Mục lục
HƯƠNG TÌNH RỰC CHÁY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đời này, cái gọi là chân tình thực sự có lẽ không thể nào tìm ra trong một nháy mắt. Càng là thu gọn lại trong ánh nhìn của một ai.

Nếu hỏi hắn, khi được trở lại ngày đó, hắn có chọn yêu Kha Anh không, hắn sẽ trả lời là có. Bởi vì một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, hắn rõ ràng đã quá hiểu mình muốn gì. Nếu như không có quá khứ, thì có lẽ đã chẳng có được hiện tại.

Nhìn Uông Thư Vỹ không biết gì về giông tố ngoài kia, ngồi bên cạnh mình như một đứa trẻ, hắn thực sự không muốn cô sẽ phải trải qua đau khổ một đời như hắn. Nhưng hắn có thể làm gì được đây. Thời khắc này hắn thực sự bế tắc. Nghĩ lại lời mà Uông Chính Thành đã nói, hắn từng chút đều cảm thấy đớn đau. Cam lòng hay không, đều không phải là chuyện mà hắn có thể tự chủ nữa.

Mặc Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài người người tấp nập trên đường, vẽ ra muôn ngàn hướng rẽ. Mạc Khởi khẽ thở dài, mông lung trong mối tơ vò kiếm tìm lối đi cho chính mình, nhưng thất bại.

_____________________

Những ngày sau đó, Uông Thư Vỹ cảm thấy Mạc Khởi như đang giam mình trong những suy nghĩ của chính bản thân hắn. Cô chưa từng thấy hắn lúc nào như lúc này, lơ đãng, thẫn thờ. Thất thần như hắn không còn là chính hắn nữa.

Gió ngoài cửa sổ lành lạnh, bầu trời dần chuyển màu. Một cơn mưa ập tới quá bất ngờ, những giọt như nặng hạt rì rào rơi trên mái hiên, tưới lên từng tán lá đã gần rụng sắp hết. Lúc này, Uông Thư Vỹ mới đi từ ngoài vào. Thấy Mạc Khởi đang ngồi bên cửa sổ, cuốn sách trên tay đã cả buổi mà vẫn chưa lật đến trang khác, gió thổi mạnh những hạt mưa vào trong phòng, thấm ướt cả những trang giấy, khiến những nét mực in cũng bị nhòe đi, thế mà hắn vẫn ngồi bất động, ánh mắt hướng về nơi xa, lơ đãng...

Cô vội vàng chạy tới đóng cánh cửa sổ vào. Nói hắn.

"Mạc khởi, anh suy nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy, trời đã mưa lớn thế này, còn không biết đóng cửa sổ lại hay sao?"

Mạc Khởi hơi giật mình, nhìn cô, lúc này hắn mới ý thức được là bản thân đang thất thần. Đưa ánh mắt nhìn những vết mực in loang lổ trên tờ giấy trắng, hắn bất chợt run tay, nhiệt lượng cũng lạnh đi.

"Tôi xin lỗi..."

Cô lấy một chiếc khăn khô đưa cho hắn. Bất lực mà nói.

"Anh có suy nghĩ gì không thể nói với em sao?"

"Tôi thì có suy nghĩ gì được chứ, em không cần phải lo..."

Hắn hơi ngước lên. Đột nhiên thấy được trên khuôn mặt cô hơi sưng đỏ, đôi mắt hắn khẽ nheo lại. Bàn tay buông cuốn sách rơi xuống đất, đưa lên chạm vào bên má sưng đỏ của cô. Tức giận nói.

"Là ai đã làm?"

Uông Thư Vỹ vội né tránh hắn, đầu cúi thấp xuống muốn tránh đi ánh nhìn của hắn. Miệng lý nhí.

"Em...em vừa bị ngã..."

"Bị ngã? Em nói là vết bàn tay trên mặt em là do bị ngã?"

Cô quay mặt đi chỗ khác, cố nói.

"Cái gì mà vết bàn tay chứ, anh nhìn lầm rồi."

"Tiểu thư, người đừng bao che cho Mạc Bích nữa, cô ấy hôm nay thực sự rất quá đáng đó. Nếu như cô ấy mà mạnh tay thêm một chút nữa, vậy thì vết thương không chỉ có như vậy đâu."

Lúc này, Amy bỗng mang theo hộp băng gạc đứng ở bên ngoài, khuôn mặt rõ ấm ức.

"Là Mạc Bích?"

Mạc Khởi hỏi lại.

Amy nói.

"Dạ vâng, hôm nay...."



"Amy, đừng nói nữa..." Uông Thư Vỹ bỗng kéo tay Amy lại, Mạc Bích dù sao cũng là em gái Mạc Khởi, cô không thể để vì cô mà hai người bất hòa, hơn nữa hắn đang không được khỏe, yên ổn được chút nào thì hay chút ấy.

Nhưng Amy đã quá bực tức, đến cả giọng cũng nghẹn ngào.

"Tiểu thư à, người có thể nhịn được nhưng em thì không thể nhịn được nữa rồi. Rõ ràng là cậu Lăng không muốn gặp cô ấy, cô ấy lại một mực muốn kéo cậu Lăng về phòng, cậu Lăng đã có hôn ước với Trân Tâm tiểu thư của Nam gia rồi, có ai là không biết chứ, vậy mà cô ấy dám làm ra hành động kia. Sau đó là phu nhân đến mắng chửi cô ấy một trận. Tuy là ban đầu bị người và em nhìn thấy nhưng chúng ta cũng không rảnh đến mức đi nói lại với phu nhân, vậy mà cô hai lại cho là tiểu thư là người đã gọi phu nhân đến. Cô ấy có trút giận lên em cũng không sao, nhưng cô ấy lại trút giận lên người..." Amy run rẩy đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô. "Người nhìn xem, khuôn mặt người đã sưng đến mức này rồi....em...em nhìn thấy mà xót xa..." Amy chợt rưng rưng bật khóc.

Uông Thư Vỹ ôm lấy Amy, nghẹn ngào nói.

"Tôi không sao mà..."

Đúng vậy, chỉ là một cái tát thôi mà, cô trước kia cũng đã chịu đủ mọi khổ đau, như thế này thì đã là gì đâu chứ. Nhưng chỉ là trước kia cô bơ vơ cô độc. Còn lúc này thì khác, Amy rơi nước mắt vì cô. Mạc Khởi đau lòng vì cô. Như thế này là quá đủ rồi. Cô chẳng còn mong gì hơn nữa.

Mạc Khởi nghe lời Amy nói, bàn tay hắn khẽ siết lại thật chặt, ánh mắt lóe lên tia đau lòng không dễ gì che giấu. Mưa bên ngoài rì rào, hắn nhìn Uông Thư Vỹ, rồi lại nhìn xuống đôi chân mình, nỗi dày vò trong lòng lại quặn thắt từng cơn. Đau đớn, nghẹt thở.

Đêm ấy, hắn bôi thuốc cho cô, cô ngồi trên giường, giường cao, chân cô còn không chạm tới đất, cô hơi vung vẩy đôi chân, tinh nghịch đùa.

Hắn không nói gì, cũng không quở trách cô như mọi ngày. Chỉ lẳng lặng mà bôi thuốc. Thuốc tiêu sưng có mùi bạc hà, thơm mát như hơi thở của cô, khi ngón tay hắn chạm vào gò má nhỏ bé của cô, cả trái tim đều như muốn tan ra. Lúc này, hắn thực sự muốn phá vỡ tấm ngăn cách vô hình nào đó mà lấn sâu. Nhưng thật may, hắn còn có thể kiềm chế.

Cô nheo mắt, tay đưa lên chạm vào gò má.

"Anh bôi lâu như vậy, nó lại sưng lên nữa cho xem..."

Hắn gạt tay cô xuống.

"Đừng chạm vào."

Cô ngoan ngoãn đưa tay xuống.

Hắn đậy nắp rồi cất lọ thuốc vào trong hộp, nhìn cô, lại nói.

"Không có lần sau."

Cô xị mặt.

"Em cũng đâu có muốn."

"Em có thể để cho người khác bắt nạt dễ dàng như vậy à?"

"Vậy thì anh ra mặt cho em là được rồi..." Cô cười.

Hắn véo mũi cô.

"Tôi đâu thể bảo vệ em mãi."

Cô cười tít mắt.

"Vậy thì em sẽ bám lấy anh, ăn cơm cũng không buông tay."

Hắn liếc cô một cái.

"Chỉ giỏi đùa cợt."

Cô bảo.

"Em không đùa."



Hắn nói.

"Nếu như sau này tôi không còn nữa, vậy thì ai sẽ bảo vệ cho em."

Cô nghĩ lời của hắn là đùa. Khuôn mặt khẽ ghé sát hắn quan sát. Cười khúc khích.

"Em tưởng anh là thần tiên chứ, không phải thần tiên bất tử sao?"

Mạc Khởi bỗng thẫn thờ trước ánh mắt quá đỗi xinh đẹp của cô. Nhận ra mình vừa bị cô trêu đùa. Hắn hắng giọng.

"Nếu tôi mà là thần tiên nhất định sẽ biến em thành hòn đá. Cho em khỏi chạy nhảy trước mặt tôi."

Cô khịt mũi.

"Vậy thì anh phải vác theo hòn đá rất mệt đó nha. Chi bằng anh biến em thành mèo con đi, em sẽ biết điều mà tự động chạy theo anh!!!"

Mạc Khởi lại liếc cô. Cô thì cứ cười, khuôn mặt sưng đỏ thế kia, trông thế nào cũng thấy đáng yêu là sao đây.

Hắn bất giác cười, đêm tối như mực, gió lạnh thế nào vẫn không thể làm lu mờ đi nụ cười tươi sáng ấy. Giây phút được ở bên cạnh cô như thế này, hắn chỉ sợ là không còn nhiều nữa.

___________

Trời đã thực sự vào mùa.

Bên ngoài trời trong xanh, thời tiết đã chuyển sang mùa đông, cái lạnh như xé da thịt này thật làm cho người ta khó chịu.

Hôm nay bác sĩ đã đến khám định kỳ cho Mạc Khởi. Tình trạng hai chân của hắn vẫn không có tiến triển, dạo gần đây ho khan ngày một nhiều hơn. Bác sĩ có kê cho mấy đơn thuốc, thế nhưng cô thực sự lại nghi ngờ công dụng của mấy loại thuốc này. Hắn lúc đã uống thuốc so với không uống chẳng có gì khác nhau.

Rót một cốc trà nóng đặt lên tay hắn, cô khẽ chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu Mạc Khởi.

Hắn cười cô.

"Con bé này, càng lớn lại càng giống bà cụ non."

Cô thì không cười, trái lại còn giận hờn hắn.

"Anh thôi đi, so với cười em còn không bằng tiết kiệm sức lực đi, trời lạnh như thế còn muốn ngắm hồ nước."

Hắn nhìn về phía xa, nơi mặt hồ còn đang chuyển động lăn tăn, trời lạnh đến nỗi khiến những bụi cỏ nhỏ đã chết úa từ lúc nào, rủ xuống hồ nước nhìn xác xơ.

"Tôi muốn ngắm chuồn chuồn đỏ, không phải em cũng rất thích chuồn chuồn đỏ sao?"

Cô dõi theo anh mắt của hắn, khẽ thở dài thườn thượt.

"Anh còn bảo em ngốc, anh mới là người ngốc, mùa đông lạnh như thế này, đến mặt hồ cũng muốn đóng cả băng, chuồn chuồn đâu ra cho anh xem."

Nghe cô trách móc, hắn chỉ cười.

"Thật nhỉ..."

Cô lắc đầu, nhìn tàn cảnh xơ xác, trong lòng cũng lạnh lẽo theo, nhớ khi mới đến Mạc gia, đã là mùa xuân của hai năm trước rồi. Thời gian trôi qua cũng thực nhanh.

"Chuồn chuồn đỏ...." Sinh vật này lại làm cho cô nhớ đến người đàn ông đã tặng cho cô chiếc kẹp tóc pha lê chuồn chuồn đỏ năm đó. Trong ký ức mơ hồ của cô, anh là một người vô cùng đẹp đẽ, cao lớn, có nụ cười rất đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK