Cho đến khi bình tĩnh trở lại, Thư Vỹ mới dừng khóc, Uông Phong Quỳ đưa cô vào trong nhà. Hắn khóa cửa là vì muốn cô được an toàn, không nghĩ tới lại khiến cho cô bị hoảng sợ.
Hắn lau đi nước mắt trên má cô.
''Đừng khóc...''
''Uông Chính Thành, em gặp ác mộng, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ vĩnh viễn rời xa em...''
''Thư Vỹ...giấc mơ thường trái với hiện thực...''
Cô vẫn cứ ôm chặt lấy hắn không buông. ''Em cũng rất muốn nghĩ như thế. Nhưng cơn ác mộng đó quá chân thực... Em sợ...''
Uông Chính Thành không biết phải nói gì với cô. Cơn ác mộng ấy chân thực, nhưng hắn cũng biết là một ngày không xa cơn ác mộng ấy sẽ trở thành sự thật thôi. Chỉ là hắn làm sao có thể nói với cô rằng, hắn thật sự sẽ phải bỏ rơi cô.
''Uông Chính Thành....'' Thư Vỹ ngẩng đầu lên, hôn vào môi hắn. Một nụ hôn thoáng qua nhẹ nhàng nhưng lại đem đến trăm ngàn ấm áp. ''Anh nợ em, một đời này cũng đừng hòng chạy trốn.''
Hắn nhìn cô, đôi mắt cô rơi lệ thật xinh đẹp nhưng lại càng yếu ớt.
Thư Vỹ lại hôn lên môi hắn lần nữa, một cảm giác hệt như điện giật khiến cả cơ thể hắn trở nên cứng đờ. Trong cơn mơ hồ hắn nghe được tiếng khóc nấc của cô. Cô nói hắn vô tâm, cũng trách hắn tàn nhẫn, nếu như hắn dám một lần nữa bỏ rơi cô, cô sẽ hận hắn đến chết.
Uông Phong Quỳ dường như đã bị cô gái trong tay khiến cho thần hồn điên đảo, nhưng hắn biết mình là kẻ như thế nào, hắn không thể làm hại cô. Còn một tia lý trí cuối cùng, hắn thở hổn hển mà tách cô như sợi dây leo ra khỏi cơ thể mình.
''Thư Vỹ...đừng...xin em....''
Nhưng cô gái lại ngước ánh mắt như pha lê của mình mà nhìn hắn, đôi môi nhỏ nhắn nói. ''Anh không cần em nữa ư? Chẳng lẽ giống như cơn ác mộng kia sao?''
Khoảng khắc ấy, dù cho có là sỏi đá cũng sẽ biến thành nước chảy. Uông Phong Quỳ là gã khốn, và hắn cũng chỉ muốn là kẻ khốn kiếp như thế mà thôi.
Trán hắn chạm đến trán cô, Thư Vỹ thấy được trong đôi mắt sâu thẳm kia là ánh dương cũng là mây mù. Giọng hắn khổ sở.
''Thư Vỹ...sao tôi có thể không cần em đây?''
Ngay phút đó, hắn cúi uống hôn lên gương mặt cô, nhẹ nhàng, gần gũi, rồi dần dần mạnh bạo và da diết. Giọt nước mắt còn trên mi cô vì một cái chớp mắt mà rơi xuống gò má, lăn xuống bờ môi đầy mặn chát. Hơi thở người đàn ông nóng rẫy như muốn thiêu đốt cả cháy tim và thể xác cô.
Nụ hôn dần sâu, Thư vỹ cảm thấy bàn tay hắn lạnh lẽo chạm đến da thịt mình, say sưa và tỉ mỉ, Có lúc sẽ vội vàng và cơn triền miên không lúc nào là trọn vẹn, cô đau đớn nhưng rồi chưa từng trải qua cảm giác lạ lùng hơn thế. Chính hắn cũng vậy, vì thân thể này, người con gái này, hắn đã trầm luân đến u mê, có hoán kiếp cũng không có cách nào tránh khỏi. Giống như một loại thuốc phiện. Một khi đã dính phải, không còn cách cứu chữa.
Hắn ôm lấy cơ thể cô trong tay, dường như là muốn nuốt lấy cô vào bụng, dù là xương cốt cũng không tha.
Thư Vỹ đáp lại hắn bằng tất cả những gì cô có, tất cả dịu dàng đời này của hắn đều dành cho cô, còn cô, ôn nhu đời này cũng trao hết cho hắn.
Bên ngoài cửa sổ lạnh giá tuyết rơi, trong căn phòng nhỏ, lại cháy lên những ngọn lửa tình nồng đậm.
-------------------------
Biết là sẽ không có kết quả nhưng vẫn lựa chọn trầm luân chính là cánh cửa gần nhất dẫn đến địa ngục. Uông Phong Quỳ cảm thấy đời này của hắn có lẽ cũng đã tàn tạ đến cùng cực rồi. Chỉ là cô gái này, không đáng bị hắn nhuốm bẩn, không đáng bị hắn kéo theo khổ sở.
Trong lồng ngực ấm áp thế này, Thư Vỹ cuối cùng cũng cảm thấy nỗi sợ qua đi. Uông Phong Quỳ vuốt ve mái tóc cô, ngón tay lại chạm phải vết thương trên trán cô. Hắn bỗng nhớ lại khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy đoạn video kia mà Uông Bạch gửi tới, trong lòng hắn không khỏi rét run, lại ôm cô càng thêm chặt.
''Đừng, em không thở được.'' Cô thò đầu ra mà nhìn hắn.
Uông Phong Quỳ cúi xuống.
''Sáng nay...vì sao em lại ở trong xe của tôi?''
Thư Vỹ chột dạ đưa ánh mắt đi chỗ khác.
Hắn hơi nhíu mày.
''Em không nói chuyện đó thì tôi cũng muốn biết em đã dùng cách nào mà có thể mua chuộc được Ưng Liêm.''
Thư Vỹ nuốt nước bọt, cũng cảm thấy đến bước này rồi có giấu diếm chắc cũng không có tác dụng gì cho nên mới lý nhí.
''Anh đừng trách cậu ấy, cậu ấy cũng là quan tâm đến anh thôi. Hơn nữa Mạc Nghiên... anh ấy đã sắp xếp hết rồi, sau khi chúng ta thoát khỏi Uông Bạch, anh ấy sẽ giúp chúng ta chạy trốn.''
Mạc Nghiên có thể giúp hắn, nhưng giúp được nhất thời không giúp được cả đời. Hắn không muốn cho Thư Vỹ một cuộc sống như thế.
''Em có biết làm như thế rất nguy hiểm hay không?''
Cô chu mỏ.
''Ai bảo anh cứng đầu như vậy, một mực đuổi em đi.''
''Tôi...." Hắn có chút không biết biện mình thế nào. "Vậy sao lúc đó lên xe rồi lại không nói cho tôi biết!!''
Không nói ra còn đỡ, nói ra cô còn bực mình đây.
''Khi đó anh lên xe là phóng xe đi như điên, em bị ngã, đầu đập xuống dưới sàn, bất tỉnh một hồi, đến khi tỉnh dậy thì...''
Uông Phong Quỳ mím môi.
''Được rồi...''
Cô im lặng nhìn hắn. Hắn nói.
''Về sau đừng mạo hiểm như vậy.''
Cô mỉm cười.
''Ừm...em biết rồi, không có lần sau nữa.''
------------------------
Buổi tối, căn nhà sáng đèn.
Thư Vỹ nhìn chiếc bánh ngọt đã bị nát trên dĩa, lại nhìn hắn. Uông Phong Quỳ xấu hổ.
''Xin lỗi, vừa nãy anh vội quá nên đã làm nó rơi xuống đất, may mà chiếc hộp tốt, không bị rơi xuống đất. Em ăn thử đi, mặc dù hơi xấu, nhưng chắc là sẽ ngon.''
Thư Vỹ cầm thìa lên, cô đâu phải chê nó xấu.
''Anh ăn cùng em đi.''
Hắn lắc đầu. ''Em ăn đi.''
Cô vẫn giữ động tác đút bánh, vậy là hắn đành cúi đầu ngậm một miếng. Sau đó xoa xoa đầu cô. ''Ngoan, anh đi nấu chút đồ ăn.''
Cô nghe thấy thế, vội vàng gật đầu.
Nhưng Uông Phong Quỳ vừa đi được vài bước mà ngoảnh đầu lại thì đã thấy cô cầm lấy dĩa bánh mà theo chân hắn. Hắn còn chưa kịp nói gì, cô đã nói trước.
''Em muốn nhìn anh nấu ăn!!!''
