Đây không phải là lần đầu tiên Nhan Tích Ninh bị mất đồ ăn, lần trước hắn đã mất ba khối thịt kho tàu, lần này ngay cả nồi chứa thịt cũng mất, trong nhất thời hắn nằm trên tháp nhỏ trong xe ngựa khổ sở cuộn người thành quả bóng.
Lần ra ngoài này mang hành trang gọn nhẹ, Cơ Tùng chỉ dẫn theo hai thị vệ là Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát. Hai người bọn họ tìm kiếm vài lần ở phụ cận, đừng nói tới cái nồi, liền ngay cả một miếng xương gà cũng không tìm được. Mùi món kho còn lưu lại trong không khí càng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng thì biến mất sạch sẽ.
Sắc mặt Cơ Tùng nghiêm túc, tuy y mất đi hai chân, nhưng nhĩ lực và nhãn lực cũng không bị ảnh hưởng. Xe ngựa ngay phía sau y, vậy mà y không cảm giác được có người tới gần. Vương Xuân Phát và Nghiêm Kha đều là người lão luyện trong quân, nhưng Vương Xuân Phát lại bị người ta làm cho ngất đi lặng yên không một tiếng động.
Trong kinh lại xuất hiện một người đáng sợ như vậy, nếu người này muốn giết người, chẳng phải là có thể lấy tính mạng của bọn họ chỉ trong giây lát? Lúc này lại liên tưởng đến lời Nhan Tích Ninh nói qua, hắn từng mất mấy miếng thịt, xem ra người này đã nhắm vào hắn từ rất lâu trước đây.
Cơ Tùng suy tư một lát liền hỏi Nhan Tích Ninh: "Ngươi...... còn muốn đi mã tràng không?"
Loại cao thủ này nếu muốn lấy mạng ngươi, trốn ở đâu cũng không thoát được. So với việc bị một người vô tung vô ảnh ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, còn không bằng bình thản mà làm chuyện mình muốn làm.
Tuy Cơ Tùng nghĩ như vậy, nhưng y lại không xác định được Nhan Tích Ninh cũng nghĩ như vậy hay không. Dù sao Nhan Tích Ninh chưa từng trải qua loại chuyện này, không biết hắn có thể bị dọa sợ đến mất mật hay không. Nếu Nhan Tích Ninh sợ hãi, Cơ Tùng sẽ lập tức sai Nghiêm Kha quay lại.
Nhan Tích Ninh bơ phờ, hắn thở dài một hơi: "Đương nhiên muốn đi a, ta còn muốn cưỡi ngựa nha. Nhưng ta lại nuốt lời, ta đã đáp ứng với Nghiêm thị vệ, trước khi tới mã tràng nhất định sẽ cho hắn ăn được món kho, nhưng hiện tại nồi cũng không còn......"
Nghĩ đến chiếc nồi kia chỉ mới dùng được một lần, hắn đau lòng đến không muốn nói chuyện: "Trộm thịt liền trộm thịt đi, trộm nồi của ta để làm chi a? Có đạo đức nghề nghiệp hay không?"
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Đừng nóng giận, trở về mua một cái lại cho ngươi."
Nhan Tích Ninh thổn thức trong chốc lát: "Quên đi, vì một cái nồi mà ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của chúng ta thì không đáng. Chúng ta tới mã tràng trước đi, đợi đến mã tràng, ta lại làm đồ kho thơm ngon cho mọi người."
Cơ Tùng hơi nhướng mày, đây mới là sự can đảm và khí phách mà Dung Vương phi nên có a.
Xe ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, hơn nửa canh giờ sau, Nhan Tích Ninh phát hiện đồi núi chung quanh dần dần bằng lại. Phóng mắt nhìn lại, phía trước liền xuất hiện một mảnh đồng cỏ mênh mông.
Đồng cỏ dài đến vài dặm, ngựa tụ lại thành đàn nhàn nhã ăn cỏ, còn có vài con đang tự do trên đường. Còn chưa tới gần mã tràng, tiếng ngựa hí liền truyền tới.
Nhan Tích Ninh giương mắt nhìn lại, chỉ thấy có hơn mười hán tử cưỡi tuấn mã chạy như điên đến đây.
Nghiêm Kha giương mắt xem xét: "Chủ tử, quản sự mã tràng đến đây."
Quản sự của mã tràng tên là Lý Lập Hằng, là một hán tử ngăm đen tinh tráng. Lý Lập Hằng mang theo thủ hạ chính là các mã quan đã đợi bọn Cơ Tùng từ lâu, nhìn thấy xe ngựa xuất hiện bên cạnh đồng cỏ, bọn họ lập tức tiến đến nghênh đón.
Nhóm mã quan có màu da ngăm đen, bọn họ đều cưỡi một con tuấn mã. Đám tuấn mã này có đen có đỏ, mỗi một con đều cường tráng bóng lưỡng. Trong nháy mắt nhìn thấy đám tuấn mã này, tròng mắt Nhan Tích Ninh đều dựng thẳng, hắn rất nhanh liền quên mất chiếc nồi bị trộm: "Thật đẹp......"
Ngay sau đó hắn nhìn Cơ Tùng đầy chờ mong: "Dung Xuyên, hiện tại ta có thể cưỡi ngựa không?"
Cơ Tùng cười lắc lắc đầu: "Hiện tại không được, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Nhan Tích Ninh gấp gáp: "Vậy khi nào ta mới có thể cưỡi ngựa?"
Nghiêm Kha vui vẻ nói: "Vương phi ngài không cần sốt ruột, một lát bọn thuộc hạ sẽ giảng cho ngài những chú ý khi cưỡi ngựa, sau đó lại mang ngài đi chọn lựa ngựa thích hợp với ngài, nhất định trong hôm nay có thể để cho ngài lên ngựa."
Nhan Tích Ninh nhìn thấy tuấn mã hai mắt sáng trưng, hắn vội gật đầu không ngừng: "Ân!"
Trong ấn tượng của Nhan Tích Ninh, cưỡi ngựa chắc sẽ không phức tạp. Chỉ cần xoay người lên ngựa bám trụ dây cương, con ngựa liền có thể nghe theo mệnh lệnh của mình mà chạy hoặc dừng. Kết quả chờ hắn nghe Lý Lập Hằng giảng xong, hắn mới phát hiện nguyên lai cưỡi ngựa cũng không phải một chuyện thoải mái.
Con ngựa rất cao lớn, người lần đầu học cưỡi ngựa rất dễ dàng bị quăng ngã. Ngã trên mặt đất thì không sao, nhưng nếu rơi ở vị trí không tốt, vó ngựa đạp lên trên người, nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì mất mạng tại chỗ.
Lúc Nhan Tích Ninh xem TV thường xuyên thấy nam nữ diễn viên mặc quần áo lả lướt bay bay xoay người lên ngựa, nhưng Lý Lập Hằng lại nói, cưỡi ngựa nhất định phải mặc áo khoác ngoài, áo khoác ngoài có thể bảo hộ hai chân không bị thương tổn. Ngoài ra lúc dùng bàn đạp dây cương thậm chí yên ngựa đều có nhược điểm, mỗi một cái động tác mỗi một cái thanh âm đều có ý nghĩa.
Thấy Nhan Tích Ninh có chút choáng váng, Cơ Tùng ôn thanh nói: "Trước kia ngươi chưa từng cưỡi ngựa, đột nhiên tiếp xúc với việc cưỡi ngựa quả thật sẽ có chút choáng váng. Bắt ngươi nhớ kỹ nhiều như vậy thì hơi khó khăn, bất quá không vội, trước tiên chúng ta đi lựa một con ngựa thích hợp với ngươi, chờ sau khi ngươi lên ngựa lại đi từng bước một sẽ quen thuộc hơn."
Phần Nhan Tích Ninh chờ mong nhất chính là chọn ngựa, hắn nắm chặt hai tay lại: "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?"
Hắn phải chọn một con ngựa uy vũ hùng tráng nhất, hắn phải giục ngựa lao nhanh.
Lý Lập Hằng cố ý vây một khối đất trên đồng cỏ để Nhan Tích Ninh luyện tập cưỡi ngựa, đồng cỏ ngay phía trước thôn trang, ra cửa là có thể nhìn thấy. Đợi đến khi Nhan Tích Ninh mặc áo khoác ngoài vào đứng ở bên cạnh đồng cỏ, hắn chờ mong tới cực đỉnh: "Không biết Lý quản sự sẽ chọn loại ngựa gì cho ta đây."
Kỳ thật hắn đã nhìn trúng một con ngựa màu đỏ thẫm, thân thể con ngựa kia còn cao hơn hắn, dưới lớp da lông là từng khối cơ bắp rắn chắc hữu lực, vừa nhìn liền biết là một con ngựa tốt.
Lúc này giọng Lý Lập Hằng từ bên cạnh truyền đến: "Vương phi, đây là ngựa của ngài."
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, tươi cười đọng lại trên mặt, chỉ thấy bên cạnh Lý Lập Hằng có một con ngựa non. Con ngựa này có vóc người thấp bé, duổi thẳng cổ ra cũng chỉ tới ngực hắn. Trên người nó có một bộ lông vừa dày vừa dài, so sánh với đám đồng loại cổ dài chân to của nó, thân hình con ngựa này có chút giống loại tứ chi không phát triển.
