Cô gái nửa thân nằm trên giường, chân vẫn còn đi dép co ro trên giường không đắp chăn. Vừa nghe thấy tiếng động thì liền mở mắt.
"Trân Tâm!!!!''
Nam Trân Tâm tưởng cô đã ngủ nên rón rén đi vào, thấy cô đã tỉnh thì cũng thẳng người. ''Sao chưa ngủ vậy? Cô khó chịu ở đâu sao?''
Thư Vỹ nhìn thấy Nam Trân Tâm, trong phút ấy mới thở ra một hơi.
''Tôi không sao, tôi đợi mãi không thấy cô trở về. Tôi lo lắng.''
Nam Trân Tâm cong môi. Ngồi xuống bên cạnh Thư Vỹ, lại nhìn thấy thức ăn đã dọn trên bàn nhưng cô vẫn còn chưa ăn. Mắt Thư Vỹ lại hơi sưng lên.
''Chưa ăn gì sao?''
''Ừm...đột nhiên mất khẩu vị.''
Mấy ngày này đồ ăn của bệnh viện cô ăn cũng phát ngán rồi. Chủ yếu là cơ thể mệt mỏi nên ăn cũng không vào.
Nam Trân Tâm cũng biết đồ ăn của bệnh viện quá công nghiệp, cũng không phải đồ ăn ngon miệng, chủ yếu là dựa theo tình trạng của bệnh nhân mà làm nên đảm bảo dinh dưỡng thôi.
Thư Vỹ ở viện cũng nhiều ngày rồi, vừa nãy cô có gặp bác sĩ trao đổi một chút về tình trạng của Nhạc Hiểu, dự định sẽ đưa hắn qua khám tổng quát một lần. Tiện thể cũng bàn một chút về tình trạng của Thư Vỹ. Cô yếu ớt xong hồi phục cũng nhanh, mai kia là có thể xuất viện được rồi.
Nghĩ nghĩ một lát, cô kéo tay Thư Vỹ.
''Đi theo tôi....''
Khi Thư Vỹ còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Nam Trân Tâm đưa đi mất.
Khuôn viên bệnh viện về đêm tương đối vắng vẻ, tám giờ tối nên vẫn còn một số người đi lại. Có vài chiếc ghế đá và bàn cho người nhà và bệnh nhân ngồi bên ngoài.
Nam Trân Tâm và Thư Vỹ ngồi gần một cái cây ngọc lan cao lớn, tán lá sum suê che đi một ít ánh sáng tỏa ra từ cột đèn bên cạnh.
Nam Trân Tâm đưa đến cho cô một tô mì thịt bò đầy đủ. Thư Vỹ nhìn tô mì mà sửng sốt, vừa rồi Trân Tâm nói đợi cô ấy, đi một lúc quay lại thì đã đem theo hai tô mì cùng hai ly nước.
''Của tôi là trà sữa, của cô chỉ là sữa thôi, cô còn chưa khỏe, cái gì cần kiêng thì vẫn phải kiêng.''
Thấy Thư Vỹ hơi ngơ người, cô lại thúc giục.
''Mau ăn đi...''
''Ừm...'' Cô cầm đũa lên.
Ban đêm, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, hai cô gái ngồi cạnh nhau, từ nơi này có thể nhìn ra bên ngoài kia xe cộ đi lại nhưng không có tiếng ồn.
Thư Vỹ cảm thấy Nam Trân Tâm hơi khác, tinh thần so với sáng nay rõ ràng là tốt hơn. Không phải mới ngày kia còn khóc sao.
''Sao vậy? Không ngon ư?'' Thấy Thư Vỹ lại ngẩn người, Nam Trân Tâm hỏi.
''Không phải...'' Cô ăn một niếng. Nhìn Nam Trân Tâm. ''Tôi hình như, thấy cô hơi khác...''
Nam Trân Tâm có hơi chột dạ.
''Hả....chỗ...chỗ nào khác...''
''Chỗ nào cũng khác...''
Nam Trân Tâm ôm lấy hai má của mình, môi không nhịn được mà cong lên.
''Dễ nhận ra vậy sao?''
''Ừm.'' Trên đời này có ba thứ không thể che giấu, đó là ho khan, say rượu, và yêu ai đó....
Kỳ thực Nam Trân Tâm là kiểu người dễ vui vẻ cũng dễ xúc động. Con người Nam Trân Tâm không giỏi che giấu, vui buồn đều thể hiện hết lên mặt giống như cô. Cho nên người thân quen một chút đầu có thể nhanh chóng nhận ra.
''Thật ra thì....'' Nam Trân Tâm cười cười, nhìn xung quanh một cái, lại cẩn thận ghé vào tai Thư Vỹ, nói thầm cái gì đó.
Bên kia cửa sổ, có một ánh nhìn thực thâm sâu xuyên qua không gian và từng lớp tách bụi nhìn hai người.
Cô gái kia nói gì đó với Thư Vỹ, cô nghe Nam Trân Tâm nói, ánh mắt dần biến đổi, từ kinh ngạc, sửng sốt đến đỏ mặt ngượng ngùng rồi bật cười...
Nụ cười xinh đẹp mà lại khiến lòng hắn nhói đau. Cô cười rồi, hắn có chút yên tâm, nhưng mà trong phút chốc cũng cảm thấy lạnh lùng. Cô không thích đứa con của hai người, cô vậy ra đã không còn yêu hắn nữa ư. Uông Chính Thành thực sự khổ sở. Hắn biết bản thân mình kém cỏi, biết mình sai lầm, nhưng hắn không thể ngăn bản thân ích kỷ.
Hắn yêu cô, cũng muốn đứa bé ấy, nhưng mà thực chất hắn lại chẳng có một cái nào cả.
Hắn từng điều tra về cuộc sống của Thư Vỹ trong suốt những năm tháng cô sống cùng Mạc Khởi. Người đó dạy cho Thư Vỹ tất cả, nâng niu yêu chiều cô, mà hắn từ đầu đến cuối chỉ yêu cô bằng bản năng, chưa bao giờ thực sự suy nghĩ thứ cô cần là gì.
Tên bạn học cùng cô tên là gì nhỉ, hắn cố nhớ lại nhưng không nhớ nổi, chỉ biết hắn họ Kha, là em trai của Kha Anh.
Cậu ta thích Thư Vỹ, cũng dùng bộ dáng thanh xuân của mình mong chờ và yêu cô, một cách đơn thuần nhất, chỉ thích là thích, cũng không dám biểu lộ. Cậu ta đối tốt với cô, đợi cô mỗi khi tan tầm sẽ được gặp cô. Chỉ là cô gái vô lo vô phế không nhận ra tình cảm của người khác.
Thư Vỹ xinh đẹp thiện lương, có ai mà không thích cô, hắn biết so với hắn, còn có nhiều người thích cô, tỷ như Khanh Trần, tỷ như mạc Khởi. Nhưng bọn họ đều đã chết. Chỉ có hắn là kẻ khốn nạn nhất, vậy mà vẫn không chết.
Đời này của hắn thực khổ, hắn không dám bước ra khỏi cái vỏ giả tạo này của mình, hắn không dám từ bỏ tấm mặt nạn Uông Chính Thành, không dám rời bỏ cô. Chính vì thế cứ hết lần này đến lần khác biến bản thân trở nên vô sỉ.
Thư Vỹ từ năm năm tuổi đã không còn là em gái của hắn nữa. Hắn cũng không có tình cảm gì đặc biệt với cô. Cho đến nhiều năm sau, hắn gặp lại cô, cảm thấy người em gái không có huyết thống này của mình giống như là vô cùng sợ hắn nhưng lại luôn theo một phương thức nào đó mà bám dính lấy hắn. Cô ở nhà bị Uông Hựu Dương bắt nạt, hắn làm ngơ. Cô bị gia đình lạnh nhạt, hắn cũng không quan tâm. Nhưng cô gái nhỏ ấy lại quan tâm chờ đợi ngày hắn trở về, đứng trước cửa phòng của hắn mà khóc.
