu nữa. Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Bé con vẫn còn nằm trong vòng tay cô ngủ thật ngon lành. Cô cảm tạ trời đất. Cảm tạ thần tinh.
Sau khi đón lấy đứa bé, Uông Thư Vỹ ngay lập tức rời đi. Nam Trấn Ảnh đã sắp xếp cho cô một chỗ ở an toàn. Vì cô dù sao cũng là nhân chứng. Việc liên quan đến luật pháp này, hắn đặc biệt phải sắp xếp thật chu toàn.
Thím Trần vẫn không sao giải đáp được nỗi thắc mắc sâu trong lòng. Bà quay sang hỏi Nam Trấn Ảnh.
"Cậu chủ, điều này có phải là qúa trùng hợp hay không?"
Nam Trấn Ảnh không trả lời bà, nhìn theo bóng lưng của Uông Thư Vỹ rời đi, ánh mắt sâu thẳm không biết là đang suy nghĩ điều gì. Chỉ nói một câu.
"Thím yên tâm, có lẽ...chỉ là người giống người mà thôi..."
Thím Trần siết chặt bàn tay. Nhưng là giống y hệt với phu nhân lúc sinh thời.
"Còn đứa bé...cứ như vậy đưa đi sao??" Bà tiếc nuối.
Nam Trấn Ảnh quay lưng, giống như là không muốn người khác nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt mình. Nói một câu không biết là với bà hay với chính hắn.
"Không thì sao...dù sao thì đứa bé đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
__________________________
Nửa đêm rồi, Uông Thư Vỹ vẫn không sao có thể nhắm mắt, bé con nằm bên cạnh cô ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, cô lại xót xa mà bật khóc, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, kể từ khi lớn lên ở Uông gia, cho đến khi gặp được Mặc Khởi, yêu qua Uông chính Thành, mỗi một chuyện đêu khiến cho cô đau đớn, những tưởng khi rời xa nơi đầy rẫy đau thương ấy, bản thân sẽ thoát khỏi, nhưng hóa ra số kiếp của cô đã vốn là như vậy rồi, có thế nào, thì vẫn là mệnh khổ mà thôi.
Thư Vỹ đưa tay quệt nước mắt, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bé con. Chỉ cầu mong bé con sau này có một cuộc đời an nhiên, đừng giống như cô, đau khổ một đời.
Ngoài trời trăng sáng vằng vặc. Hôm nay là mười lăm, trăng tròn hơn bao giờ hết, ánh sáng vàng nhạt nhè nhẹ như khúc ru, có lẽ chính ánh trăng ấy như muốn an ủi lòng người. Càng thêm dịu dàng biết mấy, rọi vào căn phòng, gió lay lắt, êm ái như khúc ru...
_________________________
Uông Bạch ngồi quay lưng lại với Vân Vỹ, bóng tối che đi khuôn mặt ông ta, người này vốn như vậy, nói chuyện mà chẳng thèm nhìn mặt người.
"Vô dụng, đã mấy tháng rồi, vẫn không có tiến triển?"
Vân Vỹ đứng đó hai chân như tê rần.
"Mẹ tôi ơi!!! Sao cậu không nhắc tôi sớm một chút."
"Sớm hay muộn đối với tên không não như cậu cũng chỉ như nước đổ đầu vịt mà thôi."
Bắc Gia nhăn mày.
"Cậu còn lý lẽ nữa hay không hả.!!!!!"
Nam Trấn Ảnh mặc kệ không để ý đến Bắc Gia nữa. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, đen nhẻm, rách rưới, dáng người nhỏ gầy vô cùng, duy chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực. Hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác khó hiểu như vậy khi nhìn vào đôi mắt kia.
"Cô...."
"Trả đứa bé cho tôi!" Không để hắn nói cô đã lên tiếng trước.
"Đứa bé đó và cô có quan hệ gì, con cô sao?" Hắn nghi hoặc hỏi, vì dù sao thì màu mắt của cô và bé con cũng rất giống nhau.
