Mục lục
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yang1002

Nhan Tích Ninh nghĩ rằng ngày hôm sau Cơ Tùng sẽ lại biến mất không thấy, nhưng Cơ Tùng ngủ một giấc dậy vẫn ở lại Văn Chương Uyển không ra cửa. Chờ Nhan Tích Ninh bận việc đất trồng xong, Cơ Tùng gọi hắn: "A Ninh, hôm nay chúng ta có thể coi sổ sách."

Nhan Tích Ninh mộng bức: "Tính sổ? Tính sổ sách gì?"

Cơ Tùng ôn thanh nói: "Ngươi đi theo ta sẽ biết."

Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng Cơ Tùng sẽ mang hắn tới Thính Tùng Lâu, không nghĩ tới sau khi qua đình giữa hồ, Cơ Tùng lại không đi hướng Đông như bình thường hay đi, tương phản, y đi về hướng phía Tây.

Hàng lang bên kia bờ hồ Lãm Nguyệt rất dài, trong đó có vài lối rẽ thông tới sân khác trong Vương phủ mặt. Trong đó Nhan Tích Ninh chỉ đi qua Phù Liễu Viện, sân viện khác hắn cũng chưa đi qua.

Cơ Tùng dẫn hắn tới biệt viện tên là Vọng Phong Các, mới vừa đến trước biệt viện, chỉ thấy mấy chiếc lá phong đỏ rực nhú ra từ khoảng trống trên tường, nhìn rất có ý cảnh.

Cửa lớn Vọng Phong Các mở rộng, bọn Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát tay cầm trường đao đứng ở cửa viện. Nhìn thấy hai người bọn họ, đám người Nghiêm Kha hành lễ: "Vương gia, Vương phi, tiên sinh phòng thu chi đã ở trong viện."

Nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của đám thị vệ, Nhan Tích Ninh càng thêm không rõ ý tứ: "Rốt cuộc tính sổ gì?" Tính sổ sách gì lại cần dùng tiên sinh phòng thu chi?

Trong Vọng Phong Các có một toà lầu hai tầng, nghe nói nơi này từng là chỗ ở của Việt Quý phi mẫu thân Nhị Hoàng tử Cơ Lương. Việt Quý phi xuất thân Thanh Hà Vương thị, Vương thị gia lớn nghiệp lớn, sân của Việt Quý phi cũng tốt hơn các phi tử khác.

Tiến vào cửa Vọng Phong Các, nghênh diện là một cái sân rộng thênh thang. Trong viện cầu nhỏ nước chảy, núi giả kì thạch, cảnh trí mỗi một chỗ đều không tệ. Trong viện có hơn mười tiên sinh thu chi mặc y bào màu xám trong tay cằm theo bàn tính, bọn họ biết vâng lời không dám nhìn xung quanh. Liếc mắt một cái, chỉ có thể nhìn thấy đầu và tấm lưng cong của bọn họ.

Cửa sổ Vọng Phong Các đóng chặt, ngoài cửa có thị vệ đeo đao canh gác. Thấy bọn Cơ Tùng tiến đến, thị vệ đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa một mảnh đỏ bừng. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trong cánh cửa đặt rất nhiều rương lớn, trên mỗi một rương đều buộc một đoá hoa từ tơ lụa màu đỏ thẫm.

Nhan Tích Ninh nheo mắt: "A, này......" Hoa lớn đỏ au như vậy, không khác biệt mất với tơ lụa dùng để thắt cổ của nguyên chủ lúc hắn tới Văn Chương Uyển a.

Cơ Tùng cười nói: "Đồ cưới của ngươi vẫn luôn đặt ở Vọng Phong Các, hôm nay kiểm kê một chút, chung quy trong lòng ngươi đều biết."

Quả nhiên là đồ cưới của nguyên chủ. Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Loại chuyện này ngươi xử lý là được, gọi ta tới làm gì?"

Cơ Tùng nghiêm mặt: "Đây là đồ của ngươi, ngươi không ở, không ai được động đến." Vọng Phong Các luôn luôn có thị vệ canh gác, chỉ sợ tiểu tặc không có mắt trộm đống đồ cưới này. Thật lâu trước kia, Cơ Tùng liền nói phải đưa đồ cưới cho Nhan Tích Ninh để hắn tự mình xử trí, nhưng mà hắn cự tuyệt.

Ngày hôm qua sau khi thẳng thắn mọi việc với Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng cảm thấy việc này không thể kéo dài nữa. Nếu có sơ xuất, y chỉ có thể bảo vệ Nhan Tích Ninh về người, chưa chắc có thể hộ được đám đồ cưới này.

Phải biết rằng Bình Viễn Đế vì khiến cho Nhan Tử Việt tự nguyện xung hỉ, ban thưởng cực kỳ hậu hĩnh. Ngoài ra Nhan Bá Dung cũng thêm vào không ít của hồi môn, điều này làm cho của hồi môn của Nhan Tích Ninh biến thành con số thiên văn. Đây là một bút tài phú rất lớn, cũng là tiền bán mình của A Ninh, Cơ Tùng không muốn tiện nghi cho bất luận kẻ nào.

Đoá hoa lụa đỏ bị gỡ ra, từng chiếc rương gỗ lim tạo hình tinh mỹ được mở ra. Trong rương có cái chứa vàng bạc châu báu, có cái đựng lăng la tơ lụa, có đồ cổ tranh chữ cũng có kỳ trân dị bảo. Nhan Tích Ninh chưa từng thấy qua nhiều bảo bối như vậy, ánh mắt hắn hoảng hốt: "Thật có tiền."

Một gia đình bình thường ở Sở Liêu một năm có thể kiếm được mười hai lượng bạc, mua một phòng ở ba gian chỉ tốn từ bốn mươi đến năm mươi lượng bạc là đủ rồi. Nói ngắn gọn, một nén bạc có thể đổi thành một bộ phòng, mà hắn có vài rương vàng bạc. Đây còn chưa hết, lầu một Vọng Phong Các chỉ đặt vật phẩm bình thường, lầu hai chính là bảo bối được ngự ban, vô giá không thể định giá được.

Thấy Nhan Tích Ninh tinh thần hoảng hốt ngồi bên cửa sổ ngắm lá phong, Cơ Tùng cười nói: "Mấy thứ này, ngươi chuẩn bị xử lý thế nào?"

Nhan Tích Ninh hốt hoảng quay đầu lại, ánh mắt mơ hồ: "Xử lý cái gì?"

Cơ Tùng trầm giọng nói: "Đồ cưới của ngươi cần phải được bảo quản thích đáng."



Nhan Tích Ninh có chút mờ mịt: "Ta cũng không biết." Nhiều thứ tốt như vậy, Văn Chương Uyển cũng không chứa đủ a. Hơn nữa, cho dù hắn sở hữu núi vàng núi bạc, nhưng hắn cũng không biết dùng như thế nào.

Đợi một hồi lâu, đầu óc hỗn độn của hắn mới thanh tỉnh lại. Hắn xin giúp đỡ mà nhìn về phía Cơ Tùng: "Tùng Tùng, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"

Ý cười của Cơ Tùng càng sâu thêm: "Trừ bỏ những thứ do Thánh Thượng ban cho, những thứ khác bán đi hết. Tiền bán đi cũng đổi thành ngân phiếu, có ngân phiếu đi đến đâu cũng có thể đổi."

Nhan Tích Ninh vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, ngươi nói rất đúng."

Bất quá Nhan Tích Ninh rất nhanh liền nghĩ tới một loại khả năng khác: "Nhưng, nếu có người cướp ngân phiếu của ta thì sao?" Ngân phiếu cất giữ cũng thuận tiện, nhưng cũng rất dễ dàng bị người lấy đi.

Cơ Tùng hơi nhăn mày lại: "Người trong Vương phủ đương nhiên không có ai lớn mật như thế, nhưng là......" Nếu thực sự tới lúc cuối cùng, nhiều người rối loạn hỗn tạp, sẽ rất dễ dàng đánh mất rương đựng ngân phiếu.

Hầu kết Nhan Tích Ninh hơi giật giật, trong lòng hắn có một thanh âm đang kêu gào, dừng một chút hắn mở miệng nói: "Dung Xuyên, ta không muốn giữ ngân phiếu."

Cơ Tùng nhìn chằm chằm Nhan Tích Ninh: "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"

Nhan Tích Ninh cảm giác hai tai mình như bị che lại, thanh âm của bản thân nghe vào cũng có chút mơ hồ: "Ta muốn đất, muốn nhà. Ngân phiếu dễ dàng bị người đoạt đi, nhưng đất đai sẽ không, chỉ cần có đất, có thể xây nhà ở trồng các loại đồ vật này nọ."

Hai mắt Cơ Tùng sáng ngời, y cổ vũ hắn: "Nói tiếp."

Nhan Tích Ninh đến từ hiện đại, đối với giai cấp nhận tiền lương bình thường ở hiện đại mà nói, mua một căn nhà cơ hồ phải đào rỗng hết của cải. Nhà và đất đai đối với hắn mà nói chính là cảm giác an toàn, nắm được sổ hồng sổ đỏ mà nhà nước cấp cho, hắn sẽ không còn là một kẻ hèn mọn không nhà để về.

Nhan Tích Ninh nhìn thẳng vào hai mắt Cơ Tùng: "Chỉ cần còn Sở Liêu, còn hoàng quyền, chỉ cần có giấy tờ đăng ký đất đai thì đất đó sẽ luôn là của chúng ta. Ta muốn mua phòng mua đất, ta không mua ở kinh thành, ta phải mua ở từng châu từng huyện của Sở Liêu. Không cần đoạn đường tốt bao nhiêu, cho dù là nhà nát núi hoang, chỉ cần nó có thể giao dịch, tương lai nó vẫn còn đất dụng võ."

Cơ Tùng hiểu ý của Nhan Tích Ninh, nhưng y có chút không rõ: "Vì sao phải mua đất ở các châu huyện? Tập trung mua một tảng đất lớn không phải tốt hơn sao?" Đất đai càng lớn, chuyện có thể làm được càng nhiều.

Nhan Tích Ninh cười gãi gãi tóc: "Không phải hôm qua ngươi nói, chúng ta có thể sẽ bị lưu đày sao? Nếu thật sự bị lưu đày, vô luận chúng ta bị lưu đày đến nơi nào, nơi đó đều có nhà và đất của chúng ta. Như vậy rất tốt a."

Cơ Tùng thất thần, ngốc lăng cảm nhận tư vị ngọt ngào càn quét toàn thân y. Sau khi lấy lại tinh thần, ngữ điệu y ôn nhu tựa gió tháng sáu: "Nhưng...... Nếu bị lưu đày, tất cả tài sản trên danh nghĩa của chúng ta đều bị bắt nộp lại."

Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "A......" Vậy mà hắn không nghĩ đến việc này.

Cơ Tùng nở nụ cười, an ủi: "Yên tâm đi, nếu ngươi tin ta, việc này giao cho ta xử lý."

Nhan Tích Ninh liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi." Trên thực tế ngoại trừ Cơ Tùng, hắn cũng không có ai có thể tín nhiệm.

Nhóm tiên sinh phòng thu chi kiểm kê hơn nửa ngày, mới kiểm kê được hết đồ cưới của Nhan Tích Ninh. Trong đồ cưới có tám ngàn hai lượng hoàng kim, hai mươi vạn lượng bạc trắng, đồ cổ tranh chữ có thể bán ra hơn một ngàn kiện.

Nghe đến mấy số liệu này, ánh mắt Nhan Tích Ninh đều thẳng: "Thật nhiều tiền......" Nếu là ở hiện đại, hắn có thể có nhiều tiền như vậy, hắn đã sớm nằm ngang phơi nắng ướp muối.

Cơ Tùng trêu đùa nói: "Hiện giờ A Ninh còn giàu có hơn ta."

Nhan Tích Ninh chân thành nói: "Đám tiền này đều là của ngươi."



Trên thực tế đối với hắn mà nói tiền này chỉ là một vài chữ, hắn cũng không có khái niệm gì. Hắn muốn sống một cuộc sống bình thường, cho dù có tiền, hắn cũng sẽ không tiêu. Hắn có một loại cảm giác, bút tiền này chỉ có ở trong tay Cơ Tùng mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Đám đồ được ngự ban sau khi kiểm kê một lần nữa được đặt nguyên vẹn ở lầu hai Vọng Phong Các, Nhan Tích Ninh có chút thổn thức: "Đều là thứ tốt a, đáng tiếc không thể bán thành tiền." Trời mới biết hắn muốn đem đống đồ ngự này đổi thành tiền biết bao nhiêu a!

Cơ Tùng an ủi nói: "Không có việc gì, thứ có thể bán đã rất nhiều." Đám đồ cổ tranh chữ này đều là trân phẩm tuyệt phẩm, tương lai nhất định có thể bán được giá cả.

Ngoài ra nhóm tiên sinh phòng thu chi còn tìm được một cái tráp gỗ trong đống đồ cưới, sau khi mở tráp ra, bên trong toàn bộ đều là khế đất. Nhan Tích Ninh cầm khế đất lật trái lật phải xem xét: "Đây là cái gì?"

Cơ Tùng lật một vòng trong tráp xem rồi khẳng định: "Hẳn là thôn trang và cửa hàng Thượng thư phủ đưa cho người làm của hồi môn."

Bên trên có hai cửa hàng ngay trên đường cái quanh Vương phủ, sinh ý không tệ. Vị trí thôn trang cũng đều không tồi, nhìn không giống như địa phương hoang phế.

Nhan Tích Ninh càng kinh ngạc: "Ai nha, bên trong đồ cưới của ta vậy mà còn có mấy thứ này? Sao ta một chút cũng không biết nhỉ?"

Theo đạo lý sau khi Nhan Tích Ninh nhập Vương phủ, mỗi tháng quản sự thôn trang và cửa hàng trong của hồi môn phải đến Vương phủ hội báo tình hình thu chi. Nhưng Nhan Tích Ninh nhập Vương phủ lâu như vậy, không gặp qua bất luận kẻ nào đến tìm hắn. Nếu không phải thời điểm tính sổ sách hôm nay nhảy ra đám khế đất này, bản thân Nhan Tích Ninh cũng không biết trên danh nghĩa chính mình còn có một bút tài phú che giấu như vậy.

Cơ Tùng cầm khế đất lên có chút châm chọc: "Có thể bọn họ cảm thấy, sau khi ngươi vào Vương phủ đồ cưới sẽ bị ta khống chế." Mà thân thể y không khoẻ, nhất thì nửa buổi cũng không phát hiện được khế đất.

Cơ Tùng cầm khế đất lật qua lật lại: "Cửa hàng, thôn trang cũng không tệ, nói vậy mấy tháng này cũng kiếm không ít. A Ninh, có rảnh đi thu tiền thuê không?"

Kỳ thật y cũng không để ý mấy gian cửa hàng này, cái y để ý chính là thái độ khinh thị của Nhan gia đối với A Ninh, để ý chính là sự qua loa của Nhan phủ đối với Dung Vương phủ. Thực sự khi Vương phủ bọn họ không có ai sao?

Nhan Tích Ninh hưng phấn: "Đi a đi a."

Nếu phải lo lắng về tương lai, vậy hiện tại mỗi một phân tiền cũng không thể lãng phí. Nếu người nhà nguyên chủ chưa cho hắn thứ gì thì không tính, nhưng nếu đã cho, là thứ của hắn, hắn nhất định sẽ lấy lại.

Cơ Tùng đặt khế đất vào trong tráp: "Hôm nay hưu mộc, chúng ta liền đi dạo đi." Dừng một chút y giương giọng nói: "Nghiêm Kha, làm phiền nhóm tiên sinh phòng thu chi dừng bước."

Nhan Tích Ninh cực kỳ kinh ngạc: "Thu tiền thuê còn muốn dẫn bọn họ theo sao?"

Cơ Tùng mỉm cười: "Đó là đương nhiên, nếu là tính sổ chung quy phải tính cho rõ ràng."


___________________________


Tác giả có chuyện nói:


Tùng Nhung: Vương phi của ta thật yêu ta, hắn đã bắt đầu quy hoạch tương lai của chúng ta.


A Ninh: Đi theo Tùng Tùng có thịt ăn, y đánh thiên hạ của y, ta trồng rau của ta, có y che chở tâm không hoảng hốt.


____________________________


Editor chúc bạn:


Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ❤️❤️❤️❤️❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK