Mục lục
HƯƠNG TÌNH RỰC CHÁY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Vỹ bước đi một đường, yêu một người, một đời, một kiếp. Cuối cùng, lại đi đến cường cụt, không có một đời trọng vẹn, còn lại, cũng chỉ là một kiếp khổ đau.

Đưa Thư Vỹ trở về. Sắp xếp xong. Mạc Nghiên đi đến bên cạnh Tịnh Lam, Tịnh Lam ánh mắt vẫn cứ nhìn lấy cô bé nhợt nhạt bất tỉnh trước mắt.

Bàn tay hắn ấm áp đặt lên vai cô, lại làm cô yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, chợt òa khóc.

"Là em đã hại cô ấy....là em...em đã..."

Mạc Nghiên nhìn cô như vậy, đau lòng không thôi.

"Đừng như vậy, đó không phải là lỗi của em..."

"Chẳng phải Uông Chính Thành đã nói là sẽ không làm như vậy nữa rồi hay sao? Tại sao vẫn là..." Cô đau đớn.

"Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng không phải là do hai người muốn...thực ra Uông Chính Thành cũng rất khổ sở, cậu ta đã ba ngày ở bên ngoài rồi, muốn gặp Uông Thư Vỹ...."

Uông Tịnh Lam kiên quyết.

"Anh ta không xứng đáng!!! Trước đó anh ta đã hứa với em như thế nào anh biết không? Anh ta đã hứa rằng sẽ bảo vệ con bé thật tốt, chắc chắn sẽ không để con bé phải chịu một chút tổn thương nào. Nhưng giờ thì sao......" Cô nhìn Uông Thư Vỹ mong manh lay lắt sự sống, trái tim đều như nghẹn lại. "Ngay cả có thể tỉnh lại hay không, đều không biêt được...."

Mạc Nghiên im lặng, hắn biết Uông chính thành đã phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng, nếu như Uông Thư Vỹ có thể tỉnh lại thì tốt, nhưng mà như vậy...cũng chưa chắc hắn ta sẽ được tha thứ.

__________________________________

Uông Chính Thành đứng ở đây đã ba ngày rồi, Mạc Nghiên nơi này bây giờ là Tịnh Lam Làm chủ, cô không cho Uông Chính Thành vào, vậy hắn cũng không có cách nào.

Nhìn người đàn ông phờ phạc trước mắt, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, cằm lú nhú râu. Hắn quả thực có chút không nhận ra đây là Uông Chính Thành luôn chỉn chu lạnh lùng.

"Cậu đi về đi, Uông Thư Vỹ đã được Tịnh Lam chăm sóc rồi, hơn nữa, nơi này cũng có bác sĩ riêng."

"Cô ấy....đã tỉnh lại chưa...." Uông Chính Thành yếu ớt hỏi một câu.

Mạc Nghiên thở dài.

"Cậu nghĩ xem, những tên bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy đều không có chuyên môn tốt, chúng chỉ quan tâm đến trái thận hoàn chỉnh, nhưng may mà vẫn chưa mất hết tính người, mới khâu lại vết mổ cho cô ấy..."

Biểu tình trên gương mặt Uông Chính Thành hoàn toàn là sụp đổ và đau đớn, nước mắt cứ thế chảy xuống gò má hốc hác, hai bàn tay hắn nắm lấy song sắt cánh cổng, run rẩy không ngừng.

"Cho tôi gặp cô ấy một lát được không."

"Cậu biết là không thể mà..."

"Tôi....tôi biết tội nghiệt của mình...nhưng tôi....chỉ cần cho tôi gặp cô ấy một lần, một lần thôi?" Uông Chính Thành chưa từng cầu xin một ai trên đời, nay lại hèn mọn như thế, Mạc Nghiên cũng không ngờ tới.

Lúc này, một chậu nước từ đâu bất ngờ hất thẳng vào mặt hắn ta.

"Cút đi!!! Nếu như anh còn có lương tâm thì cút đi, nếu không tôi sẽ chuyển Thư Vỹ đến nơi khác!!!!"

"Đừng...đừng!!!" Uông Chính Thành lắp bắp lùi lại. "Tôi đi, tôi sẽ đi....xin cô...đừng đưa cô ấy đi..."

Mạc Nghiên kéo lấy Tịnh Lam.

"Tịnh Lam bình tĩnh...cậu ta cũng đã khổ sở lắm rồi, mặc kệ cậu ta đi...."

Tịnh Lam nuốt lấy cục tức, run rẩy ném cái chậu không xuống đất rồi bỏ vào trong.

Mạc Nghiên đau đầu. Khuyên nhủ Uông Chính Thành.

"Tôi sẽ thay cậu chăm sóc Uông Thư Vỹ, nhưng cậu cứ như thế này, chắc chắn sẽ không gặp lại được cô ấy đâu. Cậu nên về đi."

