Hắn nói nhanh quá, cô nghe được câu có câu không, thế nhưng đại ý thì đã hiểu. Tóm lại là nên biết thân biết phận, đừng có làm càn. Nhưng tại sao hắn lại đột nhiên đồng ý cho cô ở lại, rõ ràng sáng nay thái độ của hắn rất kiên quyết, vậy điều gì đã làm hắn thay đổi? "Anh...Anh cho tôi ở lại?"
Hắn không nói gì, chỉ di chuyển đến trước một chiếc tủ lớn, mở nó ra, bên trong chỉ là vài chiếc kệ vẽ tranh. Hắn đẩy một cái, mặt sau chiếc tủ liền mở ra. Cô nhìn thấy mà hết hồn. Bên trong sao lại có một lối đi thế bày.
Mạc Khởi chỉ thẳng vào lối đi trên bức tường đó.
"Tôi không thích sống chung một phòng với người khác, bên trong tuy là phòng tranh của tôi nhưng cũng có đầy đủ nội thất. Từ nay cố sống ở trong đó đi."
"Trong đó sao?" Cô hơi lưỡng lự nhìn vào. Khi đi vào bên trong thì có một chiếc giường cùng bàn ghế và tủ quần áo. Căn phòng rất rộng. Chủ yếu là nơi để tranh của hắn. Từng bức to bức nhỏ được bày trên tường dưới đất, nhưng thật lạ lùng là nó đã bị che đi.
"Cô nghỉ ngơi đi, nhớ những gì tôi nói."
Uông Thư Vỹ chưa kịp trả lời hắn thì cánh cửa đã đóng lại. Cô thở dài một cái, bần thần ngồi trên chiếc giường đó hồi lâu. Toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi. Chỉ mới một ngày trôi qua thôi mà cô có cảm giác như mình đã đi qua mấy kiếp người.
Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi trên giường mãi không ngủ được, cho đến khi gần sáng mới vì mệt quá mà thiếp đi.
________________
Một tuần trôi qua, cô và hắn vẫn luôn xa cách như vậy. Cô vẫn tối trở về căn phòng của mình, ngày sẽ loanh quanh bên cạnh Mạc Khởi, Giang Mộng thấy như vậy cũng không bắt được thóp gì. Chỉ là cô vẫn chưa hiểu tại sao Mạc Khởi lại đột nhiên nghe lời bọn họ như vậy. Giang Mộng có cho người đến giám sát, thế nên cô và Mạc Khởi ngoài mặt vẫn phải xuất hiện cùng nhau. Hắn không ưa cái tính lầm lì của cô, cô rụt rè, chậm chạp. Đôi lúc vụng về đến nỗi hắn chán ghét.
Hắn muốn đi đến vọng lâu phía tây hoa viên để đọc sách, cô lại đẩy hắn suýt rơi xuống hồ nước phía đông. Hắn muốn uống cà phê ít đường, cô lại cho thêm cả thìa muối. Hắn muốn đi tắm, cô lại xả cho hắn một bồn nước sôi.
"Cô muốn luộc chết tôi đấy à??" Hắn tức giận ném chiếc khăn tắm vào người cô.
Uông Thư Vỹ luống cuống gãi đầu.
"Em...em rõ ràng là..."
"Rõ ràng là muốn biến tôi thành miếng chín chứ gì? Biến đi!!!"
Cô bối rối hậu đậu đi ra khỏi phòng tắm, đến cửa còn bị ngã một cái dập mặt. Mạc Khởi bị giật mình, chỉ có thể thở dài đưa tay lên trán, ngao ngán lắc đầu.
Lại một ngày khác, bác sĩ đến khám định kỳ cho hắn. Cô ở bên cạnh nghe không hiểu gì, hắn nói cô đi lấy nước cho bác sĩ uống, cô lại đổ nhầm nước lọc thành nước lau kính. Khiến cho bác sĩ suýt nữa là sặc chết.
"Cô không biết phân biệt nước lau kính và nước uống à?"