"Trả đứa bé cho tôi!!!" Cô lặp lại.
"Tại sao cô lại bị làm nô lệ ở khu đào vàng? Bọn chúng bắt cóc cô đến?"
"Trả đứa bé cho tôi!!" Cô vẫn nói lời ấy.
"Thật cứng đầu!" Bắc Gia bên cạnh khẽ thán một câu.
Nam Trấn Ảnh liếc Bắc Gia một cái, Bắc Gia biết điều.
"Được được được! Tôi ra ngoài! Các người cứ thong thả bàn chuyện của mấy người đi!!!"
Nam Trấn Ảnh tựa lưng về sau ghế, ngước mắt nhìn Uông Thư Vỹ nói.
"Chỉ cần cô trả lời những câu hỏi của tôi, cô sẽ được gặp đứa bé."
Uông Thư Vỹ ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn nói.
"Tôi không phải kẻ khoác lác, cô có thể tin tưởng tôi."
Uông Thư Vỹ khẽ nhíu mày. Nói gì thì nói, cô không dám tin tưởng vào lời cam đoan của người xa lạ mới gặp mặt lần đầu này, nhưng vì bé con....cô không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
"Thực sự sẽ trả lại đứa bé cho tôi?"
Nam Trấn Ảnh thấy cô có vẻ đã thỏa hiệp, liền gật đầu.
"Nam Trấn Ảnh tôi chưa từng nuốt lời."
Cô nói. "Được, vậy anh lấy gì đảm bảo."
"Lời nói của tôi chính là lời đảm bảo."
"Nói như anh tôi cũng nói được."
"Cô nên biết tình thế của mình hiện giờ, hoặc là nghe theo lời tôi, không có lựa chọn khác."
Thư Vỹ cắn răng, hai bàn tay bấu vào nhau đến trắng bệch.
Nam trấn Ảnh cũng không phí thời giờ nữa, liền hỏi cô.
"Cô đến địa khu đó bằng cách nào?"
Cô chần chừ một lúc, lén nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn, rồi lí nhí mà trả lời.
"Tôi bị bắt cóc đến."
"Cô đã ở đó được bao lâu rồi?"
"Không biết....có lẽ...hơn sáu tháng...."
"Số quặng vàng mà bọn chúng chuyển đi rất nhiều?"
"Phải."
"Kẻ cầm đầu bọn người kia là một người phụ nữ, cô biết bà ta không?"
Cô gật đầu.
"Vậy bà ta tên gì?"
Cô lắc đầu, cố nhớ Nhạc Ca hình như đã từng nói đến người phụ nữ này rồi. Cô không chắc mà trả lời.
"Chị tôi nói....mọi người thường gọi bà ta là chị Bành, họ tên không biết."
................
Hắn hỏi một hồi, thu thập được không ít thông tin, từng này cũng đủ để lôi kẻ chủ mưu ra toà án quân sự. Kể cả những con đỉa đói sum vào hũ máu lần này. Một kẻ cũng đừng mong trốn thoát.
"Được rồi, cám ơn cô đã cung cấp thông tin, tôi sẽ cho người sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho cô, tôi còn rất nhiều việc muốn cô giúp đỡ!"
Hắn nói với cô, sau đó toan đứng dậy.
Cô vội đứng dậy theo.
"Trả đứa bé cho tôi!"
Hắn suýt thì quên chuyện này, tuy đứa bé là của người phụ nữ này, nhưng trả đứa bé lại, hắn dường như không nỡ.
"Đứa bé là con cô sao?"
Cô lắc đầu buồn bã.
"Không phải...."
"Vậy thì sao cô đòi lại đứa bé?"
"Đó là con của chị tôi."
"Chị cô?" Nam Trấn Ảnh hơi ngờ vực. "Vậy cô ấy đâu? Ở nơi rừng rú như vậy xuất hiện một đứa trẻ sơ sinh, thứ lỗi cho tôi, chuyện này thực sự có chút khó tin."
"Chị của tôi vừa sinh ra đứa bé, khi đó vì trải qua hỗn loạn, vừa sinh mất sức nên chạy không nổi, đã nằm lại nơi ấy...có lẽ chị ấy...chị ấy..." Nói đến đây, cô không bình tĩnh nổi mà run rẩy. Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhất, cô cũng muốn chị ấy còn sống.
Nam Trấn Ảnh nghe cô nói như vậy, hắn cũng không có lý do gì để tra hỏi thêm nữa. Hắn cúi mặt xuống, song đối với cô gái nhỏ nhắn này, lại cảm thấy thực đáng thương, bị bắt cóc, chạy trốn, truy đuổi, người thân ly tán.
"Được rồi, đi theo tôi..."
____________________
Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự lớn, những ô đèn cửa sổ sáng rực rỡ, ngoài vườn hoa cũng được thắp đèn, khắp nơi tỏa ra một loại ánh sáng ấm áp, rực rỡ hoa lệ, nơi này rực rỡ như thế, so với nơi ở trước kia đầy u ám của Uông Chính Thành thì lại càng khác biệt.
Nam Trấn Ảnh mở cửa xe, Uông Thư Vỹ bước xuống, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Cô có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy căn biệt thự trước mặt.
"Nhà tôi....cô vào đi!!"
Bước vào phòng khách, Nam Trấn Ảnh đã thấy một bà vú. Đứa bé đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của thím Trần. Vừa trông thấy hắn, bà đã cười tươi rói mà nói.
"Đứa bé này thật đáng yêu, cậu xem, đúng là trẻ con, uống một chút sữa là liền ngủ ngay. Nhìn khuôn mặt này thật muốn cưng chiều...."
Nam Trấn Ảnh đi đến bên bà, thân ảnh cao lớn nhìn vào đứa bé. Còn một vết sữa trên môi. Hắn bất giác đưa tay lên khuôn miệng nhỏ mềm lau cho bé. Đứa bé dường như cảm nhận được hơi ấm, liền vươn những ngón tay bé nhỏ xinh xắn cầm lấy ngón tay cái của hắn, chép miệng một cái.
Nam Trấn Ảnh bị chấn động, toàn thân hắn cứng đơ lại.
Lúc này thím Trần mới để ý ra phía sau hắn có một người. Nhưng bà chưa kịp phản ứng gì thì cô gái đó đã đến ngay trước mặt bà.
"Đưa đứa bé cho tôi!!!"
Khoảnh khắc nhìn rõ dung mạo của cô gái ấy, bà đứng hình. Cô gái trước mặt bà lúc này thật sự....
"Thím Trần...." Đột nhiên Nam Trấn Ảnh đưa tay ngăn bà lại. Hắn biết bà đang có suy nghĩ gì. Thế nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Thím Trần đôi mắt vẫn còn chưa chớp mắt, bà nghe lời hắn, cố bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Uông Thư Vỹ trở nên e dè hơn, tuy vậy, vẫn không che giấu nổi sự kinh ngạc ban đầu. Quá giống, thực sự quá giống.
"Đưa đứa bé cho tôi!"
Cô chìa hai tay ra, ánh mắt hăm doạ, giống như một con thú hoang dã.
Thím Trần ngơ ngác nhìn Nam Trấn Ảnh.
Nam Trấn Ảnh lại nói.
"Thím cứ đưa đứa bé cho cô ấy đi..."
Thím Trần không hiểu chuyện gì, thế nhưng bà không thể không nghe lời hắn. Bà đưa đứa bé vào tay Uông Thư Vỹ mà lòng tiếc nuối không thôi.
Nam Trấn Ảnh nhìn đứa bé bị Uông Thư Vỹ mang đi, có chút tiếc nuối, ánh mắt không nhịn được dõi theo đứa bé. Bàn tay hắn nắm chặt lại, dường như là đang cố giữ lại một chút cảm giác ban nãy. Nhưng rồi nhìn Uông Thư Vỹ nựng bé con trong tay, thương yêu mà rơi nước mắt. Hắn bỗng chợt hiểu ra. Đứa bé này, vốn đâu phải của hắn. Càng là không liên quan đến hắn.
Uông Thư Vỹ ôm được bé con vào lòng. Bé con ngủ rất hăng say, miệng còn dính sữa, quả là tham ăn. Cô áp má vào má bé con, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại. Tôi nghiệp bé con, vừa khi sinh ra đã phải trải qua những chuyện không nên như thế này.
Nước mắt cô tuôn ra, rơi xuống vạt áo, lại nhòe đi, không sao có thể nén lại. Đên hôm đó cô ôm bé con chạy, chạy không biết bao lâu trong mưa. Cô vừa khóc vừa chạy, chạy cho đến khi dưới chân gai đã đâm đến nát tươm. Cho đến khi trời đất quay cuồng, trước mắt là một mảng đen tối và bên tai chẳng còn nghe thấy gì nữa. Lúc tỉnh lại cô thấy mình ở một nơi xa lạ, còn bé con thì đã không còn thấy đâu nữa. Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Bé con vẫn còn nằm trong vòng tay cô ngủ thật ngon lành. Cô cảm tạ trời đất. Cảm tạ thần tinh.
Sau khi đón lấy đứa bé, Uông Thư Vỹ ngay lập tức rời đi. Nam Trấn Ảnh đã sắp xếp cho cô một chỗ ở an toàn. Vì cô dù sao cũng là nhân chứng. Việc liên quan đến luật pháp này, hắn đặc biệt phải sắp xếp thật chu toàn.
Thím Trần vẫn không sao giải đáp được nỗi thắc mắc sâu trong lòng. Bà quay sang hỏi Nam Trấn Ảnh.
"Cậu chủ, điều này có phải là qúa trùng hợp hay không?"
Nam Trấn Ảnh không trả lời bà, nhìn theo bóng lưng của Uông Thư Vỹ rời đi, ánh mắt sâu thẳm không biết là đang suy nghĩ điều gì. Chỉ nói một câu.
"Thím yên tâm, có lẽ...chỉ là người giống người mà thôi..."
Thím Trần siết chặt bàn tay. Nhưng là giống y hệt với phu nhân lúc sinh thời.
"Còn đứa bé...cứ như vậy đưa đi sao??" Bà tiếc nuối.
Nam Trấn Ảnh quay lưng, giống như là không muốn người khác nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt mình. Nói một câu không biết là với bà hay với chính hắn.
"Không thì sao...dù sao thì đứa bé đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
__________________________
Nửa đêm rồi, Uông Thư Vỹ vẫn không sao có thể nhắm mắt, bé con nằm bên cạnh cô ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, cô lại xót xa mà bật khóc, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, kể từ khi lớn lên ở Uông gia, cho đến khi gặp được Mặc Khởi, yêu qua Uông chính Thành, mỗi một chuyện đêu khiến cho cô đau đớn, những tưởng khi rời xa nơi đầy rẫy đau thương ấy, bản thân sẽ thoát khỏi, nhưng hóa ra số kiếp của cô đã vốn là như vậy rồi, có thế nào, thì vẫn là mệnh khổ mà thôi.
Thư Vỹ đưa tay quệt nước mắt, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bé con. Chỉ cầu mong bé con sau này có một cuộc đời an nhiên, đừng giống như cô, đau khổ một đời.
Ngoài trời trăng sáng vằng vặc. Hôm nay là mười lăm, trăng tròn hơn bao giờ hết, ánh sáng vàng nhạt nhè nhẹ như khúc ru, có lẽ chính ánh trăng ấy như muốn an ủi lòng người. Càng thêm dịu dàng biết mấy, rọi vào căn phòng, gió lay lắt, êm ái như khúc ru...
_________________________
Uông Bạch ngồi quay lưng lại với Vân Vỹ, bóng tối che đi khuôn mặt ông ta, người này vốn như vậy, nói chuyện mà chẳng thèm nhìn mặt người.
"Vô dụng, đã mấy tháng rồi, vẫn không có tiến triển?"
Vân Vỹ đứng đó hai chân như tê rần.