Mạc Nghiên nói xong quay lưng bước đi.

Uông Chính Thành đứng đó bất động hồi lâu, giống như một cái xác chết, thân thể hắn không sức lực, đột ngột ngã khụy xuống đất.

_____________________________________



Uông Thư Vỹ đã ngủ thật lâu, cô mơ một giấc mơ, mơ về những năm tháng cũ, ngày đẹp như đóa hoa, trôi qua lặng lẽ.

"Thư Vỹ, em gái đáng yêu của anh!!!"

"Anh cả, đương nhiên em rất đáng yêu..."

"Xì, mày là cục đất xấu xí."

"Anh hai mới xấu xí đó."

"Hựu Dương, đừng có trêu trọc Thư Vỹ nữa...."

"Hai đứa các con ồn ào như vậy, lát cha con về, chắc chắn sẽ phạt hai đứa."

"Mẹ, anh hai bắt nạt con." Thư vỹ chạy đến ôm lấy chân bà.

"Mày nói láo, tao mà thèm bắt nạt thứ xấu xí như mày." Uông Hựu dương lè lưỡi.

"Đó đó, mẹ xem xem, anh hai nói con xấu xí!!!"Cô mếu máo.

"Nào có chứ, con gái của mẹ xinh đẹp biết bao, giống tiên nữ nhỏ vậy." Bà ôm lấy Thư Vỹ vào lòng.

"Tiên nữ nhỏ? Con là tiên nữ nhỏ thật sao...." Cô mơ hồ, vui vẻ cười...

_________________________________________

Viễn cảnh đẹp đẽ ấy đột nhiên biến mất, cô bị đưa tới một nơi, Mạc Khởi ở trước mặt cô, khuôn mặt anh hiền hòa, lặng lẽ như mây nước.

"Nếu như anh biến mất...vậy thì em phải sống cho thật tốt."

"Nhưng không có anh, em làm sao sống đây?"

"Cuộc đời của em sẽ không chỉ có anh..."

"Sau này em sẽ sống trọn vẹn bên một người đàn ông khác, em sẽ yêu người đó, người đó cũng sẽ yêu em, dành cho em mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng mà...người đó sẽ không phải là tôi..."

_____________________________________________

"Thư vỹ, tôi là một kẻ xấu xa, có chết vạn lần thì cũng sẽ là kẻ xấu xa. Em ở bên tôi, sẽ bị tổn thương, tôi không thể ngăn bản thân mình tổn thương em, càng không thể không tổn thương em...."

____________________________________________

"Khi chúng tôi tìm ra người thích hợp để hiến tạng, cậu nói là cho cậu thời gian để lừa cô ta cam tâm tình nguyện hiến tạng, chúng tôi giúp cậu. Giúp cậu đi tìm người phụ nữ đó của Mạc Gia về, khi Mạc Khởi nhà họ Mạc chết, chúng tôi cũng giúp cậu bịt miệng truyền thông. Thế mà giờ này cậu nói như vậy là thế nào?"

________________________________-

"Bắt lấy cô ta!!!"

"Các người là ai!!!!"

"Uông Thư Vỹ, cô đừng trách lão già này, có trách, thì trách tên anh trai khốn nạn đó của cô."

"Đem cô ta đi!!!!"

__________________________

"Không được rồi, mất máu nhiều quá..."

"Thuốc tê này sao lại còn một ống? Cậu quên tiêm đủ liều đúng không??"

"Tôi...."

"Nhưng bệnh nhân không có phản ứng gì cả?"



"Thuốc ngủ ngấm rồi, nhưng hết thuốc tê, chắc chắn bệnh nhân sẽ cảm thấy đau đớn."

"Vậy...vậy chúng ta có làm phẫu thuật nữa hay không? Thận lấy ra rồi, cũng không cần thiết..."

"Không cần thiết cái đầu cậu, bên ngoài có một đôi nam nữ dẫn người đến, nói nếu như cô ta mất mạng, vậy thì tất cả chúng ta cũng phải chôn theo..."

"Chết tiệt!!"

"Nhanh tay lên..."

__________________________________________

Một màn đen và đau đớn, chết rồi hay vẫn còn sống, Thư Vỹ cũng không biết nữa, hồn cô đi khắp nơi, mỗi một thứ đều nghe thấy rất rõ, vô cùng rõ, thân thể cô đau đớn, cũng không còn sức lực nào. Mắt mở ra, lại thấy mờ ảo, không nhìn rõ.

Uông Tịnh Lam vừa đúng lúc đem thuốc đi vào, thấy được Uông Thư Vỹ mở mắt thì mừng đến phát khóc.

"Thư Vỹ!!! cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em làm chị lo quá."

Cô mấp máy miệng, môi khô khốc. "Đây là đâu?"

"Em yên tâm, đây là nhà của chị, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi...."