Một đêm nọ hắn bị thương, khi trở về không một ai biết. Vì thế cũng không ai biết hắn ở trong căn phòng kia đang tự băng bó vết thương.
Cho nên hắn đã phát hiện ra cô gái nhỏ này có một thói quen kỳ lạ. Dù cho biết trong căn phòng kia không hề có người, cô vẫn ngồi trước cửa, tự trút hết nỗi uất ức của mình với hắn.
Đêm đó, hắn cách một cách cửa nghe cô khóc một mình, cô nói chó con của mình bị chết rồi. Từ nay về sau không có ai là bạn với cô nữa, cô cũng không dám có bạn nữa.
Trong trí nhớ của hắn, tuổi thơ của Thư Vỹ hoàn toàn là cô độc và mơ hồ. Một cô gái nhỏ đáng lẽ cần được yêu thương lại bị đối xử lạnh lùng như thế. Ấy vậy mà khi cô lớn lên vẫn mang trong mình sự thiện lương.
Hắn có chút bức bối, trời mùa thu rõ ràng trời lạnh, thế mà hắn cảm thấy nóng nực. Bởi chiếc kẹp tóc chuồn chuồn đỏ trong tay lại như một khối nham thạch, chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ đốt hắn thành tro bụi.
Mạc Khởi cho cô vui tươi cả đời. Khanh Trần để lại cho cô tấm chân tình của hắn. Còn Uông Phong Quỳ, hắn chỉ đem lại cho cô bất hạnh nhiều hơn....
Nhưng hắn không muốn buông tay cô, không muốn một chút nào.
Thư Vỹ ăn uống vui vẻ, cô uống sữa, chăm chú nghe Nam Trân Tâm kể chuyện gì đó, Nam Trân Tâm rất kích động, có lúc thì xấu hổ, khi lại hạnh phúc. Thư Vỹ một mặt ngưỡng mộ, một mặt vui vẻ.
Uông Phòng Quỳ cảm thấy hơi dao động một chút. Cô gái này xứng đáng được cười nhiều hơn thế. Bỏ qua hắn đi, hắn cũng chỉ là một kẻ khốn nạn thôi.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, hắn không nghe máy. Lúc này tinh hình trong nước không được tốt lắm, Uông Lâm không biết vì sao lại chọc tức Uông Bạch. Mạc Nghiên đã hối hắn về nước suốt mấy ngày nay rồi. Chỉ là hắn vẫn chần chừ chưa quyết định.
Về sau điện cho Ưng Liêm thì cậu ta nhận máy, chỉ nói với Mạc Nghiên rằng Thư Vỹ chưa xuất viện.
Mạc Nghiện á khẩu, vì thế nên mới không về nước á, bên này sắp lộn xộn hết cả rồi. Nhưng mà hắn cũng hiểu, hắn cũng có Uông Tịnh Lam đó thôi. Nếu là hắn, có phải chết hắn cũng sẽ ở lại chăm sóc cho vợ mình.
___________________
Vào tháng 10, Uông Bạch càng lúc càng cảm thấy Uông Phong Quỳ mang đến mối nguy cơ lớn cho ông ta. Dù cho ông ta đã nhanh trước một bước chuyển hết chứng cứ buộc tội của mình đi. Nỗi lo sợ vẫn từ từ nhen nhóm. Uông Phong Quỳ không giống với Uông Chính Thành, ông ta cảm thấy chính mình đã nuôi phải một con sói mắt trắng.
Nhìn xác Lý Nam Phong nằm trong lồng kính, làn da bà ta vẫn tươi sáng được ngâm trong một thứ dung dịch màu vàng đồng nhàn nhạt.
Uông Bạch đã già, tóc bạc hết cả đầu, khuôn mặt già nua nhắn nheo, bàn tay chạm vào tấm kính còn lạnh hơn cả. Đã nhiều năm rồi, ông ta chưa từng từ bỏ việc đưa Lý Nam Phong trở lại thế giới này. Từng ngày trôi qua đều là dày vò hay chăng, khổ sở cũng thế, nếu như lại có thể nhìn thấy bà ấy thêm một lần, vậy thì giá nào cũng đáng cả.
Ông ta đã hy sinh quá nhiều thứ, từ bỏ quá nhiều thứ, kể cả lần này là con trai và cháu trai duy nhất của mình.
Uông Lâm từng tìm đến, trước mặt ông ta, Uông Lâm không giống như phát điên. Trước giờ người con thứ hai này của ông ta không phải là người lỗ mãng như thế. Nhưng lần này Uông Bạch đã đụng đến tử huyệt của Uông Lâm, ép Uông Phong Quỳ phải ra mặt.
Chỉ trong một ngày, tập đoàn nhà họ Uông phá sản, Uông Lâm trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời mình cứ như vậy mà bị phá hủy.
Khi nhìn người đàn ông với mái tóc bạc trắng trước mặt, Uông Lâm không nhận ra đó là cha mình nữa.
''Vì sao ông lại làm như thế hả?''
''Chỉ là một công ty nhỏ nhoi, mất đi một cái, mày cũng không chết đói được.''
Uông Lâm hai tay nắm chặt đã run lên bần bật.
''Ông có quyền gì mà làm như thế?''
Uông Bạch vẫn luôn giữ dáng vẻ đạo mạo nói.
''Vì tao là cha của mày....''
''Cha?'' Uông Lâm tự bật lên một câu như thế rồi phát cười.
Uông Bạch nhìn hắn mà nhíu mày.
Uông Lâm đưa ánh mắt chứa đầy lửa hận trực diện lão già đó. ''Ông là cha của tôi ư, ông có phải không? Chính ông tự nhận mình như thế cũng không cảm thấy hổ thẹn sao? Từ khi tôi ra đời cho đến tận bây giờ, có một ngày nào ông xem tôi như con của ông chưa?''
Bạch lão nghiến răng quát lên.
''Hỗn trướng!!! Nếu không vì sao công ty đó lại thuộc về mày, nếu không có tao, một kẻ không có tài cán gì như mày sao lại có thể có được tập đoàn lớn như thế?''
''Đúng, là nhờ ông, nhưng không phải tôi đã cố gắng hết mình để phát triển nó sao, bởi tôi muốn chứng minh cho người cha vô tâm của mình biết tôi vốn không hề bất tài. Thứ tôi muốn chỉ là một chút quan tâm từ ông. Nhưng còn ông....'' Uông Lâm đã uất ức đến nỗi mặt đỏ bừng, hốc mắt đau nhói. Một ngón tay chĩa thẳng vào mặt ông ta.
''Ông là người lạnh lùng nhất trên đời này. Ông hại mẹ tôi chết, ruồng bỏ hai đứa con của mình thì sao??!!....''
Nói đến đó, sắc mặt của Uông Bạch đã trở nến cực kỳ khó coi.
''....nếu như ông đã không yêu mẹ tôi, nếu như ông chỉ quan tâm đến người đàn bà đó, vì sao không chết đi cùng bà ta đi!!!!!''
''Im miệng!!!!'' Một tách trà sứ cứ thế bị ném về phía Uông Lâm.
Trong cơn thịnh nộ ngất trời của Uông Bạch, Uông Lâm chỉ cảm thấy đầu mình có một thứ ấm nóng chảy xuống, khi tách trà đó rơi xuống đất mà bể nát, nó đã dính đầy máu.
Nhưng Uông Lâm lại cười, chỉ vì trong lòng cảm thấy đến cực hạn rồi. Ông ta làm sao không nhận ra chứ. Dù cho ông ta có làm gì, thì trong mắt của Uông Bạch, trong đầu của Uông Bạch cũng chỉ có Lý Nam Phong.
"Trân Tâm!!!!''
Nam Trân Tâm tưởng cô đã ngủ nên rón rén đi vào, thấy cô đã tỉnh thì cũng thẳng người. ''Sao chưa ngủ vậy? Cô khó chịu ở đâu sao?''
Thư Vỹ nhìn thấy Nam Trân Tâm, trong phút ấy mới thở ra một hơi.
''Tôi không sao, tôi đợi mãi không thấy cô trở về. Tôi lo lắng.''
Nam Trân Tâm cong môi. Ngồi xuống bên cạnh Thư Vỹ, lại nhìn thấy thức ăn đã dọn trên bàn nhưng cô vẫn còn chưa ăn. Mắt Thư Vỹ lại hơi sưng lên.
''Chưa ăn gì sao?''
''Ừm...đột nhiên mất khẩu vị.''
Mấy ngày này đồ ăn của bệnh viện cô ăn cũng phát ngán rồi. Chủ yếu là cơ thể mệt mỏi nên ăn cũng không vào.
Nam Trân Tâm cũng biết đồ ăn của bệnh viện quá công nghiệp, cũng không phải đồ ăn ngon miệng, chủ yếu là dựa theo tình trạng của bệnh nhân mà làm nên đảm bảo dinh dưỡng thôi.
Thư Vỹ ở viện cũng nhiều ngày rồi, vừa nãy cô có gặp bác sĩ trao đổi một chút về tình trạng của Nhạc Hiểu, dự định sẽ đưa hắn qua khám tổng quát một lần. Tiện thể cũng bàn một chút về tình trạng của Thư Vỹ. Cô yếu ớt xong hồi phục cũng nhanh, mai kia là có thể xuất viện được rồi.
Nghĩ nghĩ một lát, cô kéo tay Thư Vỹ.
''Đi theo tôi....''
Khi Thư Vỹ còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Nam Trân Tâm đưa đi mất.
Khuôn viên bệnh viện về đêm tương đối vắng vẻ, tám giờ tối nên vẫn còn một số người đi lại. Có vài chiếc ghế đá và bàn cho người nhà và bệnh nhân ngồi bên ngoài.
Nam Trân Tâm và Thư Vỹ ngồi gần một cái cây ngọc lan cao lớn, tán lá sum suê che đi một ít ánh sáng tỏa ra từ cột đèn bên cạnh.
Nam Trân Tâm đưa đến cho cô một tô mì thịt bò đầy đủ. Thư Vỹ nhìn tô mì mà sửng sốt, vừa rồi Trân Tâm nói đợi cô ấy, đi một lúc quay lại thì đã đem theo hai tô mì cùng hai ly nước.
''Của tôi là trà sữa, của cô chỉ là sữa thôi, cô còn chưa khỏe, cái gì cần kiêng thì vẫn phải kiêng.''
Thấy Thư Vỹ hơi ngơ người, cô lại thúc giục.
''Mau ăn đi...''
''Ừm...'' Cô cầm đũa lên.
Ban đêm, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, hai cô gái ngồi cạnh nhau, từ nơi này có thể nhìn ra bên ngoài kia xe cộ đi lại nhưng không có tiếng ồn.
Thư Vỹ cảm thấy Nam Trân Tâm hơi khác, tinh thần so với sáng nay rõ ràng là tốt hơn. Không phải mới ngày kia còn khóc sao.
''Sao vậy? Không ngon ư?'' Thấy Thư Vỹ lại ngẩn người, Nam Trân Tâm hỏi.
''Không phải...'' Cô ăn một niếng. Nhìn Nam Trân Tâm. ''Tôi hình như, thấy cô hơi khác...''
Nam Trân Tâm có hơi chột dạ.
''Hả....chỗ...chỗ nào khác...''
''Chỗ nào cũng khác...''
Nam Trân Tâm ôm lấy hai má của mình, môi không nhịn được mà cong lên.
''Dễ nhận ra vậy sao?''
''Ừm.'' Trên đời này có ba thứ không thể che giấu, đó là ho khan, say rượu, và yêu ai đó....
Kỳ thực Nam Trân Tâm là kiểu người dễ vui vẻ cũng dễ xúc động. Con người Nam Trân Tâm không giỏi che giấu, vui buồn đều thể hiện hết lên mặt giống như cô. Cho nên người thân quen một chút đầu có thể nhanh chóng nhận ra.
''Thật ra thì....'' Nam Trân Tâm cười cười, nhìn xung quanh một cái, lại cẩn thận ghé vào tai Thư Vỹ, nói thầm cái gì đó.
Bên kia cửa sổ, có một ánh nhìn thực thâm sâu xuyên qua không gian và từng lớp tách bụi nhìn hai người.
Cô gái kia nói gì đó với Thư Vỹ, cô nghe Nam Trân Tâm nói, ánh mắt dần biến đổi, từ kinh ngạc, sửng sốt đến đỏ mặt ngượng ngùng rồi bật cười...
Nụ cười xinh đẹp mà lại khiến lòng hắn nhói đau. Cô cười rồi, hắn có chút yên tâm, nhưng mà trong phút chốc cũng cảm thấy lạnh lùng. Cô không thích đứa con của hai người, cô vậy ra đã không còn yêu hắn nữa ư. Uông Chính Thành thực sự khổ sở. Hắn biết bản thân mình kém cỏi, biết mình sai lầm, nhưng hắn không thể ngăn bản thân ích kỷ.
Hắn yêu cô, cũng muốn đứa bé ấy, nhưng mà thực chất hắn lại chẳng có một cái nào cả.
Hắn từng điều tra về cuộc sống của Thư Vỹ trong suốt những năm tháng cô sống cùng Mạc Khởi. Người đó dạy cho Thư Vỹ tất cả, nâng niu yêu chiều cô, mà hắn từ đầu đến cuối chỉ yêu cô bằng bản năng, chưa bao giờ thực sự suy nghĩ thứ cô cần là gì.
Tên bạn học cùng cô tên là gì nhỉ, hắn cố nhớ lại nhưng không nhớ nổi, chỉ biết hắn họ Kha, là em trai của Kha Anh.
Cậu ta thích Thư Vỹ, cũng dùng bộ dáng thanh xuân của mình mong chờ và yêu cô, một cách đơn thuần nhất, chỉ thích là thích, cũng không dám biểu lộ. Cậu ta đối tốt với cô, đợi cô mỗi khi tan tầm sẽ được gặp cô. Chỉ là cô gái vô lo vô phế không nhận ra tình cảm của người khác.
Thư Vỹ xinh đẹp thiện lương, có ai mà không thích cô, hắn biết so với hắn, còn có nhiều người thích cô, tỷ như Khanh Trần, tỷ như mạc Khởi. Nhưng bọn họ đều đã chết. Chỉ có hắn là kẻ khốn nạn nhất, vậy mà vẫn không chết.
Đời này của hắn thực khổ, hắn không dám bước ra khỏi cái vỏ giả tạo này của mình, hắn không dám từ bỏ tấm mặt nạn Uông Chính Thành, không dám rời bỏ cô. Chính vì thế cứ hết lần này đến lần khác biến bản thân trở nên vô sỉ.
Thư Vỹ từ năm năm tuổi đã không còn là em gái của hắn nữa. Hắn cũng không có tình cảm gì đặc biệt với cô. Cho đến nhiều năm sau, hắn gặp lại cô, cảm thấy người em gái không có huyết thống này của mình giống như là vô cùng sợ hắn nhưng lại luôn theo một phương thức nào đó mà bám dính lấy hắn. Cô ở nhà bị Uông Hựu Dương bắt nạt, hắn làm ngơ. Cô bị gia đình lạnh nhạt, hắn cũng không quan tâm. Nhưng cô gái nhỏ ấy lại quan tâm chờ đợi ngày hắn trở về, đứng trước cửa phòng của hắn mà khóc.
Một đêm nọ hắn bị thương, khi trở về không một ai biết. Vì thế cũng không ai biết hắn ở trong căn phòng kia đang tự băng bó vết thương.
Cho nên hắn đã phát hiện ra cô gái nhỏ này có một thói quen kỳ lạ. Dù cho biết trong căn phòng kia không hề có người, cô vẫn ngồi trước cửa, tự trút hết nỗi uất ức của mình với hắn.
Đêm đó, hắn cách một cách cửa nghe cô khóc một mình, cô nói chó con của mình bị chết rồi. Từ nay về sau không có ai là bạn với cô nữa, cô cũng không dám có bạn nữa.
Trong trí nhớ của hắn, tuổi thơ của Thư Vỹ hoàn toàn là cô độc và mơ hồ. Một cô gái nhỏ đáng lẽ cần được yêu thương lại bị đối xử lạnh lùng như thế. Ấy vậy mà khi cô lớn lên vẫn mang trong mình sự thiện lương.
Hắn có chút bức bối, trời mùa thu rõ ràng trời lạnh, thế mà hắn cảm thấy nóng nực. Bởi chiếc kẹp tóc chuồn chuồn đỏ trong tay lại như một khối nham thạch, chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ đốt hắn thành tro bụi.
Mạc Khởi cho cô vui tươi cả đời. Khanh Trần để lại cho cô tấm chân tình của hắn. Còn Uông Phong Quỳ, hắn chỉ đem lại cho cô bất hạnh nhiều hơn....
Nhưng hắn không muốn buông tay cô, không muốn một chút nào.
Thư Vỹ ăn uống vui vẻ, cô uống sữa, chăm chú nghe Nam Trân Tâm kể chuyện gì đó, Nam Trân Tâm rất kích động, có lúc thì xấu hổ, khi lại hạnh phúc. Thư Vỹ một mặt ngưỡng mộ, một mặt vui vẻ.
Uông Phòng Quỳ cảm thấy hơi dao động một chút. Cô gái này xứng đáng được cười nhiều hơn thế. Bỏ qua hắn đi, hắn cũng chỉ là một kẻ khốn nạn thôi.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, hắn không nghe máy. Lúc này tinh hình trong nước không được tốt lắm, Uông Lâm không biết vì sao lại chọc tức Uông Bạch. Mạc Nghiên đã hối hắn về nước suốt mấy ngày nay rồi. Chỉ là hắn vẫn chần chừ chưa quyết định.
Về sau điện cho Ưng Liêm thì cậu ta nhận máy, chỉ nói với Mạc Nghiên rằng Thư Vỹ chưa xuất viện.
Mạc Nghiện á khẩu, vì thế nên mới không về nước á, bên này sắp lộn xộn hết cả rồi. Nhưng mà hắn cũng hiểu, hắn cũng có Uông Tịnh Lam đó thôi. Nếu là hắn, có phải chết hắn cũng sẽ ở lại chăm sóc cho vợ mình.
___________________
Vào tháng 10, Uông Bạch càng lúc càng cảm thấy Uông Phong Quỳ mang đến mối nguy cơ lớn cho ông ta. Dù cho ông ta đã nhanh trước một bước chuyển hết chứng cứ buộc tội của mình đi. Nỗi lo sợ vẫn từ từ nhen nhóm. Uông Phong Quỳ không giống với Uông Chính Thành, ông ta cảm thấy chính mình đã nuôi phải một con sói mắt trắng.
Nhìn xác Lý Nam Phong nằm trong lồng kính, làn da bà ta vẫn tươi sáng được ngâm trong một thứ dung dịch màu vàng đồng nhàn nhạt.
Uông Bạch đã già, tóc bạc hết cả đầu, khuôn mặt già nua nhắn nheo, bàn tay chạm vào tấm kính còn lạnh hơn cả. Đã nhiều năm rồi, ông ta chưa từng từ bỏ việc đưa Lý Nam Phong trở lại thế giới này. Từng ngày trôi qua đều là dày vò hay chăng, khổ sở cũng thế, nếu như lại có thể nhìn thấy bà ấy thêm một lần, vậy thì giá nào cũng đáng cả.
Ông ta đã hy sinh quá nhiều thứ, từ bỏ quá nhiều thứ, kể cả lần này là con trai và cháu trai duy nhất của mình.
Uông Lâm từng tìm đến, trước mặt ông ta, Uông Lâm không giống như phát điên. Trước giờ người con thứ hai này của ông ta không phải là người lỗ mãng như thế. Nhưng lần này Uông Bạch đã đụng đến tử huyệt của Uông Lâm, ép Uông Phong Quỳ phải ra mặt.
Chỉ trong một ngày, tập đoàn nhà họ Uông phá sản, Uông Lâm trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời mình cứ như vậy mà bị phá hủy.
Khi nhìn người đàn ông với mái tóc bạc trắng trước mặt, Uông Lâm không nhận ra đó là cha mình nữa.
''Vì sao ông lại làm như thế hả?''
''Chỉ là một công ty nhỏ nhoi, mất đi một cái, mày cũng không chết đói được.''
Uông Lâm hai tay nắm chặt đã run lên bần bật.
''Ông có quyền gì mà làm như thế?''
Uông Bạch vẫn luôn giữ dáng vẻ đạo mạo nói.
''Vì tao là cha của mày....''
''Cha?'' Uông Lâm tự bật lên một câu như thế rồi phát cười.
Uông Bạch nhìn hắn mà nhíu mày.
Uông Lâm đưa ánh mắt chứa đầy lửa hận trực diện lão già đó. ''Ông là cha của tôi ư, ông có phải không? Chính ông tự nhận mình như thế cũng không cảm thấy hổ thẹn sao? Từ khi tôi ra đời cho đến tận bây giờ, có một ngày nào ông xem tôi như con của ông chưa?''
Bạch lão nghiến răng quát lên.
''Hỗn trướng!!! Nếu không vì sao công ty đó lại thuộc về mày, nếu không có tao, một kẻ không có tài cán gì như mày sao lại có thể có được tập đoàn lớn như thế?''
''Đúng, là nhờ ông, nhưng không phải tôi đã cố gắng hết mình để phát triển nó sao, bởi tôi muốn chứng minh cho người cha vô tâm của mình biết tôi vốn không hề bất tài. Thứ tôi muốn chỉ là một chút quan tâm từ ông. Nhưng còn ông....'' Uông Lâm đã uất ức đến nỗi mặt đỏ bừng, hốc mắt đau nhói. Một ngón tay chĩa thẳng vào mặt ông ta.
''Ông là người lạnh lùng nhất trên đời này. Ông hại mẹ tôi chết, ruồng bỏ hai đứa con của mình thì sao??!!....''
Nói đến đó, sắc mặt của Uông Bạch đã trở nến cực kỳ khó coi.
''....nếu như ông đã không yêu mẹ tôi, nếu như ông chỉ quan tâm đến người đàn bà đó, vì sao không chết đi cùng bà ta đi!!!!!''
''Im miệng!!!!'' Một tách trà sứ cứ thế bị ném về phía Uông Lâm.
Trong cơn thịnh nộ ngất trời của Uông Bạch, Uông Lâm chỉ cảm thấy đầu mình có một thứ ấm nóng chảy xuống, khi tách trà đó rơi xuống đất mà bể nát, nó đã dính đầy máu.
Nhưng Uông Lâm lại cười, chỉ vì trong lòng cảm thấy đến cực hạn rồi. Ông ta làm sao không nhận ra chứ. Dù cho ông ta có làm gì, thì trong mắt của Uông Bạch, trong đầu của Uông Bạch cũng chỉ có Lý Nam Phong.