Hơn nữa màu sắc của con ngựa này có chút đa dạng, những con ngựa khác cho dù trên người có màu sắc khác biệt, đều sẽ có quy tắc. Mà màu sắc của con ngựa này gợi cho Nhan Tích Ninh nhớ đến đám cẩm lí lòe loẹt trong hồ Lãm Nguyệt, trên người có vàng có trắng còn có đỏ, nhìn lâu sẽ cảm thấy hoa mắt.
Không thể phủ nhận rằng con ngựa này rất đáng yêu, nhưng đây thật sự là ngựa hắn có thể cưỡi sao? Đây không phải đang khi dễ ấu mã sao?
Hai người Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát nở nụ cười không phúc hậu, ngay cả Cơ Tùng cũng nhịn không được mà nghiêng đầu đi. Nhan Tích Ninh u oán nhìn qua: "Nghiêm thị vệ, Vương thị vệ, quá đáng a."
Lý Lập Hằng thấy vẻ mặt ủy khuất của Nhan Tích Ninh, nhanh chóng giải thích: "Vương phi, đây là ngựa lùn mà phiên bang tiến cống. Đừng nhìn thân hình nó nhỏ, nhưng tính tình ôn hòa thiên tư thông minh, rất thích hợp cho người lần đầu học cưỡi ngựa. Hơn nữa sức chịu đựng của nó rất mạnh, những chỗ mà ngựa bình thường không đi được, nó có thể đi vào đi ra như không có chuyện gì."
Trong lúc Lý Lập Hằng nói chuyện, ngựa nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng ôn hòa hiền hậu nhìn về phía Nhan Tích Ninh. Trong lòng Nhan Tích Ninh mềm nhũn, thật sự là một con ngựa ôn hòa, nhưng hắn có chút chần chờ: "Ta thật sự sẽ không đè hư nó sao?"
Lý Lập Hằng vỗ ngực thề: "Vương phi yên tâm, ngài chỉ cần chú ý lên ngựa là được."
Nhan Tích Ninh thật cẩn thận tiếp nhận dây cương, vừa túm dây cương, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi rồi bước hai bước về phía Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh không sợ tiểu động vật, thấy ngựa nhỏ đi tới, hắn thuận tay sờ sờ đầu con ngựa: "Tên của nó là gì?"
Lý Lập Hằng nói: "Chân ngắn nhỏ."
Nhan Tích Ninh:???
Tên này rất tổn thương lòng ngựa nha.
Nghe được tiếng cười của bọn Nghiêm Kha ở phía sau, mặt Nhan Tích Ninh không chút thay đổi: cũng rất tổn thương lòng người.
Chờ lúc Nhan Tích Ninh xoay người lên ngựa, ưu thế của Chân ngắn nhỏ liền được triển lãm ra: hắn thậm chí không cần bàn đạp cũng có thể xoay người lên ngựa. Người khác sau khi lên ngựa có tư thế oai hùng bễ nghễ thiên hạ, hắn sau khi lên ngựa cảm giác chính mình đang cưỡi một con lừa điện, thân thể không cao hơn, mà còn thấp đi một đoạn.
Chân ngắn nhỏ rất ngoan, Nhan Tích Ninh dựa theo biện pháp mà Lý Lập Hằng dạy kéo kéo dây cương, nó liền nhấc chân không nhanh không chậm bước đi. Bởi vì thân ngựa thấp, chấn động lúc đi lại đứng lên cũng nhỏ. Đi vài vòng xong, Nhan Tích Ninh liền to gan hơn.
Hắn giương giọng nói: "Giá ——"
Bốn vó của Chân ngắn nhỏ phát lực mạnh mẽ, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước. Kỳ thật cưỡi ngựa và cưỡi lừa điện không có gì khác nhau, chỉ là cưỡi ngựa sẽ run hơn một ít thôi. Gió thổi vù vù bên tai, Nhan Tích Ninh tràn đầy tin tưởng: "Các ngươi xem, ta biết cưỡi ngựa rồi ——"
Cho dù Nhan Tích Ninh đã nắm chắc được kỹ xảo, nhưng một người trưởng thành cưỡi ngựa lùn, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy buồn cười. Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát không nhịn được mà ngồi chồm hổm trên mặt đất cười rộ lên: "Ha ha ha ha ~"
Khóe môi Cơ Tùng cũng mang theo ý cười: "Một vừa hai phải, lần đầu tiên các ngươi lên ngựa, cũng không tốt hơn hắn chút nào."
Nghiêm Kha lau nước mắt: "Chủ tử nói đúng."
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh học được rất nhanh, Lý Lập Hằng nhanh chóng thu dây chắn lại, Chân ngắn nhỏ chở theo Nhan Tích Ninh chạy chậm trên đồng cỏ lớn. Nhan Tích Ninh và Chân ngắn nhỏ ma hợp rất thuận lợi, chưa tới một chén trà nhỏ, hắn đã có thể tự nhiên khống chế Chân ngắn nhỏ.
Lý Lập Hằng cũng không lừa hắn, Chân ngắn nhỏ thật sự có thể chạy, hơn nữa có vài nơi mà ngựa hình thể lớn không đi được, nó có thể đi qua dễ dàng. Tỷ như lên núi, ngựa bình thường đối mặt với đường hẹp quanh co sẽ thúc thủ vô sách (*), Chân ngắn nhỏ lại ra vào thông thuận. Đương nhiên, Chân ngắn nhỏ cũng có nhược điểm của bản thân, tốc độ của nó không bằng các đồng bạn cùng tuổi bình thường. Một bước của chiến mã bình thường, bằng Chân ngắn nhỏ chạy ba bước.
(*) thúc thủ vô sách: không có biện pháp, bó tay bó chân
Nhan Tích Ninh càng nhìn càng cảm thấy Chân ngắn nhỏ rất tốt, hắn vuốt bờm ngựa: "Đi, Chân ngắn nhỏ của chúng ta, chạy thêm một vòng rồi trở về nhà."
Nhan Tích Ninh trời sinh liền khiến tiểu động vật yêu thích, tiếng nói vừa dứt, Chân ngắn nhỏ phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó nhấc chân chạy "Đát đát". Thanh âm Cơ Tùng từ xa xa truyền đến: "A Ninh, đừng chạy quá xa."
Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Biết rồi ——"
Nhan Tích Ninh sẽ không chạy xa, hắn chỉ chạy vài vòng trên đồng cỏ xung quanh thôn trang. Đang lúc hắn chạy đến sau nhà, hắn ngửi thấy một mùi đồ kho quen thuộc, đây không phải hương vị của món kho sao? Hắn rất quen thuộc với đồ mà mình nấu, đây là hương vị nồi đồ kho bị trộm đi của hắn.
Đang lúc Nhan Tích Ninh ghìm ngựa cảnh giác dè chừng xung quanh, hắn nghe được một âm thanh già nua truyền đến: "Không thấy mất mặt sao, người lớn như vậy còn cưỡi ngựa chưa phát triển."
Nhan Tích Ninh nhìn chung quanh, hắn chỉ nghe được giọng nói, cũng không thấy thân ảnh. Lúc này có cái gì từ xa bay tới đập vào trên ót hắn, hắn "Ôi" một tiếng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bụi cỏ có một miếng xương chân gà.
Xương chân gà ố vàng, đây là hiệu quả chỉ có khi dùng quả dành dành, giờ khắc này hắn xác định được người trước mắt chính là tên trộm đã cướp đi nồi kho của hắn.
Sau gáy Nhan Tích Ninh run lên, hắn há mồm muốn gọi. Lúc này hắn nghe được thanh âm người nọ truyền đến: "Đừng tìm, nếu ngươi có thể tìm được lão phu, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất. Có muốn chữa trị chân của nam nhân ngươi không?"
Nhan Tích Ninh xoay người xuống ngựa, hắn thật sự tìm không thấy người nọ ở nơi nào, vì thế chỉ có thể đứng tại chỗ chắp tay hành lễ về hướng dãy núi: "Muốn trị! Thỉnh tiền bối ra tay tương trợ!"
Thanh âm kia khẽ cười một tiếng: "Con người ngươi có chút thú vị, ngươi không biết lão phu là ai, cũng không xác định lão phu có phải muốn hại ngươi hay không, mở miệng ra đã muốn lão phu giúp ngươi chữa chân. Ta đây hỏi ngươi: chữa chân cho nam nhân của ngươi, lão phu có chỗ tốt gì."
Nhan Tích Ninh suy tư một lát liền mở miệng: "Thịt kho tàu, cá hấp, sườn xào chua ngọt, chân giò...... Chỉ cần tiền bối muốn ăn thứ gì, ta đều sẽ làm cho ngài."
________________________
Tác giả có chuyện nói:
Diệp Lâm Phong: Người của Thần Sách Môn vĩnh viễn không làm nô lệ, trừ phi bao ăn bao ở.
Nhan Tích Ninh: Thành giao.
_________________________
Editor xì poi:
Thù lao gì ngộ ghê ta ???????????????? nhân vật mới xuất hiện nha, một nhân vật siêu siêu quan trọng, là NPC mở ra cốt truyện chính, cũng là người thúc đẩy quan trọng của tình cảm phu phu nhà này đó nha ????????????????