"Em...em không biết." Cô cúi đầu xuống, lý nhí nói.
Hắn tức đến hộc máu.
"Vậy mũi cô để làm gì, chẳng lẽ cũng không ngửi ra?"
Cô ngẩng đầu lên, có ai lại đi ngửi nước trước khi cho người khác uống đâu. Hơn nữa tại bình nước lau kính giống bình nước uống, lại còn đặt cạnh nhau, do cô vội vàng quá nên mới....
"Có ai đi ngửi nước bao giờ đâu." Cô bé ngây thơ thật thà nói.
Mạc Khởi suýt nữa là ngất ngay tại chỗ. Nếu như hai chân hắn lành lặn chắc chắn hắn sẽ đi đến cho cô vài cái nhéo tai.
Hắn ghét cô, thế nên không quan tâm đến cô nữa. Hắn lại thở dài, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn thở dài nữa.
Những ngày tiếp theo, cô vẫn khiến hắn rối rung rối bù như vậy.
"A!!!!!!!!"
Lại có thêm tiếng hét từ căn phòng đó phát ra.
Hai người làm vườn nghe thấy, chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
"Lại là tiếng hét của cậu chủ sao?"
"Chứ còn gì nữa, từ ngày thiếu phu nhân vào cửa đến giờ, cậu ấy như phát điên vậy."
"Haha, đúng thế, tôi đến bây giờ mới nhìn thấy được vẻ mặt tức đến nghẹn họng của cậu ấy. Khó coi chết đi được."
"Cũng phải, cậu chủ mặt mày lạnh lùng lại khó tính, làm gì có ai dám khiến cậu chủ tức giận đâu, ngay cả phu nhân cũng không ấy. Khi đó trước mặt phu nhân không phải cậu ấy còn khiến cho phu nhân tức đến bỏ đi sao."
"Thiếu phu nhân quả là cao tay. Có điều trông thiếu phu nhân còn trẻ quá. Không biết cô ấy bao lớn?"
"Hai người thì thầm gì đó!!!!" Mạc Bích vừa đúng lúc đi qua, nạt một tiếng.
Hai người làm vườn sợ hãi vội vã cúi đầu.
"Mạc Bích tiểu thư, chúng tôi không... không có nói nói cả."
Mạc Bích bĩu môi lườm bọn họ một cái, chua ngoa nói.
"Hừm, tốt nhất nên ngậm cái miệng thối của các người lại một chút, đừng để tôi thấy ngứa mắt."
"Dạ...dạ...chúng tôi biết rồi, tiểu thư."
"Hứ!" Cô ta hất tóc về sau, đi qua trước mặt hai người bọn họ, nhìn thấy có một chậu hoa cẩm tú nằm đó liền đá một phát tan tành.
Nhìn hai người làm vườn giật mình hoảng hốt, cô ta mới thoả mãn rồi đi.
"Muốn lên mặt với tôi hả, đúng là mấy thứ không biết thân biết phận. Dơ bẩn."
Vì Mạc Bích là nhị tiểu thư nhà họ Mạc, mặc dù là con do vợ kế sinh ra nhưng lại rất được Mạc gia cưng chiều. Thế nên tính cách của cô ta quả thực là rất quá quắt. Ở căn nhà này không người làm nào là ưa cô ta cả. Ai cũng đều muốn tránh mặt cô ta.
__________
Uông Thư Vỹ đang vội vàng ba chân bốn cẳng ôm lấy bọc sách chạy từ vọng lâu về phòng.
Chuyện là chiều nay người làm đến dọn dẹp phòng. Hắn có để mấy quyển sách trên bàn, vì nhìn chúng đã cũ rách nên người dọn dẹp nghĩ là đổ bỏ đi liền hỏi cô. Cô lại đang chăm chú lau kệ sách trên cao, lúc nhìn xuống thấy bên cạnh có mấy thứ đồ cũ cần bỏ đi, nghĩ cô ta nói là mấy thứ đồ này nên cô nói là cứ đem đi hết đi. Cho đến khi Mạc Khởi về phòng, nhìn không thấy sách đâu liền nổi cơn tức giận, cô nói là đã bị người hầu đem đi vứt rồi, hắn liền bắt cô đi lấy sách về. Đó chính là nguồn gốc của tiếng hét ban nãy.
Uông Thư Vỹ biết mình đã gây ra hoạ lớn, bị hắn chửi đến suýt khóc, cuối cùng đành phải chạy đi lục thùng rác. Cô lục rất lâu, cho đến khi cả mặt nhem nhuốc, tóc tai bù xù thì mới gắp ra được mấy quyển sách đó. May là nó được bọc trong vài tờ giấy báo bỏ đi nên không bị bẩn gì.
"Đây rồi!!!!" Cô vui mừng đến bật khóc ôm lấy bọc sách đó, liền ba chân bốn cẳng chạy về.
Thế nhưng giữa đường lại va phải hai người. Là Mạc Bích.
Mạc Bích chân đi giày cao gót, không giữ được thăng bằng liền nghiêng ngả bị ngã về sau, nhưng may mắn được người nam kia đỡ lấy nên không sao, còn Uông Thư Vỹ thì đã bị ngã sấp xuống đất đau đớn.
"Con khốn!!! Mày không có mắt phải không!!!!"
"Xin lỗi....tôi...."
Cô ta xông lên cho Uông Thư Vỹ một cái tát. Cú tát trời giáng đó mạnh đến nỗi một bên tai của cô bị ù đi. Khoé miệng chảy ra máu tươi.
"Mạc Bích!!! Đừng như vậy." Người nam đó cản cô ta lại.
Mạc Bích vùng vằng.
"Con khốn đó muốn đẩy em. Anh không thấy sao???"
"Rõ ràng là hai chúng ta đi không nhìn đường, em xem, cô ấy là đi thẳng, hai chúng ta từ chỗ này đi ra đã không nhìn đường."
"Lăng Thiếu Hà!! Anh dám bênh cô ta?"
"Anh không bênh, là em quá ngang bướng."
Uông Thư Vỹ gắng gượng đứng dậy, khuỷu tay cô đã bị trầy xước, xỏi cát lẫn trong cả máu thịt khiến nơi đó đớn đau không tả nổi.
Mạc Bích thấy cô đứng dậy liền đá thêm một phát.
"Mày còn muốn chạy trốn à!!"
Lăng Thiếu Hà kéo Mạc Bích lại. "Mạc Bích! Em làm gì vậy!"
Cú đá ấy khiến bọc sách bị vung ra ngoài, vì là sách cũ nên đã bị tuột dây, những tờ giấy bung ra, bay lả tả khắp nơi.
"Cô....cô làm gì vậy?"
Uông Thư Vỹ hoảng hồn nhìn những tờ giấy ấy, nếu như anh ấy thấy được sẽ rất tức giận. Cô vội vàng nhặt lấy những tờ giấy đó. Nhưng Mạc Bích lại càng quá quắt hơn. Cô ta tiến tới giẫm lên tay cô khiến những ngón tay từ từ gãy nát.
"Mạc Bích!! Em quá đáng vừa thôi!!!!" Lăng Thiếu Hà cố cản cô ta nhưng cô ta vẫn điên cuồng như thế.
"Dừng tay!!!" Bỗng từ phía sau có một tiếng lạnh lùng tràn đầy sát khí quát lên.
Cả hai người cùng nhìn về phía đó. Bỗng vẻ mặt của Mạc Bích dần chuyển sang trắng bệch.
"....Anh...anh cả...."
"Mạc Khởi?"
Hắn di chuyển đến gần hơn, nhìn Uông Thư Vỹ đau đớn quằn quại dưới đất, nhiệt lượng xung quanh hắn trở nên lạnh giá.
"Đi ra chỗ khác...."
"Em..."
Hắn lườm cô ta một cái, cô ta liền sợ hãi mà nép sang một bên. Hắn nhìn Uông Thư Vỹ dưới đất, trái tim như run lên từng hồi.
Hắn gọi một tiếng "Uông Thư Vỹ?" Giọng nói thật trầm ấm và nhẹ nhàng, ôn nhu đến nỗi Uông Thư Vỹ không tin vào tai mình. Mà ngay cả lúc này, Mạc Bích cùng Lăng Thiếu Hà đều không thể tin nổi Mạc Khởi lại có thể gọi một người phụ nữ với giọng nói nhẹ nhàng như thế.
Uông Thư Vỹ cố ngẩng mặt lên. Khuôn mặt nhem nhuốc của cô với nửa mặt sưng tấy đã tràn đầy nước mắt, bàn tay nhỏ bé gầy guộc còn nắm lấy một đống giấy vụn đã nhàu nát từ lâu. Đôi mắt như mùa thu của cô bất lực nức nở. Cô nói trong tiếng nấc. "Em xin lỗi, sách...rách mất rồi...."
Hắn nghe cô nói, chỉ vài từ ít ỏi từ cô thôi nhưng lại có thể khiến cho tim hắn nhói đau. Cô bé ngốc nghếch này, bản thân mình bị đánh đến như vậy còn không quan tâm mà lại đi quan tâm mấy cuốn sách rách của hắn? Vậy mà hắn lại đối xử với cô như thế nào chứ, chết tiệt, hắn rốt cuộc có bao nhiêu khốn nạn đây?
Khốn nạn!!! Hắn đúng là quá khốn nạn mà. Bàn tay Mạc Khởi siết chặt lại nổi cả gân xanh. Cho đến khi nó chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô thì lại buông ra những ngón tay thon dài mạnh mẽ.
"Không sao....ta về thôi." Chỉ đơn giản như vậy. Về thôi. Hai từ ấy khiến cho Uông Thư Vỹ càng khóc lớn hơn, khi người hầu bế cô lên đặt vào lòng hắn, cô đã ôm lấy vạt áo hắn mà khóc như chưa từng được khóc. Cô cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là cảm thấy rất mệt, rất đau...
Hắn không nói gì, chỉ di chuyển đến trước một chiếc tủ lớn, mở nó ra, bên trong chỉ là vài chiếc kệ vẽ tranh. Hắn đẩy một cái, mặt sau chiếc tủ liền mở ra. Cô nhìn thấy mà hết hồn. Bên trong sao lại có một lối đi thế bày.
Mạc Khởi chỉ thẳng vào lối đi trên bức tường đó.
"Tôi không thích sống chung một phòng với người khác, bên trong tuy là phòng tranh của tôi nhưng cũng có đầy đủ nội thất. Từ nay cố sống ở trong đó đi."
"Trong đó sao?" Cô hơi lưỡng lự nhìn vào. Khi đi vào bên trong thì có một chiếc giường cùng bàn ghế và tủ quần áo. Căn phòng rất rộng. Chủ yếu là nơi để tranh của hắn. Từng bức to bức nhỏ được bày trên tường dưới đất, nhưng thật lạ lùng là nó đã bị che đi.
"Cô nghỉ ngơi đi, nhớ những gì tôi nói."
Uông Thư Vỹ chưa kịp trả lời hắn thì cánh cửa đã đóng lại. Cô thở dài một cái, bần thần ngồi trên chiếc giường đó hồi lâu. Toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi. Chỉ mới một ngày trôi qua thôi mà cô có cảm giác như mình đã đi qua mấy kiếp người.
Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi trên giường mãi không ngủ được, cho đến khi gần sáng mới vì mệt quá mà thiếp đi.
________________
Một tuần trôi qua, cô và hắn vẫn luôn xa cách như vậy. Cô vẫn tối trở về căn phòng của mình, ngày sẽ loanh quanh bên cạnh Mạc Khởi, Giang Mộng thấy như vậy cũng không bắt được thóp gì. Chỉ là cô vẫn chưa hiểu tại sao Mạc Khởi lại đột nhiên nghe lời bọn họ như vậy. Giang Mộng có cho người đến giám sát, thế nên cô và Mạc Khởi ngoài mặt vẫn phải xuất hiện cùng nhau. Hắn không ưa cái tính lầm lì của cô, cô rụt rè, chậm chạp. Đôi lúc vụng về đến nỗi hắn chán ghét.
Hắn muốn đi đến vọng lâu phía tây hoa viên để đọc sách, cô lại đẩy hắn suýt rơi xuống hồ nước phía đông. Hắn muốn uống cà phê ít đường, cô lại cho thêm cả thìa muối. Hắn muốn đi tắm, cô lại xả cho hắn một bồn nước sôi.
"Cô muốn luộc chết tôi đấy à??" Hắn tức giận ném chiếc khăn tắm vào người cô.
Uông Thư Vỹ luống cuống gãi đầu.
"Em...em rõ ràng là..."
"Rõ ràng là muốn biến tôi thành miếng chín chứ gì? Biến đi!!!"
Cô bối rối hậu đậu đi ra khỏi phòng tắm, đến cửa còn bị ngã một cái dập mặt. Mạc Khởi bị giật mình, chỉ có thể thở dài đưa tay lên trán, ngao ngán lắc đầu.
Lại một ngày khác, bác sĩ đến khám định kỳ cho hắn. Cô ở bên cạnh nghe không hiểu gì, hắn nói cô đi lấy nước cho bác sĩ uống, cô lại đổ nhầm nước lọc thành nước lau kính. Khiến cho bác sĩ suýt nữa là sặc chết.
"Cô không biết phân biệt nước lau kính và nước uống à?"
"Em...em không biết." Cô cúi đầu xuống, lý nhí nói.
Hắn tức đến hộc máu.
"Vậy mũi cô để làm gì, chẳng lẽ cũng không ngửi ra?"
Cô ngẩng đầu lên, có ai lại đi ngửi nước trước khi cho người khác uống đâu. Hơn nữa tại bình nước lau kính giống bình nước uống, lại còn đặt cạnh nhau, do cô vội vàng quá nên mới....
"Có ai đi ngửi nước bao giờ đâu." Cô bé ngây thơ thật thà nói.
Mạc Khởi suýt nữa là ngất ngay tại chỗ. Nếu như hai chân hắn lành lặn chắc chắn hắn sẽ đi đến cho cô vài cái nhéo tai.
Hắn ghét cô, thế nên không quan tâm đến cô nữa. Hắn lại thở dài, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn thở dài nữa.
Những ngày tiếp theo, cô vẫn khiến hắn rối rung rối bù như vậy.
"A!!!!!!!!"
Lại có thêm tiếng hét từ căn phòng đó phát ra.
Hai người làm vườn nghe thấy, chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
"Lại là tiếng hét của cậu chủ sao?"
"Chứ còn gì nữa, từ ngày thiếu phu nhân vào cửa đến giờ, cậu ấy như phát điên vậy."
"Haha, đúng thế, tôi đến bây giờ mới nhìn thấy được vẻ mặt tức đến nghẹn họng của cậu ấy. Khó coi chết đi được."
"Cũng phải, cậu chủ mặt mày lạnh lùng lại khó tính, làm gì có ai dám khiến cậu chủ tức giận đâu, ngay cả phu nhân cũng không ấy. Khi đó trước mặt phu nhân không phải cậu ấy còn khiến cho phu nhân tức đến bỏ đi sao."
"Thiếu phu nhân quả là cao tay. Có điều trông thiếu phu nhân còn trẻ quá. Không biết cô ấy bao lớn?"
"Hai người thì thầm gì đó!!!!" Mạc Bích vừa đúng lúc đi qua, nạt một tiếng.
Hai người làm vườn sợ hãi vội vã cúi đầu.
"Mạc Bích tiểu thư, chúng tôi không... không có nói nói cả."
Mạc Bích bĩu môi lườm bọn họ một cái, chua ngoa nói.
"Hừm, tốt nhất nên ngậm cái miệng thối của các người lại một chút, đừng để tôi thấy ngứa mắt."
"Dạ...dạ...chúng tôi biết rồi, tiểu thư."
"Hứ!" Cô ta hất tóc về sau, đi qua trước mặt hai người bọn họ, nhìn thấy có một chậu hoa cẩm tú nằm đó liền đá một phát tan tành.
Nhìn hai người làm vườn giật mình hoảng hốt, cô ta mới thoả mãn rồi đi.
"Muốn lên mặt với tôi hả, đúng là mấy thứ không biết thân biết phận. Dơ bẩn."
Vì Mạc Bích là nhị tiểu thư nhà họ Mạc, mặc dù là con do vợ kế sinh ra nhưng lại rất được Mạc gia cưng chiều. Thế nên tính cách của cô ta quả thực là rất quá quắt. Ở căn nhà này không người làm nào là ưa cô ta cả. Ai cũng đều muốn tránh mặt cô ta.
__________
Uông Thư Vỹ đang vội vàng ba chân bốn cẳng ôm lấy bọc sách chạy từ vọng lâu về phòng.
Chuyện là chiều nay người làm đến dọn dẹp phòng. Hắn có để mấy quyển sách trên bàn, vì nhìn chúng đã cũ rách nên người dọn dẹp nghĩ là đổ bỏ đi liền hỏi cô. Cô lại đang chăm chú lau kệ sách trên cao, lúc nhìn xuống thấy bên cạnh có mấy thứ đồ cũ cần bỏ đi, nghĩ cô ta nói là mấy thứ đồ này nên cô nói là cứ đem đi hết đi. Cho đến khi Mạc Khởi về phòng, nhìn không thấy sách đâu liền nổi cơn tức giận, cô nói là đã bị người hầu đem đi vứt rồi, hắn liền bắt cô đi lấy sách về. Đó chính là nguồn gốc của tiếng hét ban nãy.
Uông Thư Vỹ biết mình đã gây ra hoạ lớn, bị hắn chửi đến suýt khóc, cuối cùng đành phải chạy đi lục thùng rác. Cô lục rất lâu, cho đến khi cả mặt nhem nhuốc, tóc tai bù xù thì mới gắp ra được mấy quyển sách đó. May là nó được bọc trong vài tờ giấy báo bỏ đi nên không bị bẩn gì.
"Đây rồi!!!!" Cô vui mừng đến bật khóc ôm lấy bọc sách đó, liền ba chân bốn cẳng chạy về.
Thế nhưng giữa đường lại va phải hai người. Là Mạc Bích.
Mạc Bích chân đi giày cao gót, không giữ được thăng bằng liền nghiêng ngả bị ngã về sau, nhưng may mắn được người nam kia đỡ lấy nên không sao, còn Uông Thư Vỹ thì đã bị ngã sấp xuống đất đau đớn.
"Con khốn!!! Mày không có mắt phải không!!!!"
"Xin lỗi....tôi...."
Cô ta xông lên cho Uông Thư Vỹ một cái tát. Cú tát trời giáng đó mạnh đến nỗi một bên tai của cô bị ù đi. Khoé miệng chảy ra máu tươi.
"Mạc Bích!!! Đừng như vậy." Người nam đó cản cô ta lại.
Mạc Bích vùng vằng.
"Con khốn đó muốn đẩy em. Anh không thấy sao???"
"Rõ ràng là hai chúng ta đi không nhìn đường, em xem, cô ấy là đi thẳng, hai chúng ta từ chỗ này đi ra đã không nhìn đường."
"Lăng Thiếu Hà!! Anh dám bênh cô ta?"
"Anh không bênh, là em quá ngang bướng."
Uông Thư Vỹ gắng gượng đứng dậy, khuỷu tay cô đã bị trầy xước, xỏi cát lẫn trong cả máu thịt khiến nơi đó đớn đau không tả nổi.
Mạc Bích thấy cô đứng dậy liền đá thêm một phát.
"Mày còn muốn chạy trốn à!!"
Lăng Thiếu Hà kéo Mạc Bích lại. "Mạc Bích! Em làm gì vậy!"
Cú đá ấy khiến bọc sách bị vung ra ngoài, vì là sách cũ nên đã bị tuột dây, những tờ giấy bung ra, bay lả tả khắp nơi.
"Cô....cô làm gì vậy?"
Uông Thư Vỹ hoảng hồn nhìn những tờ giấy ấy, nếu như anh ấy thấy được sẽ rất tức giận. Cô vội vàng nhặt lấy những tờ giấy đó. Nhưng Mạc Bích lại càng quá quắt hơn. Cô ta tiến tới giẫm lên tay cô khiến những ngón tay từ từ gãy nát.
"Mạc Bích!! Em quá đáng vừa thôi!!!!" Lăng Thiếu Hà cố cản cô ta nhưng cô ta vẫn điên cuồng như thế.
"Dừng tay!!!" Bỗng từ phía sau có một tiếng lạnh lùng tràn đầy sát khí quát lên.
Cả hai người cùng nhìn về phía đó. Bỗng vẻ mặt của Mạc Bích dần chuyển sang trắng bệch.
"....Anh...anh cả...."
"Mạc Khởi?"
Hắn di chuyển đến gần hơn, nhìn Uông Thư Vỹ đau đớn quằn quại dưới đất, nhiệt lượng xung quanh hắn trở nên lạnh giá.
"Đi ra chỗ khác...."
"Em..."
Hắn lườm cô ta một cái, cô ta liền sợ hãi mà nép sang một bên. Hắn nhìn Uông Thư Vỹ dưới đất, trái tim như run lên từng hồi.
Hắn gọi một tiếng "Uông Thư Vỹ?" Giọng nói thật trầm ấm và nhẹ nhàng, ôn nhu đến nỗi Uông Thư Vỹ không tin vào tai mình. Mà ngay cả lúc này, Mạc Bích cùng Lăng Thiếu Hà đều không thể tin nổi Mạc Khởi lại có thể gọi một người phụ nữ với giọng nói nhẹ nhàng như thế.
Uông Thư Vỹ cố ngẩng mặt lên. Khuôn mặt nhem nhuốc của cô với nửa mặt sưng tấy đã tràn đầy nước mắt, bàn tay nhỏ bé gầy guộc còn nắm lấy một đống giấy vụn đã nhàu nát từ lâu. Đôi mắt như mùa thu của cô bất lực nức nở. Cô nói trong tiếng nấc. "Em xin lỗi, sách...rách mất rồi...."
Hắn nghe cô nói, chỉ vài từ ít ỏi từ cô thôi nhưng lại có thể khiến cho tim hắn nhói đau. Cô bé ngốc nghếch này, bản thân mình bị đánh đến như vậy còn không quan tâm mà lại đi quan tâm mấy cuốn sách rách của hắn? Vậy mà hắn lại đối xử với cô như thế nào chứ, chết tiệt, hắn rốt cuộc có bao nhiêu khốn nạn đây?
Khốn nạn!!! Hắn đúng là quá khốn nạn mà. Bàn tay Mạc Khởi siết chặt lại nổi cả gân xanh. Cho đến khi nó chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô thì lại buông ra những ngón tay thon dài mạnh mẽ.
"Không sao....ta về thôi." Chỉ đơn giản như vậy. Về thôi. Hai từ ấy khiến cho Uông Thư Vỹ càng khóc lớn hơn, khi người hầu bế cô lên đặt vào lòng hắn, cô đã ôm lấy vạt áo hắn mà khóc như chưa từng được khóc. Cô cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là cảm thấy rất mệt, rất đau...