Cơ Tùng trước khi ngủ đều sẽ dùng dược chườm nóng hai chân, lúc này y mới vừa chườm nóng xong, trên người mang theo hương dược nồng đậm. Mùa này độ ấm đã lên cao hơn, nhưng hai chân y vẫn như cũ được bao trùm bởi một lớp thảm thật dày.
Y xốc thảm lên, rồi đem thảm gấp lại đặt ở bên gối, lại thuần thục đem mình dời tới trên giường. Lúc y dịch lên giường, Nhan Tích Ninh nhìn thấy hai chân y ngâm đến đỏ bừng, tiết khố hơi mỏng đã bị mồ hôi trên đùi làm cho ướt nhẹp.
Cơ Tùng sau khi ngồi vào vị trí của mình ở trên giường chuyện đầu tiên làm chính là dùng chăn che lại hai chân, Nhan Tích Ninh không nhịn được: "Tùng Tùng, ngươi không nóng sao? Quần ngươi đều bị mồ hôi làm ướt, hay là ngự y nói phải cho hai chân bảo trì...... ấm áp?"
Ánh mắt Cơ Tùng có chút ảm đạm, khóe môi căng thẳng: "Không có."
Nhan Tích Ninh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, ngày đại hôn kia nguyên chủ đúng là bởi vì muốn xốc thảm trên hai chân Cơ Tùng lên mới bị y ném tới Văn Chương Uyển. Hắn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Cơ Tùng là sợ hãi đem chân mình lộ ra trước người không tín nhiệm. Đối với một Hoàng tử tôn quý mà nói, y không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng bất kham của mình.
Ý thức được điểm ấy, hắn trấn an nói: "Dung Xuyên, mọi sự vạn vật đều có độ ấm thích hợp sinh trưởng, độ ấm quá cao hoặc là quá thấp đối với chuyện khang phục thân thể cũng không có lợi. Ngươi xốc chăn lên hít thở không khí đi, ta quay qua..., cam đoan không nhìn ngươi." . Truyện Teen Hay
Nói xong Nhan Tích Ninh quay lưng lại, hắn thúc giục Cơ Tùng: "Mau thông khí đi."
Trong mắt Cơ Tùng có chần chờ cùng do dự, nhưng nhìn đến bóng dáng của Nhan Tích Ninh, nghĩ đến ngữ điệu thân thiết của hắn, y vẫn xốc chăn lên.
Qua một lúc sau, thanh âm Cơ Tùng từ phía sau truyền đến: "Xong rồi, ngươi có thể xoay người."
Nhan Tích Ninh quay người lại, chỉ thấy hai chân Cơ Tùng loã lồ ở trước mắt. Dưới tiết khố rộng thùng thình, mơ hồ có thể thấy được hình dáng hai chân thon dài thẳng tắp. Cơ Tùng hạ mắt quan sát chân mình: "Ta rất quái dị có phải không?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Nói cái gì đâu, này không phải rất tốt sao?"
Cơ Tùng trào phúng... nhếch môi: "...... Không đứng lên nổi."
Nhan Tích Ninh an ủi nói: "Không có việc gì nha, đợi khi tìm được cao thủ giang hồ mà Nghiêm Kha nói, ngươi có thể đứng lên. Trước khi tìm được cao thủ, ngươi không thể buông hy vọng. Đúng rồi, cơ bắp ở chân cần được mát xa thường xuyên, bằng không sẽ héo rút."
Nói xong Nhan Tích Ninh ngồi ở bên giường, tay hắn khoát lên cẳng chân của Cơ Tùng. Thân thể Cơ Tùng cứng đờ, không kịp phản ứng, Nhan Tích Ninh liền nâng lên một chân của y lên đặt trên đùi hắn.
Hai tay Nhan Tích Ninh vuốt ve cơ bắp ở cẳng chân Cơ Tùng, tuy rằng đống cơ bắp này không thể phản ứng sự đụng chạm của hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được cơ bắp này cường tráng biết bao nhiêu.
Nhan Tích Ninh nghiêm túc mát xa: "Chỉ cần không bỏ cuộc, luôn sẽ có kỳ tích phát sinh." Ấn hai chân Cơ Tùng, hắn không khỏi nghĩ tới ba ba.
Đoạn thời gian cuối cùng ba ba đã gầy đến chỉ có xương cốt, không có biện pháp đứng lên đi lại. Nhưng Nhan Tích Ninh vẫn nghe theo lời bác sĩ, mỗi ngày đều sẽ lau thân thể cho ông, thay ông cơ bắp. Tuy biết chính mình đang làm chuyện vô dụng, nhưng hắn vẫn muốn vì ba ba làm nhiều hơn một chút. để cho ông không cần thống khổ như vậy.
Tay nghề mát xa của hắn là tự mình đọc sách xem TV học được, còn được đích thân y tá trưởng khoa hộ lý ở bệnh viện chỉ điểm. Trừ ba ba ra, Cơ Tùng là người thứ hai cảm thụ tay nghề mát xa của hắn. Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Lực đạo thế nào? Cần nhẹ một chút hay là mạnh một chút?"
Cơ Tùng không cảm giác được lực đạo, trên thực tế hai chân y giống như hai khúc gỗ, trừ bỏ ngày mưa sẽ đặc biệt đau, mặt khác y cái gì cũng không cảm giác được. Nhưng nhìn thấy động tác nghiêm túc của Nhan Tích Ninh, y cảm thấy nỗi đau trên chân đang xa dần, thanh âm y khàn khàn: "Như vậy là được rồi."
Y không nghĩ tới có một ngày sẽ có người không chút ghét bỏ giúp y mát xa hai chân đã không còn cảm giác, người này đối với mình hết sức chân thành, nhưng chính mình lại tràn đầy đề phòng với hắn. Nghe tiếng mưa dột tí tách trong phòng, nhìn thanh niên tuấn tú dưới ánh nến mờ nhạt mát xa chân mình, trong lòng Cơ Tùng giống như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng Nhan Tích Ninh không hề hay biết đánh vỡ lời thề "Không vượt Lôi Trì nửa bước" của mình. Hắn giống như bạch tuộc ôm lấy Cơ Tùng, đầu gối lên trên cánh tay Cơ Tùng ngủ vù vù. Ngủ đến lúc hứng khởi, hắn còn vươn móng vuốt sờ lên ngực Cơ Tùng hai cái.
Cơ Tùng quay đầu nhìn gương mặt ngủ say của Nhan Tích Ninh, y vươn tay vén tóc mai che trên mặt Nhan Tích Ninh đến sau tai hắn. Xác nhận Nhan Tích Ninh đã ngủ say, y thấp giọng nói: "Mộng đẹp." (chời ơi nó softttttt xĩu~~~~)
Cơ Tùng nhắm hai mắt lại, ý niệm cuối cùng trong đầu trước khi ngủ là: Ngày mai muốn tìm người đến sửa chữa nóc nhà Văn Chương Uyển, y không thể để Nhan Tích Ninh tiếp tục ở trong phòng bị dột nước.
Nhưng chờ ngày hôm sau y tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ngoài phòng truyền đến tiếng chó sủa và tiếng kinh hô của Cơ Đàn: "Tẩu tử, Tiểu Tùng biết nhặt nhánh cây!"
Thanh âm đè thấp của Nhan Tích Ninh truyền đến: "Tiểu Thất ngươi nhỏ tiếng một chút, Tam ca của ngươi còn chưa có tỉnh."
Cơ Đàn đè thấp thanh âm: "Nga ~ ta đã biết tẩu tử."
Đợi lúc Cơ Tùng chỉnh trang bản thân rồi ra ngoài, chỉ thấy Nhan Tích Ninh ngồi xổm bên cạnh bến thuyền rửa gì đó, Cơ Đàn ở Phẩm Mai Viên đùa giỡn vui vẻ với chó vàng nhỏ. Cơ Tùng không tự chủ được đẩy xe lăn về hướng Nhan Tích Ninh mà đi: "Buổi sáng tốt lành."
Nhìn thấy xe lăn của Cơ Tùng tới gần cầu đá nhỏ, Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Sớm a, Tiểu Thất đánh thức ngươi sao? Ngươi ngủ thế nào?"
Cơ Tùng thật lâu không ngủ được một giấc, giờ phút này y cảm giác toàn thân đều thoải mái nói không nên lời: "Ân, ngủ rất khá. Ngươi đang giết gà?"
Trong tay Nhan Tích Ninh cầm một con gà choai choai, hắn đang ở trong nước làm bước rửa sạch cuối cùng. Giỏ trúc bên cạnh hắn còn có hai con gà lớn cùng kích cỡ, nghe Cơ Tùng hỏi vấn đề này, hắn tiếc nuối nói: "Ngày hôm qua gió quá lớn, nóc chuồng gà bị thổi ngược, có ba con gà bị đè chết."
Nhìn thấy gà nuôi từ nhỏ chết thảm, Bạch Đào đã muốn khóc một hồi. Nhan Tích Ninh lại nghĩ thoáng hơn, nhóm gà con được ăn rất ngon, tuy rằng không lớn lên, nhưng cũng rất có thịt. Vì làm cho ba con gà chết có ý nghĩa, thừa dịp gà còn độ ấm, hắn liền đem gà cắt tiết bứt lông, giữa trưa thêm đồ ăn.
Nhưng mà gà còn chưa xử lý xong, Cơ Đàn đã vội vàng tới cửa. Vì không ảnh hưởng đến Cơ Tùng nghỉ ngơi, Nhan Tích Ninh chỉ có thể dẫn cậu đến Phẩm Mai Viên. Phong cảnh Phẩm Mai Viên không giống chỗ khác làm cho Cơ Đàn chơi đùa quá độ, mới tới Văn Chương Uyển không bao lâu, Cơ Đàn ngay lập tức cùng Tiểu Tùng còn có Bạch Đào đùa thành một đống.
Nhìn thấy Cơ Tùng lại đây, Cơ Đàn rất nhanh chạy tới hành lễ. Trên mặt lộ ra mồ hồi do chạy như điên đến, trong giọng nói mang theo kích động khó có thể bình phục: "Tam ca, ta không phải trộm tới. Hôm nay hưu mộc, đêm qua ta đã đem bài tập mà Thái phó giao cho làm xong rồi. Ta đã được Phụ hoàng đồng ý, lúc này mới đến Dung Vương phủ."
Cơ Tùng hơi hơi vuốt cằm: "Ân, Tiểu Thất làm tốt lắm."
Hai mắt Cơ Đàn sáng rỡ: "Tam ca, phủ của ngươi chơi thật vui."
Vô luận là ở hoàng cung hay ở phủ các Hoàng tử khác, mặc kệ cậu đi đến nơi nào, phía sau đều sẽ có ma ma và thị vệ đi theo. Bọn họ chỉ biết thật cẩn thận khuyên nhủ Cơ Đàn, khiến cho cậu cái này không thể làm cái kia không thể làm. Nhưng tới Dung Vương phủ rồi, Cơ Đàn cảm giác chính mình tiến vào một thế giới khác.
Văn Chương Uyển không có ma ma và thị vệ trùng trùng, Tam tẩu cũng sẽ không nói với cậu nơi này không thể đi nơi đó không thể đi. Cậu ở trong này gặp được chó nhỏ lông xù, thấy được gà vịt ngỗng còn sống, còn thấy được vô số trái cây lưng lẳng trên cây.
Trong mắt Cơ Đàn tràn ngập hạnh phúc: "Tam ca, Tam tẩu nói một lát sẽ làm gà rán cho ta ăn."
Khóe môi Cơ Tùng hơi hơi cong lên: "Ăn đi. Lúc chơi đùa phải chú ý an toàn, Tam ca hiện tại có chuyện quan trọng phải đi. A Ninh, ta đi ra ngoài một chuyến, lập tức trở về."
Nhan Tích Ninh cười phất phất tay: "Đi đi, chú ý an toàn. Lát nữa gà rán xong ta chừa lại cho ngươi." Gà vừa vừa là tươi mới nhất, làm thành gà rán là vừa lúc.
Cơ Tùng khoát tay áo, xe lăn còn chưa rời cầu đá, thanh âm Cơ Đàn liền từ sau lưng truyền tới: "Tam tẩu, ta cảm thấy tình cảm của ngươi và Tam ca rất tốt nga. Ta đi phủ Nhị Hoàng huynh, lúc Nhị tẩu và Nhị ca nói chuyện chưa bao giờ cười, nhưng lúc ngươi cùng Tam ca nói chuyện, hai người đều mang theo ý cười đâu."
Cơ Tùng dừng một chút, đứa nhỏ trong Hoàng thất giỏi nhất là quan sát sắc mặt, Cơ Đàn nói y mang theo ý cười? Y theo bản năng nâng tay sờ khóe miệng, kết quả sờ xong y liền kinh ngạc, khóe miệng y quả nhiên đang nhếch lên.
Trong lúc bất tri bất giác, ảnh hưởng của Nhan Tích Ninh đối với y đã lớn như vậy sao?
Nhan Tích Ninh cười đuổi Cơ Đàn đi: "Không có việc gì làm sao? Nếu không có việc thì giúp Tam tẩu một chuyện, nhặt quả mơ rơi trên mặt đất gom lại, qua một đoạn thời gian làm thành mơ giòn cho Tiểu Thất của chúng ta nếm thử."
Cơ Đàn hoan hô một tiếng: "Được nha!"