Cho đến khi hừng đông lên rồi lại xuống, một đêm nữa lại tiếp tục, Thư Vỹ vừa mở mắt thì đã thấy chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự của Mạc Nghiên.
''Tỉnh rồi?''
Cô dụi dụi mắt, giọng còn hơi ngái ngủ.
''Ừm...chúng ta đến nơi rồi sao?''
''Vừa đến thôi...''
Hắn vừa dứt lời, cánh cổng đó đã mở ra. Uông Phong Quỳ lái xe vào bên trong.
Nơi này của Mạc Nghiên quả thực rất xa thành phố, nó nằm trên ngọn đồi cách biệt. Mạc Nghiên là ông chủ của Thiên Huyền, kẻ thù của hắn còn nhiều hơn rơm rạ, thế nên nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. chắc chắn sẽ an toàn hơn những chỗ khác.
Uông Tịnh Lam vừa thấy Thư Vỹ thì liền chạy tới, không kìm lòng được mà ôm lấy cô.
''Thư Vỹ!!!''
''Chị...''
Vành mắt Tịnh Lam hơi đỏ, cô nói.
''Mạc Nghiên nói không liên lạc được với em, làm chị sợ hết hồn.''
Với kế hoạch của Mạc Nghiên thì sau khi giúp Thư Vỹ tiếp cận được Uông Phong Quỳ, cô sẽ cùng Phong Quỳ theo sắp xếp của Mạc Nghiên mà chạy trốn, hoặc nếu không thì chỉ cần Thư Vỹ thoát khỏi cũng được. Nhưng đã quá thời gian mà cả Thư Vỹ cũng không xuất hiện. Hơn nữa đường thoát kia của bọn họ đã bị phát hiện. Cho đến hôm qua, Mạc Nghiên mới nhận được tin tức Uông Bạch phái toàn lực tìm người, hắn mới đoán, có lẽ hai người bọn họ đã chạy trốn rồi.
''Phong Quỳ...Cậu.....'' Mạc Nghiên nhìn vết băng bó trên tay hắn.
Uông Phong Quỳ nhìn Uông Tịnh Lam.
''Thư Vỹ đi một chặng đường dài đã thấm mệt, cô có thể đưa cô ấy đi nghỉ ngơi không?''
''Cậu yên tâm...tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thư Vỹ.''
Thư Vỹ bịn rịn nhìn hắn, cô không mệt, cô đã ngủ cả quãng đường, hắn thì lại lái xe. Nhưng cô nghe lời hắn, theo Tịnh Lam đi vào bên trong.
Hai người đã đi khuất, Uông Phong Quỳ mới di dời ánh mắt, nói với Mạc Nghiên.
''Vào trong rồi nói....''
---------------------------------
Uông Tịnh Lam nhìn gương mặt nhỏ bé của Thư Vỹ mà xót xa. Chuyện của hai người bọn họ so với giữa cô và Mạc Nghiên có lẽ còn thảm khốc hơn, trắc trở hơn bao nhiêu. Phong Quỳ đã quyết định như thế nào cô không biết. Chỉ là nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Thư Vỹ, cô dường như cũng đã đoán ra được lựa chọn của cô ấy.
''Thư Vỹ...em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?''
Thư Vỹ nâng mi mắt đẹp đẽ lên nhìn Tịnh Lam, ánh mắt cô long lanh như sao trời, dù cho khuôn mặt có nhợt nhạt bao nhiêu cũng không che đi được nét diễm lệ trong đó.
''Em đã nghĩ kỹ rồi.''
''Nhưng có thể sau này, hắn không còn là Uông Chính Thành nữa, hắn cũng sẽ chẳng còn gì trong tay....''
Môi cô mỉm cười, bi thương xong lại khổ sở, Thư Vỹ biết.
''Nhưng em chỉ cần anh ấy...''
Bàn tay Tịnh Lam hơi buông lỏng, bên ngoài gió thổi rì rào, yên tĩnh đến khó chịu. Thư Vỹ nói.
''Chị à, em cứ ngỡ rằng bản thân là kẻ đáng thương nhất trên đời này, nhưng Phong Quỳ, anh ấy một đời này sống khổ sở quá...'' Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn đắng, nước mắt trên gò má như máu tươi chảy ra từ chân tim, đau đớn đến vạn phần. ''...Nếu như không có em, ai sẽ ở cạnh anh ấy đây?''
Phải, đời này của Uông Phong Quỳ thật tội nghiệp, tuổi thơ lưu lạc đầu đường xó chợ, đến miếng ăn cũng là giành giật và đổ máu. Hắn sống không là chính hắn, đến giờ, có bao nhiêu người là thực sự biết đến sự tồn tại của hắn, trở thành một con cờ của chính ông nội ruột, giờ đây, ông ta đến tính mạng của hắn cũng muốn lấy.
Ánh mắt Thư Vỹ trở nên xa xăm.
''Nếu như em thông minh một chút...nếu như em....nếu như em có thể nhận ra sớm hơn mọi chuyện, phải chăng sẽ không hại anh ấy thê thảm như vậy...''
Tịnh Lam không biết phải nói thế nào, chỉ có thể ở bên cô, dùng cảm giác tồn tại để trấn an nỗi cô đơn lạnh lẽo. Thư Vỹ biết bản thân mình yêu là Uông Phong Quỳ, trước giờ hóa ra là thế, xong cô có một chút bất đắc dĩ.
''Anh ấy nói yêu em....nhưng em lại chưa từng nói em yêu anh ấy...dù cho em có ngang bướng thế nào, anh ấy vẫn bao dung em, yêu em nhiều hơn những gì em có thể cho anh ấy...chị nói xem, anh ấy có phải rất ngốc hay không...''
Uông Tịnh Lam cố nén những giọt nước mắt vào trong, gật gật đầu. ''Ngốc, đúng là rất ngốc...''
Thư Vỹ gượng cười...xong lại như không còn kiềm chế nổi nữa, òa vào lòng Tịnh Lam khóc nức nở. Giọng cô run rẩy đứt quãng.
''Nhưng em không biết phải làm thế nào mới có thể giúp anh ấy, em cũng không biết anh ấy cần gì...chỉ cần nghĩ đến những gì mà anh ấy đã phải trải qua...em khổ sở, vô cùng khổ sở.''
---------------------------------
Vẫn là căn phòng đó, hai người đàn ông là anh em, cộng sự, rồi lúc này lại là tri kỷ. Người mà Uông Phong Quỳ có thể nói ra tất cả nỗi lòng mình, e là trên đời cũng chỉ có Mạc Nghiên.
Hắn biết Mạc Nghiên lo cho hắn, cũng đã vẽ ra con đường cho hắn và Thư Vỹ, hắn cũng biết Mạc Nghiên quả thực có thể làm được điều ấy. Chỉ là hắn cũng không muốn liên lụy tới người bạn tốt này.
''Mạc Nghiên, lần này hãy để mọi thứ kết thúc đi.''
Mạc Nghiên nhìn gương mặt ngược nắng của Uông Phong Quỳ, mười mấy năm qua, hai người đồng sinh cộng khổ. Năm xưa người khổ sở, thảm hại nhất là Mạc Nghiên hắn, lúc này, người đó lại là Uông Phong Quỳ.
Hắn vẫn còn nhớ cậu thiếu niên đen nhẻm gầy gò dưới gầm cầu năm ấy. Vẫn còn nhớ ánh mắt sáng như sao trời, kiên định và mãnh liệt biết bao.
Thời gian trôi qua, ánh mắt ấy không có nhiều thay đổi, chỉ là hắn nhận ra, ánh mắt đó chợt dịu dàng hơn, cũng tha thiết và sâu thẳm hơn. Bởi có lẽ, vì cô gái tên Thư Vỹ đó, một người đã từng khao khát sống như hắn, lúc này lại coi rẻ sự sống ấy.
''Còn Thư Vỹ thì sao..''
''Cô ấy sẽ có thể quên được tôi thôi...''
''Nếu như không thể, như vậy với cô ấy, sống trên đời cũng là khổ đau, Phong Quỳ, cậu không nói sự thật với cô ấy sao?''
Phong Quỳ chỉ cười.
''Nếu như đã không thể cùng nhau đi đến cuối đời, để lại một chút tương tư sẽ khổ lắm. Cô ấy yếu đuối như vậy, sẽ khóc nhè mất...''
Mạc Nghiên khóe mắt cay xè, bàn tay siết chặt không thể lau đi giọt nước mắt trên gò má, hắn cố ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không có tác dụng.
''Chúng ta rõ ràng có thể có cách khác....nếu như..''
''Mạc Nghiên!'' Phong Quỳ nhìn hắn. ''Uông Bạch không phải đèn đã cạn dầu, làm ra những chuyện đó, dựa vào đám cảnh sát kia, làm sao có thể một lưới tóm gọn ông ta. Hơn nữa nếu tôi không xuất hiện, ông ta sẽ không thể nào bị định tội.''
Mạc Nghiên nhìn hắn rất lâu cũng không nói gì... Phong Quỳ cười lên, Mạc Nghiên trách hắn một câu.
''Cậu cũng thật tàn nhẫn...''
-------------------------
Thư Vỹ chờ Uông Phong Quỳ, chỉ là cô chờ mãi, chờ mãi vẫn để cho mình ngủ quên đi mất.
Cô gái nằm trên giường nhắm mắt an tĩnh, người gục trên giường, chân vẫn để dưới đất. Người đàn ông bước vào căn phòng thật lặng lẽ. Cô gái ngủ rất ngoan, hai bàn tay để trước ngực, môi mím chặt, đầu lông mày hơi co lại. Hắn cẩn thận bế cô nằm ngay ngắn trên giường. Hắn hơi ngẩn ngơ một chút, hồi lâu bất động rồi cũng cúi người ôm lấy Thư Vỹ.
Có lẽ tất cả dịu dàng đời này của hắn đều chỉ dành cho cô. Cuộc đời hắn chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, chỉ có lúc này, sợ phải rời xa cô, sợ rằng sẽ không còn được gặp cô nữa. Người ta nói chết đi rồi sẽ lên thiên đàng, cũng có thể xuống địa ngục, sẽ có kiếp sau, nếu như còn có duyên phận, sẽ còn có thể tiếp nối nhân duyên.
Hắn không tin vào những điều đó, chỉ là phút giây này, nếu như có thể, nguyện rằng kiếp sau vẫn được gặp lại. Nguyện rằng kiếp sau, sẽ không còn dày vò đau đớn như thế này nữa.
Đêm đã khuya, trời lạnh giá, cũng phải thôi, mai là giáng sinh rồi. Nhanh vậy sao, hắn có chút lo lắng.
Đêm khuya tuyết rơi, hắn lại nhớ về quá khứ nữa rồi. Người ta nói, vẫn còn nhớ đến quá khứ, là vì hiện tại không vui. Hắn không phải không vui, chỉ là cảm thấy tiếc nuối. Quãng đời còn lại của Thư Vỹ sẽ không còn hắn bên cạnh nữa, nghĩ đến đấy, trái tim cũng đau đớn hơn.
Nước mắt khẽ rơi trên gò má, trong suốt như pha lê, nhưng bi thương biết mấy. Thư Vỹ ngủ rất ngon, có lẽ người bên cạnh truyền đến hơi ấm, cô tham lam rúc vào lồng ngực người kia, bàn tay nắm lấy tay hắn thật chặt, đến cả trong mộng cũng không muốn buông ra. Đêm ấy trôi qua thật dài, nhưng cũng thật ngắn ngủi. Một người nhìn ngắm một người, một người lưu luyến một người, nhưng thật trùng hợp, cả hai người yêu nhau.
Cho đến lúc phải rời đi, Phong Quỳ cũng không biết phải rời đi thế nào nữa. Hắn đã từng khao khát được sống, cũng từng khao khát được yêu thương, nhưng cuộc đời hắn tất cả đều như vũng nước đục, hắn bị nhuốm bẩn rồi, sạch không nổi, dù cho có khoác lên mình bộ lông nào thì hắn vẫn không phải là hắn.
Ngoảnh mặt nhìn lại cô lần cuối, dù cho có đau đớn thế nào cũng nên rời đi thôi, dù cho có không nỡ, cũng phải buông bỏ rồi.
Trời gần sáng, Phong Quỳ điện cho Uông Bạch. Sau đó liền lái xe trở về hướng biệt phủ của ông ta.
Liêu Ấn mở cửa cho Phong Quỳ, miệng cười cười.
''Phong Quỳ, cậu đúng là suy nghĩ không chu toàn, chỉ vì một con đàn bà, có đáng không?''
Phong Quỳ nhìn hắn ta một cái, không nói gì, chỉ bước vào bên trong.
Bên trong, từ căn phòng giám sát, Bạch lão có thể nhìn thấy được toàn bộ hành động của Phong Quỳ.
Phong Quỳ nhận lấy một khẩu súng, một chiếc vali tiền, vài thứ đồ được chuẩn bị. Hắn nhìn lên camera trên trần nhà, tựa như có thể xuyên qua đó mà nhìn thẳng vào mắt Uông Bạch.
Uông Bạch giật mình, lão ta chưa từng thấy được ánh mắt này của hắn, loại ánh mắt giống như mũi tên, từng chút vạch trần sự giảo hoạt của lão, cũng có sự khinh thường.
Lão tức giận tắt màn hình đi.
William từ đằng sau đi tới, con mắt hẹp dài của lão ta co lại.
''Cậu ta đã chạy trốn, vì sao còn muốn quay lại giúp ông lấy loại thuốc kia? Chẳng lẽ ông không nghi ngờ cậu ta có ý đồ khác ư?''
''Nó rất giống ta.''
William không hiểu.
''Ý ông là sao?''
Uông Phong Quỳ giống ông ta, đều vì một người phụ nữ. Uông Bạch nhếch môi cười khẩy.
''Nó vì con bé đó chắc chắn sẽ không dám manh động. Dù cho có, vậy thì đã sao? Nam Phong không thể chờ đợi thêm được nữa. Nếu như không thành, vậy thì ta sẽ giết nó. Nó cầu xin ta trao đổi loại thuốc đó và sự tự do của nó cùng con bé kia. Nhưng nó đâu có biết trong tay ta chỉ là một cái xác giả. Đến lúc đó, ta lấy được thứ ta cần, cũng là ngày chết của nó...''
Wiliiam biết Uông Bạch là kẻ tàn độc, nghe Uông Bạch nói ra lời này, ông ta cũng không bất ngờ cho lắm. Những năm qua ông ta làm việc cho Uông Bạch, chỉ cần ông ta thiếu bất kỳ loại chế phẩm nào để hồi sinh Lý Nam Phong, Uông Bạch đều sẽ đáp ứng. Tất cả những loại thuốc đó đều vô cùng quý giá, có thứ hiếm hơn kim cương, nhưng Uông Bạch lại có thể kiếm ra được. Bởi vì ông ta có hai người cháu trai rất giỏi, nhưng vì thế, một người đã chết, người còn lại cũng không sống được bao lâu.
Ông ta đã từng không hiểu vì sao Uông Bạch có thể vì người phụ nữ đã chết kia mà đến cả con cháu của mình cũng đối xử tàn độc.
Nhưng rồi William chợt nhớ đến, người vợ của Uông Bạch khi xưa đã chết như thế nào, và rồi dần đân ông ta cũng chấp nhận, thực ra không phải vì sao, mà đáp án vốn là như thế.
------------------
Một ngày.
Đúng như lời hứa, Uông Chính Thành chỉ cần tốn một chút công sức là đã có thể lấy được loại chế phẩm kia. Nhưng một chút công sức này của hắn cũng là thập tử nhất sinh. Chế phẩm này liên quan đến thế giới ngầm, cũng là loại thuốc được chính phủ bảo vệ nghiêm ngặt.
Biết được tin Uông Phong Quỳ đã lấy được thuốc, Uông Bạch chưa kịp vui mừng thì đã nhận được yêu cầu tiếp theo của hắn.
''Giao dịch ở nơi đó? Không Phải cậu ta lại muốn giở trò chứ?''
Uông Bạch nhìn Liêu Ấn. Ông ta bật cười đầy kiêu ngạo.
''Dựa vào một mình nó?''
Quả nhiên Uông Bạch không sợ, dù cho Uông Phong Quỳ muốn giở trò thì đã sao, một kẻ đơn thân độc mã thì có thể làm được điều gì?
''Vậy chúng ta...''
''Nếu như nó đã muốn, vậy thì chúng ta đến đó.''
Nơi bọn họ nói tới chính là một vách đá cao, bên dưới là biển. Xung quanh bốn bề rộng lớn hoang vắng.
Mười mấy chiếc xe Maybach đen dừng lại, Uông Bạch bỏ chiếc kính đen xuống, có thể thấy rõ ràng ở phía xa, Uông Phong Quỳ đứng dựa vào mui xe, gió dưới vực thổi lên, mái tóc hắn có chút tán loạn, thân ảnh hắn hơi gầy, chiếc sơ mi đen bị bung nút, bị rách, gương mặt hắn trầy xước, máu chảy dọc từ cánh tay xuống hơi thâm lại, dường như đã hơi khô.
''Tỉnh rồi?''
Cô dụi dụi mắt, giọng còn hơi ngái ngủ.
''Ừm...chúng ta đến nơi rồi sao?''
''Vừa đến thôi...''
Hắn vừa dứt lời, cánh cổng đó đã mở ra. Uông Phong Quỳ lái xe vào bên trong.
Nơi này của Mạc Nghiên quả thực rất xa thành phố, nó nằm trên ngọn đồi cách biệt. Mạc Nghiên là ông chủ của Thiên Huyền, kẻ thù của hắn còn nhiều hơn rơm rạ, thế nên nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. chắc chắn sẽ an toàn hơn những chỗ khác.
Uông Tịnh Lam vừa thấy Thư Vỹ thì liền chạy tới, không kìm lòng được mà ôm lấy cô.
''Thư Vỹ!!!''
''Chị...''
Vành mắt Tịnh Lam hơi đỏ, cô nói.
''Mạc Nghiên nói không liên lạc được với em, làm chị sợ hết hồn.''
Với kế hoạch của Mạc Nghiên thì sau khi giúp Thư Vỹ tiếp cận được Uông Phong Quỳ, cô sẽ cùng Phong Quỳ theo sắp xếp của Mạc Nghiên mà chạy trốn, hoặc nếu không thì chỉ cần Thư Vỹ thoát khỏi cũng được. Nhưng đã quá thời gian mà cả Thư Vỹ cũng không xuất hiện. Hơn nữa đường thoát kia của bọn họ đã bị phát hiện. Cho đến hôm qua, Mạc Nghiên mới nhận được tin tức Uông Bạch phái toàn lực tìm người, hắn mới đoán, có lẽ hai người bọn họ đã chạy trốn rồi.
''Phong Quỳ...Cậu.....'' Mạc Nghiên nhìn vết băng bó trên tay hắn.
Uông Phong Quỳ nhìn Uông Tịnh Lam.
''Thư Vỹ đi một chặng đường dài đã thấm mệt, cô có thể đưa cô ấy đi nghỉ ngơi không?''
''Cậu yên tâm...tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thư Vỹ.''
Thư Vỹ bịn rịn nhìn hắn, cô không mệt, cô đã ngủ cả quãng đường, hắn thì lại lái xe. Nhưng cô nghe lời hắn, theo Tịnh Lam đi vào bên trong.
Hai người đã đi khuất, Uông Phong Quỳ mới di dời ánh mắt, nói với Mạc Nghiên.
''Vào trong rồi nói....''
---------------------------------
Uông Tịnh Lam nhìn gương mặt nhỏ bé của Thư Vỹ mà xót xa. Chuyện của hai người bọn họ so với giữa cô và Mạc Nghiên có lẽ còn thảm khốc hơn, trắc trở hơn bao nhiêu. Phong Quỳ đã quyết định như thế nào cô không biết. Chỉ là nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Thư Vỹ, cô dường như cũng đã đoán ra được lựa chọn của cô ấy.
''Thư Vỹ...em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?''
Thư Vỹ nâng mi mắt đẹp đẽ lên nhìn Tịnh Lam, ánh mắt cô long lanh như sao trời, dù cho khuôn mặt có nhợt nhạt bao nhiêu cũng không che đi được nét diễm lệ trong đó.
''Em đã nghĩ kỹ rồi.''
''Nhưng có thể sau này, hắn không còn là Uông Chính Thành nữa, hắn cũng sẽ chẳng còn gì trong tay....''
Môi cô mỉm cười, bi thương xong lại khổ sở, Thư Vỹ biết.
''Nhưng em chỉ cần anh ấy...''
Bàn tay Tịnh Lam hơi buông lỏng, bên ngoài gió thổi rì rào, yên tĩnh đến khó chịu. Thư Vỹ nói.
''Chị à, em cứ ngỡ rằng bản thân là kẻ đáng thương nhất trên đời này, nhưng Phong Quỳ, anh ấy một đời này sống khổ sở quá...'' Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn đắng, nước mắt trên gò má như máu tươi chảy ra từ chân tim, đau đớn đến vạn phần. ''...Nếu như không có em, ai sẽ ở cạnh anh ấy đây?''
Phải, đời này của Uông Phong Quỳ thật tội nghiệp, tuổi thơ lưu lạc đầu đường xó chợ, đến miếng ăn cũng là giành giật và đổ máu. Hắn sống không là chính hắn, đến giờ, có bao nhiêu người là thực sự biết đến sự tồn tại của hắn, trở thành một con cờ của chính ông nội ruột, giờ đây, ông ta đến tính mạng của hắn cũng muốn lấy.
Ánh mắt Thư Vỹ trở nên xa xăm.
''Nếu như em thông minh một chút...nếu như em....nếu như em có thể nhận ra sớm hơn mọi chuyện, phải chăng sẽ không hại anh ấy thê thảm như vậy...''
Tịnh Lam không biết phải nói thế nào, chỉ có thể ở bên cô, dùng cảm giác tồn tại để trấn an nỗi cô đơn lạnh lẽo. Thư Vỹ biết bản thân mình yêu là Uông Phong Quỳ, trước giờ hóa ra là thế, xong cô có một chút bất đắc dĩ.
''Anh ấy nói yêu em....nhưng em lại chưa từng nói em yêu anh ấy...dù cho em có ngang bướng thế nào, anh ấy vẫn bao dung em, yêu em nhiều hơn những gì em có thể cho anh ấy...chị nói xem, anh ấy có phải rất ngốc hay không...''
Uông Tịnh Lam cố nén những giọt nước mắt vào trong, gật gật đầu. ''Ngốc, đúng là rất ngốc...''
Thư Vỹ gượng cười...xong lại như không còn kiềm chế nổi nữa, òa vào lòng Tịnh Lam khóc nức nở. Giọng cô run rẩy đứt quãng.
''Nhưng em không biết phải làm thế nào mới có thể giúp anh ấy, em cũng không biết anh ấy cần gì...chỉ cần nghĩ đến những gì mà anh ấy đã phải trải qua...em khổ sở, vô cùng khổ sở.''
---------------------------------
Vẫn là căn phòng đó, hai người đàn ông là anh em, cộng sự, rồi lúc này lại là tri kỷ. Người mà Uông Phong Quỳ có thể nói ra tất cả nỗi lòng mình, e là trên đời cũng chỉ có Mạc Nghiên.
Hắn biết Mạc Nghiên lo cho hắn, cũng đã vẽ ra con đường cho hắn và Thư Vỹ, hắn cũng biết Mạc Nghiên quả thực có thể làm được điều ấy. Chỉ là hắn cũng không muốn liên lụy tới người bạn tốt này.
''Mạc Nghiên, lần này hãy để mọi thứ kết thúc đi.''
Mạc Nghiên nhìn gương mặt ngược nắng của Uông Phong Quỳ, mười mấy năm qua, hai người đồng sinh cộng khổ. Năm xưa người khổ sở, thảm hại nhất là Mạc Nghiên hắn, lúc này, người đó lại là Uông Phong Quỳ.
Hắn vẫn còn nhớ cậu thiếu niên đen nhẻm gầy gò dưới gầm cầu năm ấy. Vẫn còn nhớ ánh mắt sáng như sao trời, kiên định và mãnh liệt biết bao.
Thời gian trôi qua, ánh mắt ấy không có nhiều thay đổi, chỉ là hắn nhận ra, ánh mắt đó chợt dịu dàng hơn, cũng tha thiết và sâu thẳm hơn. Bởi có lẽ, vì cô gái tên Thư Vỹ đó, một người đã từng khao khát sống như hắn, lúc này lại coi rẻ sự sống ấy.
''Còn Thư Vỹ thì sao..''
''Cô ấy sẽ có thể quên được tôi thôi...''
''Nếu như không thể, như vậy với cô ấy, sống trên đời cũng là khổ đau, Phong Quỳ, cậu không nói sự thật với cô ấy sao?''
Phong Quỳ chỉ cười.
''Nếu như đã không thể cùng nhau đi đến cuối đời, để lại một chút tương tư sẽ khổ lắm. Cô ấy yếu đuối như vậy, sẽ khóc nhè mất...''
Mạc Nghiên khóe mắt cay xè, bàn tay siết chặt không thể lau đi giọt nước mắt trên gò má, hắn cố ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không có tác dụng.
''Chúng ta rõ ràng có thể có cách khác....nếu như..''
''Mạc Nghiên!'' Phong Quỳ nhìn hắn. ''Uông Bạch không phải đèn đã cạn dầu, làm ra những chuyện đó, dựa vào đám cảnh sát kia, làm sao có thể một lưới tóm gọn ông ta. Hơn nữa nếu tôi không xuất hiện, ông ta sẽ không thể nào bị định tội.''
Mạc Nghiên nhìn hắn rất lâu cũng không nói gì... Phong Quỳ cười lên, Mạc Nghiên trách hắn một câu.
''Cậu cũng thật tàn nhẫn...''
-------------------------
Thư Vỹ chờ Uông Phong Quỳ, chỉ là cô chờ mãi, chờ mãi vẫn để cho mình ngủ quên đi mất.
Cô gái nằm trên giường nhắm mắt an tĩnh, người gục trên giường, chân vẫn để dưới đất. Người đàn ông bước vào căn phòng thật lặng lẽ. Cô gái ngủ rất ngoan, hai bàn tay để trước ngực, môi mím chặt, đầu lông mày hơi co lại. Hắn cẩn thận bế cô nằm ngay ngắn trên giường. Hắn hơi ngẩn ngơ một chút, hồi lâu bất động rồi cũng cúi người ôm lấy Thư Vỹ.
Có lẽ tất cả dịu dàng đời này của hắn đều chỉ dành cho cô. Cuộc đời hắn chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, chỉ có lúc này, sợ phải rời xa cô, sợ rằng sẽ không còn được gặp cô nữa. Người ta nói chết đi rồi sẽ lên thiên đàng, cũng có thể xuống địa ngục, sẽ có kiếp sau, nếu như còn có duyên phận, sẽ còn có thể tiếp nối nhân duyên.
Hắn không tin vào những điều đó, chỉ là phút giây này, nếu như có thể, nguyện rằng kiếp sau vẫn được gặp lại. Nguyện rằng kiếp sau, sẽ không còn dày vò đau đớn như thế này nữa.
Đêm đã khuya, trời lạnh giá, cũng phải thôi, mai là giáng sinh rồi. Nhanh vậy sao, hắn có chút lo lắng.
Đêm khuya tuyết rơi, hắn lại nhớ về quá khứ nữa rồi. Người ta nói, vẫn còn nhớ đến quá khứ, là vì hiện tại không vui. Hắn không phải không vui, chỉ là cảm thấy tiếc nuối. Quãng đời còn lại của Thư Vỹ sẽ không còn hắn bên cạnh nữa, nghĩ đến đấy, trái tim cũng đau đớn hơn.
Nước mắt khẽ rơi trên gò má, trong suốt như pha lê, nhưng bi thương biết mấy. Thư Vỹ ngủ rất ngon, có lẽ người bên cạnh truyền đến hơi ấm, cô tham lam rúc vào lồng ngực người kia, bàn tay nắm lấy tay hắn thật chặt, đến cả trong mộng cũng không muốn buông ra. Đêm ấy trôi qua thật dài, nhưng cũng thật ngắn ngủi. Một người nhìn ngắm một người, một người lưu luyến một người, nhưng thật trùng hợp, cả hai người yêu nhau.
Cho đến lúc phải rời đi, Phong Quỳ cũng không biết phải rời đi thế nào nữa. Hắn đã từng khao khát được sống, cũng từng khao khát được yêu thương, nhưng cuộc đời hắn tất cả đều như vũng nước đục, hắn bị nhuốm bẩn rồi, sạch không nổi, dù cho có khoác lên mình bộ lông nào thì hắn vẫn không phải là hắn.
Ngoảnh mặt nhìn lại cô lần cuối, dù cho có đau đớn thế nào cũng nên rời đi thôi, dù cho có không nỡ, cũng phải buông bỏ rồi.
Trời gần sáng, Phong Quỳ điện cho Uông Bạch. Sau đó liền lái xe trở về hướng biệt phủ của ông ta.
Liêu Ấn mở cửa cho Phong Quỳ, miệng cười cười.
''Phong Quỳ, cậu đúng là suy nghĩ không chu toàn, chỉ vì một con đàn bà, có đáng không?''
Phong Quỳ nhìn hắn ta một cái, không nói gì, chỉ bước vào bên trong.
Bên trong, từ căn phòng giám sát, Bạch lão có thể nhìn thấy được toàn bộ hành động của Phong Quỳ.
Phong Quỳ nhận lấy một khẩu súng, một chiếc vali tiền, vài thứ đồ được chuẩn bị. Hắn nhìn lên camera trên trần nhà, tựa như có thể xuyên qua đó mà nhìn thẳng vào mắt Uông Bạch.
Uông Bạch giật mình, lão ta chưa từng thấy được ánh mắt này của hắn, loại ánh mắt giống như mũi tên, từng chút vạch trần sự giảo hoạt của lão, cũng có sự khinh thường.
Lão tức giận tắt màn hình đi.
William từ đằng sau đi tới, con mắt hẹp dài của lão ta co lại.
''Cậu ta đã chạy trốn, vì sao còn muốn quay lại giúp ông lấy loại thuốc kia? Chẳng lẽ ông không nghi ngờ cậu ta có ý đồ khác ư?''
''Nó rất giống ta.''
William không hiểu.
''Ý ông là sao?''
Uông Phong Quỳ giống ông ta, đều vì một người phụ nữ. Uông Bạch nhếch môi cười khẩy.
''Nó vì con bé đó chắc chắn sẽ không dám manh động. Dù cho có, vậy thì đã sao? Nam Phong không thể chờ đợi thêm được nữa. Nếu như không thành, vậy thì ta sẽ giết nó. Nó cầu xin ta trao đổi loại thuốc đó và sự tự do của nó cùng con bé kia. Nhưng nó đâu có biết trong tay ta chỉ là một cái xác giả. Đến lúc đó, ta lấy được thứ ta cần, cũng là ngày chết của nó...''
Wiliiam biết Uông Bạch là kẻ tàn độc, nghe Uông Bạch nói ra lời này, ông ta cũng không bất ngờ cho lắm. Những năm qua ông ta làm việc cho Uông Bạch, chỉ cần ông ta thiếu bất kỳ loại chế phẩm nào để hồi sinh Lý Nam Phong, Uông Bạch đều sẽ đáp ứng. Tất cả những loại thuốc đó đều vô cùng quý giá, có thứ hiếm hơn kim cương, nhưng Uông Bạch lại có thể kiếm ra được. Bởi vì ông ta có hai người cháu trai rất giỏi, nhưng vì thế, một người đã chết, người còn lại cũng không sống được bao lâu.
Ông ta đã từng không hiểu vì sao Uông Bạch có thể vì người phụ nữ đã chết kia mà đến cả con cháu của mình cũng đối xử tàn độc.
Nhưng rồi William chợt nhớ đến, người vợ của Uông Bạch khi xưa đã chết như thế nào, và rồi dần đân ông ta cũng chấp nhận, thực ra không phải vì sao, mà đáp án vốn là như thế.
------------------
Một ngày.
Đúng như lời hứa, Uông Chính Thành chỉ cần tốn một chút công sức là đã có thể lấy được loại chế phẩm kia. Nhưng một chút công sức này của hắn cũng là thập tử nhất sinh. Chế phẩm này liên quan đến thế giới ngầm, cũng là loại thuốc được chính phủ bảo vệ nghiêm ngặt.
Biết được tin Uông Phong Quỳ đã lấy được thuốc, Uông Bạch chưa kịp vui mừng thì đã nhận được yêu cầu tiếp theo của hắn.
''Giao dịch ở nơi đó? Không Phải cậu ta lại muốn giở trò chứ?''
Uông Bạch nhìn Liêu Ấn. Ông ta bật cười đầy kiêu ngạo.
''Dựa vào một mình nó?''
Quả nhiên Uông Bạch không sợ, dù cho Uông Phong Quỳ muốn giở trò thì đã sao, một kẻ đơn thân độc mã thì có thể làm được điều gì?
''Vậy chúng ta...''
''Nếu như nó đã muốn, vậy thì chúng ta đến đó.''
Nơi bọn họ nói tới chính là một vách đá cao, bên dưới là biển. Xung quanh bốn bề rộng lớn hoang vắng.
Mười mấy chiếc xe Maybach đen dừng lại, Uông Bạch bỏ chiếc kính đen xuống, có thể thấy rõ ràng ở phía xa, Uông Phong Quỳ đứng dựa vào mui xe, gió dưới vực thổi lên, mái tóc hắn có chút tán loạn, thân ảnh hắn hơi gầy, chiếc sơ mi đen bị bung nút, bị rách, gương mặt hắn trầy xước, máu chảy dọc từ cánh tay xuống hơi thâm lại, dường như đã hơi khô.