Thời gian vẫn trôi đi, từng thời khắc, Uông Chính Thành đều cảm thấy như bản thân đang dần chết đi. Thân xác hắn hao mon dàn, nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng dã nhợt nhạt. Mạc Nghiên cũng không biết phải làm sao, chỉ nhìn hắn từ xa, thật lâu cũng không dám bước lại gần.
Đã hơn hai tháng trời, bọn họ lần theo những gì mà Kha Anh nói, tìm cũng đã tìm, chỉ là có thế nào vẫn không thể tìm được cô. Uông Chính Thành bệnh cũ tái phát, vết thương ở tòa thành lâu năm đó như lấy đi của hắn nửa cái mạng, lần này, Uông Thư Vỹ cũng coi như đã đem cái nửa còn lại đi mất, chút hơi tàn này của Uông Chính Thành, chỉ sợ là sẽ chẳng bao lâu nữa là sẽ biến mất.
Uông Tịnh Lam cũng không biết phải làm sao, cơ thể của người đàn ông này vốn đã suy kiệt, giờ đây, sự sống đối với hắn quá mức xa sỉ. Thâm tâm đau đớn vì môt người, vết thương lòng sẽ còn đau đớn hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Mạc Nghiên trong lòng ngổn ngang, cuối cùng lại quay lưng đi, hắn không dám đối mặt với một Uông Chính Thành như thế, bởi vì những lời mà Uông Chính Thành muốn nghe, hắn lại không có cách nào nói ra.
_____________________
Những ngày tiếp sau đó, đối với Uông Chính Thành chính là địa ngục tối tăm, sống không bằng chết. Người của hắn sau bao ngày điều tra, cuối cùng cũng đã tìm thấy Uông Thư Vỹ, nhưng lúc này, cô chỉ còn là một cái xác trơ xương nằm giữa lòng biển sâu. Người ta nói, Uông Thư Vỹ bị đem bán đến Philippines, giữa đường tàu gặp bão, toàn bộ người trên đó đều chết hết, vậy thì cô làm sao có thể sống xót.
Ưng Liêm đưa đến trước mặt một chiếc dây chuyền mặt hình chữ thập. Bất lực mà nói.
"Cô ấy...đã không còn nữa, đại dương sâu thẳm, chiếc tàu đó, cũng đã chìm xuống dưới biển, không thể trục vớt, chiếc dâu chuyền này, cũng là người của chúng ta liều mình lặn xuống tìm được....cậu chủ...."
Uông Chính Thành dường như chết lặng, mặt dây chuyền sáng chói, lấp lánh như những giọt sương. Nhưng lúc này trước mặt hắn, lại nhuốm đầy màu máu. Bàn tay hắn chạm vào, chỉ thấy lạnh, thật lạnh, chẳng còn hơi ấm nào nữa rồi.
Cô đã chết ư, không, hắn làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn đầy thương đau này đây.
Ánh mắt hắn vô hồn, sắc mặt đã nhợt nhạt đi hơn rất nhiều, hắn đã sai rồi, đã sai rồi, ông trời có thể phạt hắn, có thể để hắn chết ngàn vạn lần, nhưng tại sao lại tước đoạt đi người con gái của hắn. Sinh mạng hắn, linh hồn hắn.
Bên ngoài gió lùa vào, mái tóc trên bờ mi khẽ rung chuyển, trái tim đã chết, đến linh hồn cũng biến mất không còn tăm hơi. Bàn tay hắn buông thõng, chiếc dây chuyền rơi xuống mặt đất, hắn đau đớn thổ huyết, dòng máu nhuốm đỏ chiếc dây chuyền. Tơ máu trong đôi mắt chằng chịt, trói buộc thể xác hắn gục xuống dưới sàn nhà. Là cái chết, có lẽ cũng chẳng có thể khiến hắn sợ hãi được nữa.
"Cậu chủ!!!"
________________________________
"Tình trạng của Uông chính thành không khả quan cho lắm."
"Không còn cách nào cứu vãn sao?"
Tịnh Lam thở dài.
"Vốn là anh ta không muốn sống nữa"
Mạc Nghiên trầm ngâm. Đã mấy tháng kể từ ngày đó, không ăn không uống, cầm cự bằng cách truyền dinh dưỡng. Cứ kéo dài mãi. Cũng không được.
Tịnh Lam ôm lấy vai lạnh, nhìn ra ngoài trời.
"Nếu như anh ta muốn chết, cứ để anh ta chết đi, như vậy sẽ thoải mái hơn là cứ sống trong dày vò..."
"Nhưng cậu ta ta không phải muốn chết, chỉ là vì trên đời này không còn người mà cậu ta yêu, thế nên một chút vướng bận cũng không có."
Phải, Uông Chính Thành đã mất đi niềm tin sống, ngay cả chút vướng bận thực sự cũng không có. Nhiều lúc, thấy hắn ngơ ngác mắt nhìn lên tràn nhà, hệt như một cái xác không hồn. Mạc Nghiên thật không dám tin con người trước mặt chính là con người ngang tàn làm bao chuyện ác không gớm tay. Năm tháng trôi qua, có bao nhiêu chuyện là chưa trải qua, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, chỉ có duy nhất lần này. Có lẽ là đả kích lớn nhất cuộc đời hắn.
Hôm qua người của Uông gia có đến, nói đúng hơn là Uông Bạch, ông ta uy hiếp muốn đưa Uông Chính Thành đi. Vẫn là Thiên Huyền có mặt mũi, ông ta chưa thể đưa Uông Chính Thành đi được. Nhưng nếu như ông ta lại đến lần nữa. Vậy thì phải làm như thế nào đây?
____________________
Đêm về, Tịnh Lam trong lòng Mạc Nghiên lại gặp ác mộng, vùng dậy trong đêm. Mồ hôi đổ ướt tóc, Mạc Nghiên xót xa an ủi cô. Nhưng Tịnh Lam lại bật khóc.
"Mạc Nghiên..... có phải Thư Vỹ vẫn còn sống hay không, em ấy chưa chết, có đúng không..... Có phải em ấy đang rất cô đơn không?"
Mạc Nghiên bỗng dưng im lặng, không biết phải nói với cô như thế nào, sự thật là sự thật, nhưng nói ra lại quá tàn nhẫn. Đối với bất kỳ ai, sự ra đi của Uông Thư vỹ đều là một vết dao đâm, để lại vết sẹo quá lớn. Hắn chỉ biết ôm lấy cô, vỗ về cô như một đứa trẻ.
"Cô ấy đã tìm được nơi mình thuộc về...chắc chắn sẽ không còn cô đơn nữa..."
Nhưng Tịnh Lam lại càng run rẩy, cô nép trong lòng hắn, khóc đến tê tâm.
Lúc này Mạc Nghiên mới ý thức được, chuyện này, đã nghiêm trọng đến mức nào.
________________________
Ngày hôm sau, quả thật Uông Bạch đã thực sự đích thân đến. Đây là điều chưa từng có trong tiền lệ. Mạc Nghiên đây cũng là lần đầu tiên được gặp người đàn ông quyền lực trong truyền thuyết này.
Một đoàn xe đen nghịt vây quanh cổng lớn, Mạc Nghiên lững thững đi ra, lạnh lùng như một tảng băng.
Uông Bạch ngồi trong xe, lại vốn không có ý định xuống xe. Cửa sổ mở một nửa, từ góc nghiêng, có thể thấy được người bên trong. Là một ông lão hơn 70 tuổi, tuy nhiên trông còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, gương mặt cương nghị, hai bên ông mày đậm, sắc bén như lưỡi đao, tóc lốm đốm bạc, và điều đặc biệt chính là sắc khí, khí chất bậc vương giả không thể giả mạo trên người ông lại làm cho người khác khiếp sợ. Bất quá Mạc Nghiên có thứ gì là chưa từng trải qua, đối mặt với người như thế này, vẫn có thể thản nhiên.
"Đại lão, tôi nể ông là người lớn, nơi này có người bệnh, không hợp với máu me. Vẫn là lời hôm qua, mời ông về cho."
Uông Bạch vẫn không nói gì. Bên cạnh, một người phụ nữ trung tuổi ăn vận đoan trang nghiêm nghị thay mặt ông ta nói.
"Cậu Mạc, cậu cũng biết chúng tôi đến đây là vì lý do gì, nếu như không thể đưa được cậu cả đi, vậy thì giữa chúng ta, cũng không thể nói chuyện được nữa."
Mạc Nghiên chỉ hừ một tiếng, hai tay đút vào túi quần. Chưa kịp nói gì, thì Y Y đã chạy ra ngoài, theo sau là Jack LK.
"Làm như chúng tôi muốn nói chuyện cùng các người lắm vậy. Tôi nói cho các người biết, mười dặm nơi này đều là địa bàn của Thiên Huyền, một ông lão như ông mà muốn thoát khỏi nơi này, hừ, cũng phải xem con nhóc này có đồng ý không đã!!!"
Mạc Nghiên thở dài, nhìn về phía LK. Tên chết giẫm, còn không mau quản người của cậu cho chặt.
"Cô gái, cô nói vậy là không đúng rồi. Uông Chính Thành là cháu nội của Uông lão, chúng ta đưa cậu ấy về là để chữa trị, cũng không phải để hại cậu ấy."
Y Y bĩu môi.
"Giả bộ nhân nghĩa, mấy người quần áo chỉn chu, mặt mày sáng lạng vậy mà bên trong không biết làm ra bao nhiêu chuyện độc ác, còn nói không hại? Đừng tưởng tôi không biết, năm đó...."
"Y Y...không được vô lễ!!!" LK đi đến kéo lấy tay cô.
"Nhưng em..."
"Mọi chuyện cứ để Mạc Nghiên đi."
Y Y không can tâm, nhưng LK đã nói vậy, cô cũng chỉ đành cắn răng lùi về đằng sau.
Uông Lão trước giờ làm việc chưa từng có chuyện thương lượng, một khi đã quyết, chắc chắc sẽ làm cho bằng được. Mạc Nghiên biết rõ điều này, như hắn vẫn muốn nói một câu. Hướng tám bước đi tới, vệ sĩ đã chặn lấy hắn, nhưng không sao, miễn là Uông lão có thể nghe thấy lời này được.
"Mười năm trước, ông hại Uông Chính Thành chết, ông lại tìm ra một Uông Chính Thành khác. Lẽ nào lần này, ông lại định hại chết hắn một lần nữa, rồi lại nặn ra một người giống hệt cậu ta sao?"
Uông Bạch không nói gì, nhưng rõ rằng nơi chân mày sắc bén đã khẽ động. Chuyện này không phải ai cũng biết. Đó là cái vảy ngược của ông ta.
Mạc Nghiên chỉ cười giễu.
"Nếu như không phải hết cách, tôi cũng sẽ không nhượng bộ, nói đi cũng phải nói lại, giữa ông và cậu ấy có mối thù không thể nào buông. Nếu như cứ vậy đến khi chết, ông cũng sẽ ôm nó xuống mồ. Sao phải cứ phải dày vò nhau như vậy..."
"Dày vò? Như thế nào là dày vò?"
Lúc này Uông Bạch mới mở miệng, giọng nói ồm ồm, trầm thấp nhưng đầy đanh thép và uy nghiêm.
"Không phải sao? Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, cậu ta luôn là con cờ trong tay ông, kể cả điều bản thân muốn làm, cũng chưa từng được quyết định."
"Cậu cho là tôi dày vò nó...?"
Mạc Nghiên không nói gì.
Uông Bạch quay gương mặt qua, như có như không mà nhìn vào Mạc Nghiên. Ánh mắt này, tư thái này đúng thật là với Uông Chính Thành như một. Loại cảm giác một thợ săn lâu năm đáng gờm nhìn một tên lang băm.
"Những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho nó. Là người thừa kế của Uông gia, tất cả mọi thứ đều phải trở nên hoàn hảo nhất. Nếu như nó không trải qua những chuyện đó, sao có đủ bản lĩnh để trở thành một người trên vạn người?"
Ông ta nói ra lời đó, lại khiến cho Mạc Nghiên cảm thấy thật nực cười.
Từ lúc nào mà quyền sống của một con người lại nằm gọn trong tay một người khác, mặc người khác thay đổi số mệnh của mình chứ.
"Đó chỉ là điều ông muốn, Uông chính Thành chưa từng nói muốn điều đó!!!!"
"Nó mang họ Uông, từ lúc sinh ra, đó là sứ mệnh của nó."
"Họ Uông? Haha" Mạc Nghiên phá lên cười. "Có phải ông đã quên, năm đó Uông Chính Thành, à không, phải gọi là Phong Quỳ mới đúng, cậu ta đã phải lăn lộn sống chết như thế nào ở New York không? Cậu ta làm một tên côn đồ, một kẻ vô gia cư, sống dưới gầm cầu, dùng nắm đấm để kiếm ăn. Đến khi có điều kiện một chút, có thể về nước, ông liền cho người truy lùng cậu ta, khiến cậu ta cùng đường phải gia nhập Bistin. Làm một tên lính đánh thuê rẻ mạt, mất đi cảm xúc, trở thành cỗ máy giết người. Nếu như không phải năm đó Uông Chính Thành thật sự bị chết, liệu rằng người anh em song sinh của cậu ta là Phong Quỳ có còn được sống hay không? Hay là lúc này, đã trở thành một cái xác khô rồi?"
Đã hơn hai tháng trời, bọn họ lần theo những gì mà Kha Anh nói, tìm cũng đã tìm, chỉ là có thế nào vẫn không thể tìm được cô. Uông Chính Thành bệnh cũ tái phát, vết thương ở tòa thành lâu năm đó như lấy đi của hắn nửa cái mạng, lần này, Uông Thư Vỹ cũng coi như đã đem cái nửa còn lại đi mất, chút hơi tàn này của Uông Chính Thành, chỉ sợ là sẽ chẳng bao lâu nữa là sẽ biến mất.
Uông Tịnh Lam cũng không biết phải làm sao, cơ thể của người đàn ông này vốn đã suy kiệt, giờ đây, sự sống đối với hắn quá mức xa sỉ. Thâm tâm đau đớn vì môt người, vết thương lòng sẽ còn đau đớn hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Mạc Nghiên trong lòng ngổn ngang, cuối cùng lại quay lưng đi, hắn không dám đối mặt với một Uông Chính Thành như thế, bởi vì những lời mà Uông Chính Thành muốn nghe, hắn lại không có cách nào nói ra.
_____________________
Những ngày tiếp sau đó, đối với Uông Chính Thành chính là địa ngục tối tăm, sống không bằng chết. Người của hắn sau bao ngày điều tra, cuối cùng cũng đã tìm thấy Uông Thư Vỹ, nhưng lúc này, cô chỉ còn là một cái xác trơ xương nằm giữa lòng biển sâu. Người ta nói, Uông Thư Vỹ bị đem bán đến Philippines, giữa đường tàu gặp bão, toàn bộ người trên đó đều chết hết, vậy thì cô làm sao có thể sống xót.
Ưng Liêm đưa đến trước mặt một chiếc dây chuyền mặt hình chữ thập. Bất lực mà nói.
"Cô ấy...đã không còn nữa, đại dương sâu thẳm, chiếc tàu đó, cũng đã chìm xuống dưới biển, không thể trục vớt, chiếc dâu chuyền này, cũng là người của chúng ta liều mình lặn xuống tìm được....cậu chủ...."
Uông Chính Thành dường như chết lặng, mặt dây chuyền sáng chói, lấp lánh như những giọt sương. Nhưng lúc này trước mặt hắn, lại nhuốm đầy màu máu. Bàn tay hắn chạm vào, chỉ thấy lạnh, thật lạnh, chẳng còn hơi ấm nào nữa rồi.
Cô đã chết ư, không, hắn làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn đầy thương đau này đây.
Ánh mắt hắn vô hồn, sắc mặt đã nhợt nhạt đi hơn rất nhiều, hắn đã sai rồi, đã sai rồi, ông trời có thể phạt hắn, có thể để hắn chết ngàn vạn lần, nhưng tại sao lại tước đoạt đi người con gái của hắn. Sinh mạng hắn, linh hồn hắn.
Bên ngoài gió lùa vào, mái tóc trên bờ mi khẽ rung chuyển, trái tim đã chết, đến linh hồn cũng biến mất không còn tăm hơi. Bàn tay hắn buông thõng, chiếc dây chuyền rơi xuống mặt đất, hắn đau đớn thổ huyết, dòng máu nhuốm đỏ chiếc dây chuyền. Tơ máu trong đôi mắt chằng chịt, trói buộc thể xác hắn gục xuống dưới sàn nhà. Là cái chết, có lẽ cũng chẳng có thể khiến hắn sợ hãi được nữa.
"Cậu chủ!!!"
________________________________
"Tình trạng của Uông chính thành không khả quan cho lắm."
"Không còn cách nào cứu vãn sao?"
Tịnh Lam thở dài.
"Vốn là anh ta không muốn sống nữa"
Mạc Nghiên trầm ngâm. Đã mấy tháng kể từ ngày đó, không ăn không uống, cầm cự bằng cách truyền dinh dưỡng. Cứ kéo dài mãi. Cũng không được.
Tịnh Lam ôm lấy vai lạnh, nhìn ra ngoài trời.
"Nếu như anh ta muốn chết, cứ để anh ta chết đi, như vậy sẽ thoải mái hơn là cứ sống trong dày vò..."
"Nhưng cậu ta ta không phải muốn chết, chỉ là vì trên đời này không còn người mà cậu ta yêu, thế nên một chút vướng bận cũng không có."
Phải, Uông Chính Thành đã mất đi niềm tin sống, ngay cả chút vướng bận thực sự cũng không có. Nhiều lúc, thấy hắn ngơ ngác mắt nhìn lên tràn nhà, hệt như một cái xác không hồn. Mạc Nghiên thật không dám tin con người trước mặt chính là con người ngang tàn làm bao chuyện ác không gớm tay. Năm tháng trôi qua, có bao nhiêu chuyện là chưa trải qua, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, chỉ có duy nhất lần này. Có lẽ là đả kích lớn nhất cuộc đời hắn.
Hôm qua người của Uông gia có đến, nói đúng hơn là Uông Bạch, ông ta uy hiếp muốn đưa Uông Chính Thành đi. Vẫn là Thiên Huyền có mặt mũi, ông ta chưa thể đưa Uông Chính Thành đi được. Nhưng nếu như ông ta lại đến lần nữa. Vậy thì phải làm như thế nào đây?
____________________
Đêm về, Tịnh Lam trong lòng Mạc Nghiên lại gặp ác mộng, vùng dậy trong đêm. Mồ hôi đổ ướt tóc, Mạc Nghiên xót xa an ủi cô. Nhưng Tịnh Lam lại bật khóc.
"Mạc Nghiên..... có phải Thư Vỹ vẫn còn sống hay không, em ấy chưa chết, có đúng không..... Có phải em ấy đang rất cô đơn không?"
Mạc Nghiên bỗng dưng im lặng, không biết phải nói với cô như thế nào, sự thật là sự thật, nhưng nói ra lại quá tàn nhẫn. Đối với bất kỳ ai, sự ra đi của Uông Thư vỹ đều là một vết dao đâm, để lại vết sẹo quá lớn. Hắn chỉ biết ôm lấy cô, vỗ về cô như một đứa trẻ.
"Cô ấy đã tìm được nơi mình thuộc về...chắc chắn sẽ không còn cô đơn nữa..."
Nhưng Tịnh Lam lại càng run rẩy, cô nép trong lòng hắn, khóc đến tê tâm.
Lúc này Mạc Nghiên mới ý thức được, chuyện này, đã nghiêm trọng đến mức nào.
________________________
Ngày hôm sau, quả thật Uông Bạch đã thực sự đích thân đến. Đây là điều chưa từng có trong tiền lệ. Mạc Nghiên đây cũng là lần đầu tiên được gặp người đàn ông quyền lực trong truyền thuyết này.
Một đoàn xe đen nghịt vây quanh cổng lớn, Mạc Nghiên lững thững đi ra, lạnh lùng như một tảng băng.
Uông Bạch ngồi trong xe, lại vốn không có ý định xuống xe. Cửa sổ mở một nửa, từ góc nghiêng, có thể thấy được người bên trong. Là một ông lão hơn 70 tuổi, tuy nhiên trông còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, gương mặt cương nghị, hai bên ông mày đậm, sắc bén như lưỡi đao, tóc lốm đốm bạc, và điều đặc biệt chính là sắc khí, khí chất bậc vương giả không thể giả mạo trên người ông lại làm cho người khác khiếp sợ. Bất quá Mạc Nghiên có thứ gì là chưa từng trải qua, đối mặt với người như thế này, vẫn có thể thản nhiên.
"Đại lão, tôi nể ông là người lớn, nơi này có người bệnh, không hợp với máu me. Vẫn là lời hôm qua, mời ông về cho."
Uông Bạch vẫn không nói gì. Bên cạnh, một người phụ nữ trung tuổi ăn vận đoan trang nghiêm nghị thay mặt ông ta nói.
"Cậu Mạc, cậu cũng biết chúng tôi đến đây là vì lý do gì, nếu như không thể đưa được cậu cả đi, vậy thì giữa chúng ta, cũng không thể nói chuyện được nữa."
Mạc Nghiên chỉ hừ một tiếng, hai tay đút vào túi quần. Chưa kịp nói gì, thì Y Y đã chạy ra ngoài, theo sau là Jack LK.
"Làm như chúng tôi muốn nói chuyện cùng các người lắm vậy. Tôi nói cho các người biết, mười dặm nơi này đều là địa bàn của Thiên Huyền, một ông lão như ông mà muốn thoát khỏi nơi này, hừ, cũng phải xem con nhóc này có đồng ý không đã!!!"
Mạc Nghiên thở dài, nhìn về phía LK. Tên chết giẫm, còn không mau quản người của cậu cho chặt.
"Cô gái, cô nói vậy là không đúng rồi. Uông Chính Thành là cháu nội của Uông lão, chúng ta đưa cậu ấy về là để chữa trị, cũng không phải để hại cậu ấy."
Y Y bĩu môi.
"Giả bộ nhân nghĩa, mấy người quần áo chỉn chu, mặt mày sáng lạng vậy mà bên trong không biết làm ra bao nhiêu chuyện độc ác, còn nói không hại? Đừng tưởng tôi không biết, năm đó...."
"Y Y...không được vô lễ!!!" LK đi đến kéo lấy tay cô.
"Nhưng em..."
"Mọi chuyện cứ để Mạc Nghiên đi."
Y Y không can tâm, nhưng LK đã nói vậy, cô cũng chỉ đành cắn răng lùi về đằng sau.
Uông Lão trước giờ làm việc chưa từng có chuyện thương lượng, một khi đã quyết, chắc chắc sẽ làm cho bằng được. Mạc Nghiên biết rõ điều này, như hắn vẫn muốn nói một câu. Hướng tám bước đi tới, vệ sĩ đã chặn lấy hắn, nhưng không sao, miễn là Uông lão có thể nghe thấy lời này được.
"Mười năm trước, ông hại Uông Chính Thành chết, ông lại tìm ra một Uông Chính Thành khác. Lẽ nào lần này, ông lại định hại chết hắn một lần nữa, rồi lại nặn ra một người giống hệt cậu ta sao?"
Uông Bạch không nói gì, nhưng rõ rằng nơi chân mày sắc bén đã khẽ động. Chuyện này không phải ai cũng biết. Đó là cái vảy ngược của ông ta.
Mạc Nghiên chỉ cười giễu.
"Nếu như không phải hết cách, tôi cũng sẽ không nhượng bộ, nói đi cũng phải nói lại, giữa ông và cậu ấy có mối thù không thể nào buông. Nếu như cứ vậy đến khi chết, ông cũng sẽ ôm nó xuống mồ. Sao phải cứ phải dày vò nhau như vậy..."
"Dày vò? Như thế nào là dày vò?"
Lúc này Uông Bạch mới mở miệng, giọng nói ồm ồm, trầm thấp nhưng đầy đanh thép và uy nghiêm.
"Không phải sao? Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, cậu ta luôn là con cờ trong tay ông, kể cả điều bản thân muốn làm, cũng chưa từng được quyết định."
"Cậu cho là tôi dày vò nó...?"
Mạc Nghiên không nói gì.
Uông Bạch quay gương mặt qua, như có như không mà nhìn vào Mạc Nghiên. Ánh mắt này, tư thái này đúng thật là với Uông Chính Thành như một. Loại cảm giác một thợ săn lâu năm đáng gờm nhìn một tên lang băm.
"Những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho nó. Là người thừa kế của Uông gia, tất cả mọi thứ đều phải trở nên hoàn hảo nhất. Nếu như nó không trải qua những chuyện đó, sao có đủ bản lĩnh để trở thành một người trên vạn người?"
Ông ta nói ra lời đó, lại khiến cho Mạc Nghiên cảm thấy thật nực cười.
Từ lúc nào mà quyền sống của một con người lại nằm gọn trong tay một người khác, mặc người khác thay đổi số mệnh của mình chứ.
"Đó chỉ là điều ông muốn, Uông chính Thành chưa từng nói muốn điều đó!!!!"
"Nó mang họ Uông, từ lúc sinh ra, đó là sứ mệnh của nó."
"Họ Uông? Haha" Mạc Nghiên phá lên cười. "Có phải ông đã quên, năm đó Uông Chính Thành, à không, phải gọi là Phong Quỳ mới đúng, cậu ta đã phải lăn lộn sống chết như thế nào ở New York không? Cậu ta làm một tên côn đồ, một kẻ vô gia cư, sống dưới gầm cầu, dùng nắm đấm để kiếm ăn. Đến khi có điều kiện một chút, có thể về nước, ông liền cho người truy lùng cậu ta, khiến cậu ta cùng đường phải gia nhập Bistin. Làm một tên lính đánh thuê rẻ mạt, mất đi cảm xúc, trở thành cỗ máy giết người. Nếu như không phải năm đó Uông Chính Thành thật sự bị chết, liệu rằng người anh em song sinh của cậu ta là Phong Quỳ có còn được sống hay không? Hay là lúc này, đã trở thành một cái xác khô rồi?"