Hắn biết cô là muốn bám đuôi nên cũng không ngăn cản cô, chỉ bất đắc dĩ mà cười. Có lẽ Thư Vỹ cũng nhận ra mình trẻ con đến mức nào. Nhưng cô không muốn rời mắt khỏi hắn dù chỉ một hút, cô sợ hắn đi mất. Bởi vì cô luôn có một nỗi bất an, có lúc trong mơ, cô thấy hắn chết, chỉ bỏ lại cô một mình trên đời này.
Vậy là hắn nấu ăn, còn cô ngồi nhìn hắn, thỉnh thoảng cô chạy đến đút cho hắn miếng bánh ngọt. Rồi thỉnh thoảng, hắn đem thức ăn ra cho cô nếm. Tay nghề của Uông Phong Quỳ thì chẳng thể chê vào đâu, thức ăn ngon làm tâm trạng cô gái cũng trở nên thoải mái hơn. Sau khi dùng bữa xong. Thư Vỹ đi tắm, cô là con gái, Uông Phong Quỳ mua rất nhiều váy cho cô, còn hắn thì chỉ mặc mấy bộ đồ cũ có sẵn trong nhà.
Trời đã tối, hai người ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, bên ngoài những bông hoa hồng vẫn nở trái mùa rực rỡ. Khung cảnh bình yên hiếm có như làm người ta quên đi những sóng gió đang vùng vẫy ngoài kia.
Thư Vỹ tựa đầu vào vai hắn, bàn tay hai người đan xen, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp từ chiếc đèn nhỏ vô cùng đẹp đẽ. Cô nói.
''Em biết tất cả rồi...''
Nhưng hắn chỉ ''Ừm.'' Một tiếng.
''Vì sao anh không nói sự thật cho em biết?''
''Trước kia cũng rất muốn nói, chỉ là sau này, cảm thấy cũng không cần thiết nữa. Không phải đến cuối cùng, em vẫn bên cạnh anh sao...''
Cô nghĩ nghĩ. ''Vậy anh không cảm thấy ấm ức sao? Nếu là em...em sẽ cảm thấy rất ấm ức...''
''Anh xin lỗi.''
Cô chớp mắt. ''Sao anh lại xin lỗi?''
Hắn nói. ''Vì đã làm em ấm ức.''
Cô sửng sốt, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, chỉ là. ''Em không cần anh xin lỗi, chỉ cần từ nay trở về sau, anh không như thế nữa là được.''
Hắn nhìn cô, không nói gì. Cô nhíu mày. ''Sao thế? Chẳng lẽ sau này anh còn định bắt nạt em ư?''
Hắn bật cười. ''Không...''
''Vậy đồng ý với em, chúng ta đi cùng nhau được không?''
Nụ cười trên môi hắn hơi khựng lại.
Cô nóng lòng.
''Chẳng lẽ điều này cũng không được?''
''Không phải thế...tôi...."
Cô lườm hắn. ''Anh hứa đi!!!''
''Mau lên!!!''
Dưới sự thức giục đó, cuối cùng hắn cũng chỉ đành thỏa hiệp. ''Được rồi!!!''
''Không phải được rồi...''
''Tôi hứa với em.''
Vì thế Thư Vỹ liền vui vẻ, cô ôm lấy cánh tay hắn, cằm đặt trên vai hắn, khen hắn. ''Ngoan!!!''
----------------------------
Hai ngày tiếp sau đó cứ thế trôi qua, thời gian ngắn ngủi nhưng lại đem đến cảm giác bình yên hiếm có. Thư Vỹ suýt chút nữa đã quên rằng ngoài kia còn rất nhiều nguy hiểm.
Cô không biết sự biến mất của Uông Phong Quỳ đã khiến cho Uông Bạch nổi điên đến mức nào. Thậm chí lúc này chỉ cần hắn xuất hiện, chắc chắn tai mắt của lão ta sẽ nhanh chóng tìm ra Uông Phong Quỳ.
Nửa đêm Thư Vỹ thức giấc, bên cạnh vẫn còn hơi ấm nhưng chẳng thấy ai. Cô sợ hãi nhìn xung quanh, rồi bất chợt thấy được hắn đứng bên ngoài hành lang, rèm cửa bay bay theo gió, từng chút làm nhạt nhòa thân ảnh kia, hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Ánh sáng quá mức yếu ớt, nhưng có lẽ cô vẫn thấy được cái nhíu mày rất nhẹ kia của hắn.
Cô bước xuống giường, vừa lúc đó, hắn cảm nhận được cô gái đã thức giấc, bàn tay vẫn giữ điện thoại, thế nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn hướng về phía cô.
Thư Vỹ cứ đứng như thế đợi hắn, nhưng hắn cũng đã cúp điện thoại, đi đến bên cạnh cô.
''Anh đánh thức em à...''
Cô lắc đầu.
Hắn cầm lấy bàn tay cô. Đôi mắt sâu thẳm dường như không bao giờ có thể thấy đáy.
''Thư Vỹ....''
Đêm khuya tĩnh lặng khiến cho cô có thể nghe thấy cả hơi thở rất đỗi ấm áp của hắn. Thế nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an khó tưởng tượng.
Cô nhìn vào đôi mắt hắn.
''Bọn chúng tìm thấy chúng ta rồi sao?''
Uông Phong Quỳ không phủ nhận, hắn ôm cô vào lòng, dường như trái tim ấy đang run rẩy. Hắn nói.
''Anh xin lỗi....''
''Anh không cần xin lỗi, Uông Chính Thành...em muốn theo anh cả đời...thế nên dù cho có bất cứ chuyện gì, kể cả phải chết, em cũng sẽ ở bên anh...''
Chết ư, hắn không muốn cô chết, hắn muốn cô sống, sống thay cả phần đời dang dở của hắn, cô phải hạnh phúc và hạnh phúc. Cô không nên chôn vùi cùng kẻ như hắn mới phải.
Cô gái ngược lại tâm trạng rối bời của hắn lại càng như rõ ràng.
''Vậy chúng ta có phải rời đi ngay bây giờ không?'' Không để hắn kịp trả lời, cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay hắn, chạy đến bên tủ lấy chiếc túi ra.
''Không được, chúng ta phải nhanh lên. Nếu trời sáng rồi sẽ không an toàn. Chúng ta không cần lấy quá nhiều đồ, chỉ cần vài bộ quần áo là được. ''
Sau đó cô nhanh chóng sắp xếp quần áo vào túi. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm. ''Thẻ em còn tiền nhưng có lẽ không dùng được. May là vẫn còn một ít tiền mặt. ''
''Anh....'' Cô vừa nói, ngẩng đầu lên thì thấy hắn vẫn đứng ở đó. ''Anh sao vậy?''
Hắn đi đến, ngồi xuống vừa tầm mắt của cô.
''Em không sợ sao?''
''Còn anh?''
Hắn chợt ngẩn người.
Cô nói.
''Nếu anh không sợ em cũng sẽ không, chỉ cần cùng anh, vậy thì không có gì phải sợ cả.''
Chỉ cần có hắn ư, cuộc đời này của hắn quá đỗi cô đơn, khi còn là một đứa trẻ cho đến lúc trưởng thành đều như thế. Hắn cũng đã từng mơ mộng đến cô sẽ yêu hắn, nhưng lại chưa từng dám mơ mộng mong điều gì xa xôi hơn.
Chỉ là khi hắn sắp có được tất cả những gì hắn đã từng ước muốn, thì như đã định trước, tất cả đều sẽ nhanh chóng biến mất.
Hắn không sao, chỉ là có chút nuối tiếc.
Bàn tay chạm vào gương mặt cô gái, nụ cười của cô ấm áp hơn cả máu chảy trong người hắn, tiếc là về sau cũng không còn cơ hội ngắm nó nữa rồi. Lồng ngực hắn hơi khó thở, nhưng môi vẫn cố cười.
''Anh sẽ đưa em đến chỗ của Mạc Nghiên.''
Cô vui vẻ ôm lấy hắn.
''Được, chúng ta cùng đi!!!''
---------------------------------
Trời còn chưa sáng, Uông Phong Quỳ đã đưa Thư Vỹ đi. Khi hai người rời đi chưa lâu, một đám người xuất hiện đã bao vây lấy căn nhà. Sau đó nữa, cả căn nhà đã bốc cháy.
Trời đêm càng lúc càng lạnh, tuyết rơi càng lúc càng dày. Phía xa nhìn lại cũng chỉ thấy một màu trắng xóa. Trong xe, Thư Vỹ đã ngủ quên mất. Uông Phong Quỳ lái xe không dám ngừng lại. Thỉnh thoảng hắn ngoảnh đầu nhìn cô, sau đó kéo chiếc chăn mỏng lên cho cô gái.
Hắn lau đi nước mắt trên má cô.
''Đừng khóc...''
''Uông Chính Thành, em gặp ác mộng, em rất sợ, sợ một ngày anh sẽ vĩnh viễn rời xa em...''
''Thư Vỹ...giấc mơ thường trái với hiện thực...''
Cô vẫn cứ ôm chặt lấy hắn không buông. ''Em cũng rất muốn nghĩ như thế. Nhưng cơn ác mộng đó quá chân thực... Em sợ...''
Uông Chính Thành không biết phải nói gì với cô. Cơn ác mộng ấy chân thực, nhưng hắn cũng biết là một ngày không xa cơn ác mộng ấy sẽ trở thành sự thật thôi. Chỉ là hắn làm sao có thể nói với cô rằng, hắn thật sự sẽ phải bỏ rơi cô.
''Uông Chính Thành....'' Thư Vỹ ngẩng đầu lên, hôn vào môi hắn. Một nụ hôn thoáng qua nhẹ nhàng nhưng lại đem đến trăm ngàn ấm áp. ''Anh nợ em, một đời này cũng đừng hòng chạy trốn.''
Hắn nhìn cô, đôi mắt cô rơi lệ thật xinh đẹp nhưng lại càng yếu ớt.
Thư Vỹ lại hôn lên môi hắn lần nữa, một cảm giác hệt như điện giật khiến cả cơ thể hắn trở nên cứng đờ. Trong cơn mơ hồ hắn nghe được tiếng khóc nấc của cô. Cô nói hắn vô tâm, cũng trách hắn tàn nhẫn, nếu như hắn dám một lần nữa bỏ rơi cô, cô sẽ hận hắn đến chết.
Uông Phong Quỳ dường như đã bị cô gái trong tay khiến cho thần hồn điên đảo, nhưng hắn biết mình là kẻ như thế nào, hắn không thể làm hại cô. Còn một tia lý trí cuối cùng, hắn thở hổn hển mà tách cô như sợi dây leo ra khỏi cơ thể mình.
''Thư Vỹ...đừng...xin em....''
Nhưng cô gái lại ngước ánh mắt như pha lê của mình mà nhìn hắn, đôi môi nhỏ nhắn nói. ''Anh không cần em nữa ư? Chẳng lẽ giống như cơn ác mộng kia sao?''
Khoảng khắc ấy, dù cho có là sỏi đá cũng sẽ biến thành nước chảy. Uông Phong Quỳ là gã khốn, và hắn cũng chỉ muốn là kẻ khốn kiếp như thế mà thôi.
Trán hắn chạm đến trán cô, Thư Vỹ thấy được trong đôi mắt sâu thẳm kia là ánh dương cũng là mây mù. Giọng hắn khổ sở.
''Thư Vỹ...sao tôi có thể không cần em đây?''
Ngay phút đó, hắn cúi uống hôn lên gương mặt cô, nhẹ nhàng, gần gũi, rồi dần dần mạnh bạo và da diết. Giọt nước mắt còn trên mi cô vì một cái chớp mắt mà rơi xuống gò má, lăn xuống bờ môi đầy mặn chát. Hơi thở người đàn ông nóng rẫy như muốn thiêu đốt cả cháy tim và thể xác cô.
Nụ hôn dần sâu, Thư vỹ cảm thấy bàn tay hắn lạnh lẽo chạm đến da thịt mình, say sưa và tỉ mỉ, Có lúc sẽ vội vàng và cơn triền miên không lúc nào là trọn vẹn, cô đau đớn nhưng rồi chưa từng trải qua cảm giác lạ lùng hơn thế. Chính hắn cũng vậy, vì thân thể này, người con gái này, hắn đã trầm luân đến u mê, có hoán kiếp cũng không có cách nào tránh khỏi. Giống như một loại thuốc phiện. Một khi đã dính phải, không còn cách cứu chữa.
Hắn ôm lấy cơ thể cô trong tay, dường như là muốn nuốt lấy cô vào bụng, dù là xương cốt cũng không tha.
Thư Vỹ đáp lại hắn bằng tất cả những gì cô có, tất cả dịu dàng đời này của hắn đều dành cho cô, còn cô, ôn nhu đời này cũng trao hết cho hắn.
Bên ngoài cửa sổ lạnh giá tuyết rơi, trong căn phòng nhỏ, lại cháy lên những ngọn lửa tình nồng đậm.
-------------------------
Biết là sẽ không có kết quả nhưng vẫn lựa chọn trầm luân chính là cánh cửa gần nhất dẫn đến địa ngục. Uông Phong Quỳ cảm thấy đời này của hắn có lẽ cũng đã tàn tạ đến cùng cực rồi. Chỉ là cô gái này, không đáng bị hắn nhuốm bẩn, không đáng bị hắn kéo theo khổ sở.
Trong lồng ngực ấm áp thế này, Thư Vỹ cuối cùng cũng cảm thấy nỗi sợ qua đi. Uông Phong Quỳ vuốt ve mái tóc cô, ngón tay lại chạm phải vết thương trên trán cô. Hắn bỗng nhớ lại khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy đoạn video kia mà Uông Bạch gửi tới, trong lòng hắn không khỏi rét run, lại ôm cô càng thêm chặt.
''Đừng, em không thở được.'' Cô thò đầu ra mà nhìn hắn.
Uông Phong Quỳ cúi xuống.
''Sáng nay...vì sao em lại ở trong xe của tôi?''
Thư Vỹ chột dạ đưa ánh mắt đi chỗ khác.
Hắn hơi nhíu mày.
''Em không nói chuyện đó thì tôi cũng muốn biết em đã dùng cách nào mà có thể mua chuộc được Ưng Liêm.''
Thư Vỹ nuốt nước bọt, cũng cảm thấy đến bước này rồi có giấu diếm chắc cũng không có tác dụng gì cho nên mới lý nhí.
''Anh đừng trách cậu ấy, cậu ấy cũng là quan tâm đến anh thôi. Hơn nữa Mạc Nghiên... anh ấy đã sắp xếp hết rồi, sau khi chúng ta thoát khỏi Uông Bạch, anh ấy sẽ giúp chúng ta chạy trốn.''
Mạc Nghiên có thể giúp hắn, nhưng giúp được nhất thời không giúp được cả đời. Hắn không muốn cho Thư Vỹ một cuộc sống như thế.
''Em có biết làm như thế rất nguy hiểm hay không?''
Cô chu mỏ.
''Ai bảo anh cứng đầu như vậy, một mực đuổi em đi.''
''Tôi...." Hắn có chút không biết biện mình thế nào. "Vậy sao lúc đó lên xe rồi lại không nói cho tôi biết!!''
Không nói ra còn đỡ, nói ra cô còn bực mình đây.
''Khi đó anh lên xe là phóng xe đi như điên, em bị ngã, đầu đập xuống dưới sàn, bất tỉnh một hồi, đến khi tỉnh dậy thì...''
Uông Phong Quỳ mím môi.
''Được rồi...''
Cô im lặng nhìn hắn. Hắn nói.
''Về sau đừng mạo hiểm như vậy.''
Cô mỉm cười.
''Ừm...em biết rồi, không có lần sau nữa.''
------------------------
Buổi tối, căn nhà sáng đèn.
Thư Vỹ nhìn chiếc bánh ngọt đã bị nát trên dĩa, lại nhìn hắn. Uông Phong Quỳ xấu hổ.
''Xin lỗi, vừa nãy anh vội quá nên đã làm nó rơi xuống đất, may mà chiếc hộp tốt, không bị rơi xuống đất. Em ăn thử đi, mặc dù hơi xấu, nhưng chắc là sẽ ngon.''
Thư Vỹ cầm thìa lên, cô đâu phải chê nó xấu.
''Anh ăn cùng em đi.''
Hắn lắc đầu. ''Em ăn đi.''
Cô vẫn giữ động tác đút bánh, vậy là hắn đành cúi đầu ngậm một miếng. Sau đó xoa xoa đầu cô. ''Ngoan, anh đi nấu chút đồ ăn.''
Cô nghe thấy thế, vội vàng gật đầu.
Nhưng Uông Phong Quỳ vừa đi được vài bước mà ngoảnh đầu lại thì đã thấy cô cầm lấy dĩa bánh mà theo chân hắn. Hắn còn chưa kịp nói gì, cô đã nói trước.
''Em muốn nhìn anh nấu ăn!!!''
Hắn biết cô là muốn bám đuôi nên cũng không ngăn cản cô, chỉ bất đắc dĩ mà cười. Có lẽ Thư Vỹ cũng nhận ra mình trẻ con đến mức nào. Nhưng cô không muốn rời mắt khỏi hắn dù chỉ một hút, cô sợ hắn đi mất. Bởi vì cô luôn có một nỗi bất an, có lúc trong mơ, cô thấy hắn chết, chỉ bỏ lại cô một mình trên đời này.
Vậy là hắn nấu ăn, còn cô ngồi nhìn hắn, thỉnh thoảng cô chạy đến đút cho hắn miếng bánh ngọt. Rồi thỉnh thoảng, hắn đem thức ăn ra cho cô nếm. Tay nghề của Uông Phong Quỳ thì chẳng thể chê vào đâu, thức ăn ngon làm tâm trạng cô gái cũng trở nên thoải mái hơn. Sau khi dùng bữa xong. Thư Vỹ đi tắm, cô là con gái, Uông Phong Quỳ mua rất nhiều váy cho cô, còn hắn thì chỉ mặc mấy bộ đồ cũ có sẵn trong nhà.
Trời đã tối, hai người ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, bên ngoài những bông hoa hồng vẫn nở trái mùa rực rỡ. Khung cảnh bình yên hiếm có như làm người ta quên đi những sóng gió đang vùng vẫy ngoài kia.
Thư Vỹ tựa đầu vào vai hắn, bàn tay hai người đan xen, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp từ chiếc đèn nhỏ vô cùng đẹp đẽ. Cô nói.
''Em biết tất cả rồi...''
Nhưng hắn chỉ ''Ừm.'' Một tiếng.
''Vì sao anh không nói sự thật cho em biết?''
''Trước kia cũng rất muốn nói, chỉ là sau này, cảm thấy cũng không cần thiết nữa. Không phải đến cuối cùng, em vẫn bên cạnh anh sao...''
Cô nghĩ nghĩ. ''Vậy anh không cảm thấy ấm ức sao? Nếu là em...em sẽ cảm thấy rất ấm ức...''
''Anh xin lỗi.''
Cô chớp mắt. ''Sao anh lại xin lỗi?''
Hắn nói. ''Vì đã làm em ấm ức.''
Cô sửng sốt, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, chỉ là. ''Em không cần anh xin lỗi, chỉ cần từ nay trở về sau, anh không như thế nữa là được.''
Hắn nhìn cô, không nói gì. Cô nhíu mày. ''Sao thế? Chẳng lẽ sau này anh còn định bắt nạt em ư?''
Hắn bật cười. ''Không...''
''Vậy đồng ý với em, chúng ta đi cùng nhau được không?''
Nụ cười trên môi hắn hơi khựng lại.
Cô nóng lòng.
''Chẳng lẽ điều này cũng không được?''
''Không phải thế...tôi...."
Cô lườm hắn. ''Anh hứa đi!!!''
''Mau lên!!!''
Dưới sự thức giục đó, cuối cùng hắn cũng chỉ đành thỏa hiệp. ''Được rồi!!!''
''Không phải được rồi...''
''Tôi hứa với em.''
Vì thế Thư Vỹ liền vui vẻ, cô ôm lấy cánh tay hắn, cằm đặt trên vai hắn, khen hắn. ''Ngoan!!!''
----------------------------
Hai ngày tiếp sau đó cứ thế trôi qua, thời gian ngắn ngủi nhưng lại đem đến cảm giác bình yên hiếm có. Thư Vỹ suýt chút nữa đã quên rằng ngoài kia còn rất nhiều nguy hiểm.
Cô không biết sự biến mất của Uông Phong Quỳ đã khiến cho Uông Bạch nổi điên đến mức nào. Thậm chí lúc này chỉ cần hắn xuất hiện, chắc chắn tai mắt của lão ta sẽ nhanh chóng tìm ra Uông Phong Quỳ.
Nửa đêm Thư Vỹ thức giấc, bên cạnh vẫn còn hơi ấm nhưng chẳng thấy ai. Cô sợ hãi nhìn xung quanh, rồi bất chợt thấy được hắn đứng bên ngoài hành lang, rèm cửa bay bay theo gió, từng chút làm nhạt nhòa thân ảnh kia, hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Ánh sáng quá mức yếu ớt, nhưng có lẽ cô vẫn thấy được cái nhíu mày rất nhẹ kia của hắn.
Cô bước xuống giường, vừa lúc đó, hắn cảm nhận được cô gái đã thức giấc, bàn tay vẫn giữ điện thoại, thế nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn hướng về phía cô.
Thư Vỹ cứ đứng như thế đợi hắn, nhưng hắn cũng đã cúp điện thoại, đi đến bên cạnh cô.
''Anh đánh thức em à...''
Cô lắc đầu.
Hắn cầm lấy bàn tay cô. Đôi mắt sâu thẳm dường như không bao giờ có thể thấy đáy.
''Thư Vỹ....''
Đêm khuya tĩnh lặng khiến cho cô có thể nghe thấy cả hơi thở rất đỗi ấm áp của hắn. Thế nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an khó tưởng tượng.
Cô nhìn vào đôi mắt hắn.
''Bọn chúng tìm thấy chúng ta rồi sao?''
Uông Phong Quỳ không phủ nhận, hắn ôm cô vào lòng, dường như trái tim ấy đang run rẩy. Hắn nói.
''Anh xin lỗi....''
''Anh không cần xin lỗi, Uông Chính Thành...em muốn theo anh cả đời...thế nên dù cho có bất cứ chuyện gì, kể cả phải chết, em cũng sẽ ở bên anh...''
Chết ư, hắn không muốn cô chết, hắn muốn cô sống, sống thay cả phần đời dang dở của hắn, cô phải hạnh phúc và hạnh phúc. Cô không nên chôn vùi cùng kẻ như hắn mới phải.
Cô gái ngược lại tâm trạng rối bời của hắn lại càng như rõ ràng.
''Vậy chúng ta có phải rời đi ngay bây giờ không?'' Không để hắn kịp trả lời, cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay hắn, chạy đến bên tủ lấy chiếc túi ra.
''Không được, chúng ta phải nhanh lên. Nếu trời sáng rồi sẽ không an toàn. Chúng ta không cần lấy quá nhiều đồ, chỉ cần vài bộ quần áo là được. ''
Sau đó cô nhanh chóng sắp xếp quần áo vào túi. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm. ''Thẻ em còn tiền nhưng có lẽ không dùng được. May là vẫn còn một ít tiền mặt. ''
''Anh....'' Cô vừa nói, ngẩng đầu lên thì thấy hắn vẫn đứng ở đó. ''Anh sao vậy?''
Hắn đi đến, ngồi xuống vừa tầm mắt của cô.
''Em không sợ sao?''
''Còn anh?''
Hắn chợt ngẩn người.
Cô nói.
''Nếu anh không sợ em cũng sẽ không, chỉ cần cùng anh, vậy thì không có gì phải sợ cả.''
Chỉ cần có hắn ư, cuộc đời này của hắn quá đỗi cô đơn, khi còn là một đứa trẻ cho đến lúc trưởng thành đều như thế. Hắn cũng đã từng mơ mộng đến cô sẽ yêu hắn, nhưng lại chưa từng dám mơ mộng mong điều gì xa xôi hơn.
Chỉ là khi hắn sắp có được tất cả những gì hắn đã từng ước muốn, thì như đã định trước, tất cả đều sẽ nhanh chóng biến mất.
Hắn không sao, chỉ là có chút nuối tiếc.
Bàn tay chạm vào gương mặt cô gái, nụ cười của cô ấm áp hơn cả máu chảy trong người hắn, tiếc là về sau cũng không còn cơ hội ngắm nó nữa rồi. Lồng ngực hắn hơi khó thở, nhưng môi vẫn cố cười.
''Anh sẽ đưa em đến chỗ của Mạc Nghiên.''
Cô vui vẻ ôm lấy hắn.
''Được, chúng ta cùng đi!!!''
---------------------------------
Trời còn chưa sáng, Uông Phong Quỳ đã đưa Thư Vỹ đi. Khi hai người rời đi chưa lâu, một đám người xuất hiện đã bao vây lấy căn nhà. Sau đó nữa, cả căn nhà đã bốc cháy.
Trời đêm càng lúc càng lạnh, tuyết rơi càng lúc càng dày. Phía xa nhìn lại cũng chỉ thấy một màu trắng xóa. Trong xe, Thư Vỹ đã ngủ quên mất. Uông Phong Quỳ lái xe không dám ngừng lại. Thỉnh thoảng hắn ngoảnh đầu nhìn cô, sau đó kéo chiếc chăn mỏng lên cho cô gái.