Cô biết Thư Vỹ còn rất yếu, nên cũng không nhắc gì đến Uông Chính Thành. Nhanh chóng gọi bác sĩ vào kiểm tra.

Bác sĩ nói nếu như tỉnh lại thì xem như đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là mất một bên thận, chức năng sẽ có thể yếu hơn một chút, dù sao thì cũng cần phải cẩn thận hơn, chăm sóc tốt, sẽ hồi phục nhanh thôi.

Uông Tịnh Lam mừng rỡ, từ đó đến nay cũng đã hơn một tuần. May sao Thư Vỹ cũng đã tỉnh lại.

_______________________________

Từ lúc tỉnh lại, Uông Thư Vỹ vẫn rất bình thường, cô không có biểu hiện gì bất mãn, cũng không nhắc gì đến Uông Chính Thành, nhưng như thế này, Uông Tịnh Lam lại càng lo lắng hơn.

Thêm một tuần nữa, Uông Thư Vỹ đã có thể ngồi dậy, cô nói muốn ra ngoài cho thoải mái, Uông Tịnh Lam chuẩn bị cho cô một chiếc xe lăn, cô cứ vậy ngồi bên ngoài nửa ngày. Uông Tịnh Lam đưa cô đi ra ngoài hóng gió, xe lăn thế nào vẫn có chút bất tiện, đi qua bậc thang bên lề liền bị trật, suýt thì ngã. Tịnh Lam sợ, không dám cho cô đi ra ngoài nữa, nhưng hôm sau, cô đi ra ngoài vứt rác, nhìn chỗ thềm lề đó ở ngoài cổng đã được san bằng lên.

Thư Vỹ quá bình thản, bình thản đến nỗi Uông Tịnh Lam sợ cô gặp phải vấn đề tâm lý, cất công mời bác sĩ tâm lý tới, nhưng qua kiểm tra, kết quả vẫn rất bình thường.

"Chị, em không sao đâu, chị yên tâm."

Tịnh Lam gật đầu, chỉ cười.

"Vậy thì tốt." Nhưng cô vẫn không tránh khỏi lo lắng, luôn theo sát Thư Vỹ.

Thêm một tuần nữa, Thư Vỹ đã có thể đi lại. Tịnh Lam không cho cô đi lại nhiều, lại không muốn cho cô ra bên ngoài. Nhưng Thư Vỹ chỉ cười.

"Em đâu phải tàn tật, cũng không yếu đuối như thế."

Như vậy, Uông Tịnh Lam cũng không cản cô nữa. Chỉ cho người đi theo bên cạnh cô.

Uông Thư Vỹ qua một kiếp tử, cuối cùng cũng hiểu được lòng người. cô lặng lẽ, nhớ đến những lời khi đó nói với Uông Chính Thành, thực lẽ, bản thân sẽ rời đi, sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Trái tim một khi đã tan vỡ, còn lại, chắc chắn cũng chỉ là những mảnh vụn không thể ghép lại.

Trời trong xanh, hít thở cũng thoải mái hơn, chỉ là mệt mỏi, khắp người đều rã rời, nhìn những chiếc lá phong rơi, cô lại nhớ về người đó, Uông Chính Thành nói người đó chết rồi. Chỉ là cô vẫn không tin. Anh tốt như vậy, sao ông trời lại nỡ đưa anh đi.

Nơi bụng nhói lên một hồi, cô đau đớn nhăn mặt, nữ điều dưỡng vội vàng đỡ lấy cô, cô chỉ nói không sao rồi quay người đi vào trong.

Cô không biết, ở phía xa kia, có một người vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của cô. Nhìn thân hình bé nhỏ lay lắt, giống như chỉ cần một cơn gió nhỏ thôi cũng có thể khiến cho cô bị quật ngã, hắn đau đớn đến nghẹn lòng.

Trợ lý Ung đứng bên cạnh hắn khuyên nhủ.

"Cậu chủ, dù sao cô Thư Vỹ cũng đã tỉnh rồi, chúng ta cũng yên tâm đôi chút, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc sức khỏe của bản thân mình chứ? Chúng ta nên về thôi, cô ấy đã đi vào rồi."

"Đợi...thêm một chút nữa..." Hắn nói, giọng thì thào, nghe không rõ lắm.

Uông Chính Thành ánh mắt da diết, hắn nhớ cô, nhớ nhung đến sắp phát điên, muốn chạy lại ôm lấy cô, lại sợ chính bản thân sẽ làm cho cô sợ hãi, chưa bao giờ hắn coi trọng một ai như thế, đến nỗi bản thân có phải chết đi, cũng phải đội mồ sống lại một lần.

Mạc Nghiên đứng trên lầu cao nhìn thấy một cảnh này, hắn cũng cảm thấy tội nghiệp cho Uông Chính Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK